Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1. Headcanon - X

Okay, trước khi vào nội dung chính của chap này, cho phép tớ có vài lời muốn nói:

Các cậu có thể gọi tớ là Cyclone, Cy hoặc Phong. Đề phòng mọi người hỏi, tớ là nữ, và ừ, tớ thích được gọi là Phong, nhưng cái đấy không quan trọng. Mấy cái dưới này đều là tớ nhìn theo kiểu của tớ, tức là nội dung nói chung khá là tiêu cực và có khi nhắc đến những vấn đề nhạy cảm, vì ừ, tớ thích phức tạp hoá, kịch tính hoá và làm cho những nhân vật chính của chúng ta khổ lên khổ xuống. Sau đây là vài thứ tớ muốn nói để đề phòng vài chuyện khó xử sau này:

Thứ nhất, những gì tớ viết trong này toàn là trí tưởng tượng của tớ mà ra, không có gì là thật hay đã được tác giả truyện xác nhận đâu nên đừng có tin, tớ viết để thoả mãn bản thân thôi. Thế nên là có nhiều cái OOC lắm, nếu bạn nào không thích thì clickback luôn nhé.

Thứ hai, nội dung sẽ liên quan rất nặng về sức khoẻ tinh thần và những bệnh về tâm lí, nếu có bạn nào thấy khó chịu/không thoải mái với cách nhìn của tớ, những gì tớ headcanon về nhân vật hoặc những nội dung tớ viết thì đề nghị các bạn clickback nhanh nhé. Còn nếu thông tin về những thứ trên các cậu có gì thấy sai thì sửa dùm tớ, tớ cũng chỉ là tự tìm hiểu thôi chứ không được dạy dỗ gì đâu. Viết vì đam mê thôi.

Thứ ba, những cái tớ viết trong này là ĐỘC QUYỀN của tớ. Thành thật mà nói, có ai lấy mất tớ cũng chả làm gì được ngoài việc report & block & bêu xấu ngay trên truyện, mấy chuyện cãi nhau um tỏi các thứ là tớ chịu. Các cậu có gì thấy hứng thú và muốn viết về thì tớ không ngại, chỉ cần cậu nói với tớ một tiếng và để tớ nói "Okay" là được rồi.

Thứ tư, vì tớ thích làm màu mè tất cả mọi thứ, nên thi thoảng tớ sẽ mở ngoặc và viết những từ bằng tiếng Anh. Vì với tớ, có những lúc phải dùng tiếng Anh mới nêu rõ được quan điểm và những gì tớ nghĩ, vốn tiếng Việt của tớ thôi là không đủ.

Những điều trên tớ sẽ tiếp tục cập nhật và bổ sung. Hi vọng các cậu tận hưởng những gì tớ viết bên dưới!

***

X là một trong những Pokédex Holder đầu tiên mà tớ kéo vào mớ bòng bong này và cũng là một nhân vật tớ thấy rất đáng để nghĩ về.

Thông tin cơ bản: Sinh nhật - 6/11. Nơi ở - thị trấn Vaniville (quê quán thật chưa rõ). Nhóm máu - AB. Màu mắt - xanh xám. Màu tóc - đen. Tuổi (tính đến thời điểm hiện tại) - 12. Chiều cao - 1m49. Cân nặng - 40kg.

(nguồn từ Bulbapedia)

Okay, ai đọc truyện cũng biết quá khứ của X rồi, nhưng tớ sẽ nói sơ qua. X là một trainer trẻ đầy triển vọng và có một tương lai hết sức xán lạn, cậu ấy chiến thắng Đại Hội Pokémon Thiếu Niên của Kalos (Kalos Junior Tournament) từ lúc còn rất nhỏ. Tiếng tăm của X vang xa, cánh nhà báo liên tục bám đuôi và cố sử dụng cậu và những Pokémon của cậu để kiếm tiền, khiến cho X quyết định tự cô lập chính mình và từ bỏ mọi thứ, đồng thời khiến cho cậu chàng nghĩ rằng người lớn không hề đáng tin và ghét cay ghét đắng giới truyền thông.

Và, ây chà, tuổi của X khi câu chuyện bắt đầu là 12.

12 tuổi. Và X đã tự cô lập bản thân được vài năm rồi. Ý tớ là, đù, lúc 12 tuổi thì bọn mình đang làm gì? Khoảng lớp 6, lớp 7 gì đấy phải không? 12 tuổi tớ vẫn còn trẻ trâu lắm. Thế mà, tèn tén ten, anh chàng Pokédex Holder này của chúng ta một mình ở trong một căn phòng kín suốt nhiều năm trời, vào cái tuổi mà tụi mình còn đang phát triển, sắp bước vào giai đoạn dậy thì và cần trải nghiệm thế giới bên ngoài. Chàng X thì bị sang chấn tâm lí từ lúc tuổi chưa kịp đến hai chữ số, cú sốc đầu đời tệ đến mức không thể tệ hơn. Truyện chỉ cho ta thấy một tay nhà báo có mặt mũi tử tế và được coi là nguyên nhân chính dẫn đến việc X tự cô lập bản thân, chứ tớ cá là còn nhiều thứ đằng sau cánh gà lắm.

Cho nên, theo quan điểm của tớ, sức khoẻ tinh thần của X rõ ràng là không ổn định (hay theo cách diễn đạt của tớ bằng tiếng Anh - has been completely fucked up (traumatized) from the young ages). Đã thế, trong truyện X còn có thói quen tự trách cứ bản thân (self-blaming) và cho rằng là lỗi của cậu nên mọi người xung quanh mới gặp những điều không may. Mà theo tớ thì, không lành mạnh một tí nào. Ừ thì mấy anh giai nhân vật chính hay có thói quen làm thế thật, nhưng mà thành thật mà nói ấy hả, một đứa trẻ tuổi mười hai hay tự đổ lỗi cho bản thân ấy hả? Nah, không ổn tí nào đâu.

Và sau đây là những headcanons của tớ, những ai còn muốn bảo toàn sự trong sáng của mình, xin hãy quay đầu lại và rời khỏi đây ngay lập tức:

X là một đứa trẻ, mà trẻ con thì ít ai có được khả năng tự thấu hiểu và tự giải quyết cảm xúc bản thân, huống hồ gì lại còn là một đứa có cú sốc tâm lí đầu đời nặng ngàn cân như X, đã thế còn không có sự hỗ trợ từ cha mẹ (phụ huynh của X làm việc ở nước ngoài) và một thân một mình xoay sở với mớ bòng bong con người gọi là "cảm xúc". Theo như suy đoán của tớ, X không được đưa đi gặp bác sĩ tâm lí hay gì.

Việc tự trách móc chính mình -> cảm giác tội lỗi chồng chất -> quá tải về mặt cảm xúc (emotionally overwhelmed) -> cố làm một cái gì đó để xử lí đống cảm xúc hỗn loạn của mình.

Và, các cậu còn mong gì hơn ở tớ ngoài một cách xử lí cảm xúc bản thân (coping mechanism) hết sức cực đoan và không lành mạnh?

Trong headcanon của tớ, X (từng) có thói quen tự làm hại chính mình (self-harming).

Yes, nó là cái kiểu tự làm đau bản thân mà các cậu hay nghĩ tới đấy ạ. Rạch tay bằng dao rọc giấy, uống thuốc ngủ quá liều và cố ý bỏ bữa, X là nhân vật tớ trút hết từng ấy những cái headcanon vào. Với tớ, này là một trong những lí do tại sao X lúc nào cũng mặc quần áo dài và kín người, để che đi những gì cậu đã từng tự làm với chính mình trong quãng thời gian cách biệt khỏi thế giới bên ngoài.

Với tớ, này là một cách nghĩ khá là hợp lí. Bởi vì một người đổ lỗi của cả thế giới lên đầu mình như X thì chắc chắn sẽ muốn làm một cái gì đấy để "tạ lỗi", nhưng cậu có thể làm gì khi mà bị thế giới bên ngoài gây chấn thương tâm lí nghiêm trọng thế chứ? Ngoài việc tự làm đau bản thân để "tạ lỗi" ra thì còn làm gì nữa.

X tuy cố khoác lên vẻ thờ ơ lạnh nhạt và chỉ thực sự tập trung trong lúc chiến đấu, nhưng những cái đó là dấu hiệu của một đứa trẻ cố tự đóng kín tâm hồn mình lại sau khi bị tổn thương. Dưới góc nhìn của tớ, X là một đứa trẻ đa sầu đa cảm, có thể nói là có tâm hồn nhạy cảm (an emotional person) cũng được. Mà ai cũng biết, 12 là cái tuổi sắp bước vào thời kì nổi loạn, tức là cảm xúc còn hỗn loạn hơn nữa và dễ bị quá tải vì cảm thấy quá nhiều và quá tiêu cực, X lại còn không có/từ chối sự trợ giúp từ bên ngoài nữa chứ.

Cái gì cũng có hai mặt cả. X có được sức mạnh và thành công tiến hoá Mega với Kangaskhan từ lúc còn bé tí là nhờ mối liên kết về mặt cảm xúc mạnh mẽ với Pokémon của mình, nghĩa là từ hồi còn nhỏ X đã là một người sống tình cảm rồi. Lớn lên, xa cách với những gì mình yêu nhất vì không muốn họ bị tổn thương vì mình, tình cảm dạt dào đấy lại làm hại chính X.

Ngoài ra, X còn có hậu chấn tâm lí/rối loạn căng thẳng sau sang chấn (PTSD - Post Traumatic Stress Disorder) đến từ việc bị cánh nhà báo lợi dụng để kiếm tiền từ lúc còn nhỏ (và phải, X là nạn nhân của việc lạm dụng trẻ em, không ai thay đổi được ý nghĩ đấy của tớ đâu). Cậu ấy hay gặp ác mộng về việc đấy, tránh những gì liên quan đến giới truyền thông hoặc gợi đến những kỉ niệm tồi tệ, ví dụ như máy ảnh chẳng hạn. Nếu bị tiếp cận bởi cánh báo chí thì X rất dễ gặp hoảng loạn (panic attack) bao gồm triệu chứng tim đập nhanh, cơ thể run rẩy, thấy khó thở/thở quá nhanh-hyperventilation, vân vân và mây mây...

Hồi còn tự cách li bản thân, X hay uống thuốc chống trầm cảm (antidepressant) hay thuốc ngủ để tránh việc quá tải cảm xúc và tránh gặp ác mộng. Nhưng sử dụng thuốc từ lúc còn bé thế là rất nguy hiểm, X còn không có ai giám sát nên cứ dùng thoả thích, rốt cuộc cơ thể cậu ấy sinh ra nhờn thuốc và để thuốc phát huy tác dụng, X phải uống số lượng lớn hơn nữa. Đây cũng là một kiểu tự làm đau bản thân (self-harming).

Và việc cơ thể X không còn "hợp tác" với các loại thuốc và bắt đầu có những phản ứng tiêu cực khi cậu uống thuốc là tiền đề cho những gì tớ vẽ ra trong tương lai của X. Hay nói cách khác - future setting:

Năm mười sáu tuổi là lúc X đã trở thành nhà vô địch Kalos được khoảng hai năm rưỡi, ba năm thì một sự cố bất ngờ xảy ra. Vào ngày kỉ niệm thành lập thành phố Lumiose, trước mặt toàn thể những người xem truyền hình trên khắp thế giới và ngay trên đầu hàng trăm người đã đổ xô về thành phố để dự hội, X bất tỉnh nhân sự.

Này là đột nhiên bất tỉnh nhân sự, sức khoẻ (về mặt thể chất) trước đó hoàn toàn không có vấn đề gì, và cũng đã bỏ được những thói quen độc hại trong quá khứ như tự làm đau bản thân, X suýt mất mạng trước sự chứng kiến của toàn thế giới khi ngã xuống từ độ cao của một toà nhà chọc trời từ trên lưng Charizard (Salamè). May mắn thay, cộng sự đã cứu mạng được X trong gang tấc và đưa cậu về ngay chỗ của Y.

Truyền thông coi đấy là một "trò mạo hiểm đầy kịch tính để làm khuấy động người xem" - và Y gọi đấy là một thứ không thể nhảm nhí (bullshit) hơn được. Làm như X có bao giờ làm bất cứ cái gì để giải trí người khác ấy? Nhất là lại còn trước ống kính nữa chứ? Người ta thế mà cũng nói được, nhảm nhí đến độ Y bực điên lên.

Bất cứ ai lên tiếng nói về việc X rơi xuống đất mà không phải theo kiểu "trò giải trí khán giả" như giới truyền thông nói đều lập tức bị dập tắt tiếng nói. Đăng bài trên mạng xã hội chưa đầy ba phút đã bị xoá đi. Y, Shauna, Tierno và Trevor còn đi xa đến mức đến đập cửa hội đồng Pokémon, nhưng họ lại bị đá ngay ra ngoài và bị doạ là sẽ bị kiện tội làm mất trật tự công cộng và vu oan giá hoạ cho người khác.

Nhảm-cớt.

Mọi chuyện lùm xùm một lúc rồi cũng buộc phải lắng xuống, vì con người là thế mà, thử nhớ lại phản ứng người dân Kalos ở những chap cuối cùng (chap 38-39), khi nhóm X vừa giải cứu được nguyên vùng đất và bước vô thành phố Lumiose mà xem? Hờ hững, thờ ơ, tiếp tục cuộc sống của họ như thể chẳng có gì xảy ra. Và lần này cũng như thế.

Thiệt ra thì việc X bất tỉnh giữa ban ngày bị giấu nhẹm đi cũng khá dễ hiểu. Cậu chàng giờ đây đường đường chính chính là bộ mặt của cả một vùng, nếu người ta biết quán quân của họ có thể mất mạng dễ như chơi thế thì người ta sẽ cảm thấy thế nào? Ừ thì cái này hơi bị mâu thuẫn với câu trên, nhưng tớ nghĩ đây cũng là một lí do khiến những người có chức có quyền tại Kalos ra sức giếm kín đi.

Giải thích dông dài vậy mà đủ rồi, giờ thì trở về chủ đề chính: tại sao X lại đột nhiên ngủ gật giữa ban ngày ban mặt như vậy?

Đáp án: vì tớ rất khốn nạn, nên tớ đã cho X thêm một căn bệnh khác. Bệnh này được gọi là hội chứng ngủ rũ (narcolepsy), nói nôm na là người mắc bệnh sẽ mắc chứng rối loạn giấc ngủ và thường xuyên lăn ra ngủ một cách không thể kiểm soát được vào ban ngày. Bệnh này kéo dài đến hết đời và hiện tại chưa có thuốc chữa dứt hẳn. Khoảng thời gian ngủ có thể kéo dài từ vài phút đến vài tiếng, nó có thể làm trì trệ mọi khía cạnh trong cuộc sống của bệnh nhân một cách nghiêm trọng. Thật may, chúng ta đã có các loại thuốc để giúp bệnh nhân trong việc kiểm soát những đợt "tấn công" bất ngờ này.

Thật không may, cơ thể X phản ứng từ tiêu cực đến thảm hoạ với mọi loại thuốc được bác sĩ kê đơn. Việc X không thể dùng được bất cứ loại thuốc nào/gặp tác dụng phụ kinh khủng khiếp một phần đến từ việc cậu uống thuốc quá liều từ lúc còn nhỏ. Những ngày sau khi X khám phá ra mình là một trong những người xấu số mắc chứng ngủ rũ là địa ngục.

Cậu chàng cố thử các loại thuốc khác nhau liên tục để tìm giải pháp, dẫn đến việc tác dụng phụ của chúng chồng lên nhau và giáng một đòn vừa mạnh vừa lâu dài lên sức khoẻ của X. Cậu tụt cân không phanh, gần như không thể tiêu hoá bất cứ thứ gì, khó ngủ vào ban đêm (insomnia) và phải uống một đống cà phê để giữ tỉnh táo vào ban ngày (dần dần thì thành nghiện cà phê). Không được nghỉ ngơi đầy đủ, chẳng làm được việc gì ra hồn, đã thế lại còn là người đa sầu đa cảm và hay tự trách cứ bản thân và từng có nhiều thói quen tiêu cực trong quá khứ.

Vậy là ngoài việc mắc chứng ngủ rũ, X còn bị mất ngủ, trầm cảm và gây áp lực lên bản thân liên tục vì không làm được gì ra hồn. Liên tục bị stress nặng như thế dẫn đến việc tầm nhìn của X dần yếu đi và cậu hay phải chịu những cơn đau nửa đầu (migraine) kinh khủng nhất.

Chỉ cần một từ duy nhất để miêu tả: toang.

May mắn thay, lần này X đã có ở cạnh những người bạn sẵn sàng trợ giúp cậu. Y, Shauna, Tierno và Trevor thay phiên nhau coi chừng X, không dưới bảy lần mỗi người cứu X khỏi vô tình tự giết chết chính mình, ví dụ như đột nhiên ngủ gật khi đang đi lên cầu thang (sau vụ đó, X đã chuyển xuống tầng một ở) hay là nướng chín bản mặt ngàn vàng trong lúc nấu ăn (Tierno tiếp quản luôn căn bếp kể từ đó, vì những người còn lại trong nhóm là thảm hoạ).

Cảm xúc của X hết sức bấp bênh và không ổn định. Cậu cũng trầm cảm nặng và lúc nào cũng mệt mỏi khó chịu. Thế nhưng, lần này, nhờ có bạn bè ở cạnh động viên mà X không sa vào con đường cũ, dùng nỗi đau thể xác làm liều thuốc an thần nữa.

Sau đó... một chuyện đẹp như mơ xảy ra, đóng dấu chấm hết cho những ngày tháng rầu rĩ và buồn bã cực độ của X.

Y tỏ tình với cậu chàng.

(Phải, Y và X sẽ thành một cặp trong headcanon của tớ, ai nói gì mặc kệ).

Y tỏ tình theo kiểu rất cổ điển. Đặt nhà hàng với giá cắt cổ mà đến người lớn còn khó mà chi trả, nói gì đến một cô nhóc tuổi mười bảy, nhưng đây là Y, và Y thì có rất nhiều tài năng để hái ra tiền. Hoa hồng, nến, nhạc cổ điển du dương, giọng ca Pháp đến từ cô ca sĩ trên sân khấu, một bữa tối chỉ toàn món khoái khẩu của X, và Y cứ thế mà tỏ tình.

X về sau bình phẩm, "Cứ như cậu muốn cầu hôn tớ chứ không phải muốn làm bạn gái tớ ý."

Y đáp, "Tớ định đợi đến năm hai mươi tuổi vừa tỏ tình vừa cầu hôn cậu ở trong chính nhà hàng đấy cơ. Nhưng trông cậu như xác chết thế làm tớ phát điên đi được, thế là tớ cứ vầy mà quất thôi."

"... Thế là trong kế hoạch ban đầu của cậu không có phần hẹn hò à?"

Sau đó là một khoảng lặng rất dài...

Và chuẩn, theo dự định của Y, cô định đợi đến lúc cả hai đứa đều hai mươi tuổi và có sự nghiệp ổn định rồi mới định cầu hôn, hoàn toàn không bước hẹn hò trong danh sách những việc định làm của cô. Nhưng sau rốt tại cái hội chứng ngủ rũ mắc toi kia mà cô đẩy kế hoạch lên vào sinh nhật thứ mười bảy của X, và thay vì cầu hôn, cô chuyển sang hỏi cậu chàng có muốn làm bạn trai cô không. Trong cái rủi cũng có cái may, X nghĩ thế.

Cậu không chắc trái tim nhạy cảm của mình chịu được nếu họ nhảy một phát từ "bạn thân nhất" sang "vợ chồng" không nữa.

Okay, chừng đó là tạm khiến tớ thoả mãn về headcanon của X rồi. Tớ sẽ tổng hợp lại những vấn đề/căn bệnh (disabilities) mà tớ đã đổ dồn vô X:

Hậu chấn tâm lí (PTSD). Tự cô lập bản thân (self-isolation). Tự trách cứ bản thân (self-blaming). Tự làm hại bản thân (self-harming). Ngủ rũ (narcolepsy). Mất ngủ (insomnia). Cơ thể phản ứng tiêu cực với các loại thuốc. Tầm nhìn bị yếu đi. Đau nửa đầu (migraine).

Và vì tớ thích làm màu, nên tớ sẽ quất thêm một đoạn tiếng Anh tự viết xuống dưới, nếu ai thấy lỗi ngữ pháp thì cứ tự nhiên sửa nha:

An extreme introvert and has a predisposition of dissociating himself out of the crowd. Being traumatized by the media. Having severe self-blaming habits with every and any unfortunate things that happen to people around him. Used to harm himself but has quit. Developing narcolepsy recently and his body reacted negatively to the medication, so comes sleep disorder, caffeine addiction and severe migraines. His sight is also being weakened day by day. Has PTSD.

Tớ định viết một series dài lê thê gọi là Disabilities, kể về những chấn thương tinh thần và future setting của các Pokédex Holder tớ tự biên tự diễn từ những gì có trong truyện, vì tin tớ đi, trải qua một cuộc đời phong ba bão táp kiểu đấy trước tuổi dậy thì là một trải nghiệm phải nói là ừ, sắc màu, kịch tính, thú vị, và vì thế mà bọn mình mới có cái để đọc để xem, nhưng mà một đống đấy hẳn là hàng tá vết sẹo vừa hữu hình vừa vô hình chằng chịt còn gì.

Nói là nói vậy thôi, chứ chả biết bao giờ mới đăng nữa, chắc 2030 quá. Chaos còn cả chặng đường dài đằng đẵng, đã thế còn quả truyện nhà trọ YX tớ nhây từ hồi 2019 hay gì đấy mà giờ vẫn chưa lết được tí nào. Ôi giời ơi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro