Chap 29: Người đàn ông bí ẩn - đêm phóng túng
Junho bước vào lối đi bí mật với sự tò mò pha chút sợ hãi. Đã 5p trôi qua, nương theo ánh sáng yếu ớt từ chiếc điện thoại, cậu chật vật bước từng bước đi xuống những thềm bậc thang trong trạng thái lo sợ. Một màu tối bao trùm, không khí nơi đây chẳng những không ngột ngạt mà có vẻ lạnh rợn người.
Rốt cuộc tại sao Yohan lại có tầng hầm này? Cậu luôn nghĩ anh có bí mật gì đó che giấu... có thể đây chính là bí mật của anh.
Cắn nhẹ môi, cậu tiếp tục căng mắt đi dần xuống.
Có ánh đèn le lói phía cuối tầng hầm, tim Junho nhảy dựng lên, bước chân cũng từ đó mà dè dặt.
Căn phòng duy nhất cuối tầng hầm phát ra ánh sáng leo lắt bởi những ngọn nến chiếu qua khe cửa. Rốt cuộc bên trong cánh cửa này, Yohan đang che dấu điều gì?
Nuốt một ngụm nước bọt, cậu quyết định vào bên trong xem. Bàn tay đẩy cánh cửa ra nghe kẽo kẹt thật rợn người nhưng chưa kịp mở hết cách cửa thì nhanh như cắt một bóng người phía sau cánh cửa dùng xích quàng qua cổ cậu, chế ngự cậu ở đằng sau.
"Aaaaa" cậu hét lên thất thanh ngón tay vô lực túm lấy dây xích ở cổ nới lỏng ra nhưng căn bản vô ích.
"Cậu là ai?"
Giọng một người đàn ông khàn khàn vang lên làm cho tim cậu như muốn nhảy ra ngoài.
Tại sao lại có một người đàn ông trong tầng hầm của Yohan chứ? Nội tâm gào thét vì tò mò. Nhưng trước hết cậu cần phải trấn tĩnh lại. Hiện tại ngoài cậu ra không có một ai trong căn cứ cả. Mà người đàn ông phía sau cậu không thể lường trước được.
"Bình...bình tĩnh..trước hết thả tôi ra được không?"
Chiếc dây xích ở cổ xiết chặt hơn một chút như đang đe dọa. Cậu khó khăn thở dốc.
"Yohan đang ở đâu?"
Mùi hôi ở miệng ta phả vào mặt khiến cậu nhất thời muốn nôn. Có lẽ rất lâu chưa được làm vệ sinh. Tầm mắt Junho nhất thời quét qua căn phòng. Tầm 6m vuông, có một chiếc giường nhỏ, một bồn cầu cáu bẩn.
Sống ở một nơi như thế này.... giống như bị giam lỏng.
Suy nghĩ này khiến cậu bàng hoàng, cậu phát hiện ra phía chân giường còn có dây xích. Đích thực đây chính là nhà giam!
Mà người đàn ông này chắc phải rất khó khăn cắt đứt dây xích như thế... muốn tẩu thoát lại gặp phải cậu.
"Nói mau" người đàn ông mất kiên nhẫn rít lên.
"Tôi không biết, Yohan
không có ở căn cứ. Ông hãy bình tĩnh."
Cậu có thể cảm nhận được phía sau người đàn ông khẽ thở phào, bàn tay buông lỏng dây xích một chút.
Thời cơ là đây... Junho khẽ nở một nụ cười. Xoay người thoát khỏi sự khống chế của dây xích, nhanh như cắt tung một cú đá về phía ông ta.
"Hự."
Kêu lên một tiếng ông ta ngã xuống đất nghe cái bịch. Junho chậm rãi bật điện thoại tiến lại gần chiếu ánh sánh vào mặt ông ta.
Vì chói mắt, người đàn ông lấy tay che mặt nhưng 1s sững sờ khi ông nhìn vào mắt của Junho, đôi mắt mỡ to hết cỡ. Miệng ông bật ra vô thức
"Vivia"
Đánh rớt cái điện thoại xuống sàn, cậu ngồi thụp xuống sửng sốt
"Tại sao ông biết mẹ tôi?"
Mẹ? Vậy ra cậu bé này là con của Vivia và Alan. Như một bản sao của Vivia vậy, đặc biệt là đôi mắt tím đó.
Thế nhưng tại sao lại cùng chỗ với Yohan?
Ông hoài nghi..... nhưng mà trước hết ông cần phải rời khỏi đây càng nhanh càng tốt trước khi Yohan về. Vì vậy lợi dụng lúc Junho đang thất thần ông ráng một phát vào gáy khiến cậu ngất đi. Sau đó lê lết thoát ra khỏi căn cứ.
Về việc con trai của Alan không biết là bạn hay thù nhưng ông sẽ điều tra lại.
—————
Quán bar của Cater
Trong một căn phòng rộng rãi trên lầu ba của quán, Yohan đang ngồi uống rượu với Cater vừa uống vừa bàn về lô vũ khí mới mà Cater sắp đưa ra trong giới ngầm.
Cũng không biết vì sao Yohan không chú tâm vào công việc mà liên tục đưa những ly rượu vào miệng uống liên tục.
Trong lòng anh cực kì khó chịu.
"Junho, tại sao em lại làm thế với tôi?"
Uống hết một ly rượu vào miệng cũng cảm thấy không đủ. Anh nhổm người lấy trên bàn một chai rượu ngoại khui ra cũng không có rót mà trực tiếp đưa lên miệng.
"Đó là chai rượu từ năm 1975 đấy anh bạn."
Cater trố mắt nhìn hành động như đang mất lý trí của Yohan mà sửng sốt lên tiếng. Chính gã còn chưa được nếm thử hương vị chai rượu đó.
"Sao? Tiếc?"
"Thôi đi! Hôm nay anh bị sao vậy?"
Cater khó hiểu nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang tu rượu ừng ực như uống nước lã đầy khó hiểu. Hiếm khi nào anh ta trông tội nghiệp như thế. Mà vì sao lại tội nghiệp nhỉ?
"Bớt quản chuyện người khác"
Yohan lạnh lùng liếc gã một cái.
"Haha... ở đây đi, tôi đi tìm một em cho cậu giải toả."
Đứng dậy chỉnh sửa lại trang phục, Cater nhìn Yohan cười gian xảo sau đó trực tiếp đi ra ngoài.
Cũng không ngăn cản, Yohan vẫn ngồi im từ từ uống rượu, trong đầu anh toàn là hình ảnh Junho đứng chắn bảo vệ Eun Sang.
"Đáng chết"
Tức giận, anh ném chai rượu qúy của Cater xuống sàn không mảy may thương tiếc khiến từng mảnh vỡ bay tung toé ra sàn. Rượu chảy ra thấm ướt vào chiếc thảm phảng phất mùi bay trong không khí.
Đứa nhóc chết tiệt đó lại khiến anh không thể không nhớ đến...
...
"Cạch" cửa phòng đột nhiên mở ra, một cô gái bước vào.
Không ai khác đó chính là Rose
Cô nhìn Yohan đau lòng, từ cái ngày anh đưa cô về cô đã đem lòng yêu anh. Anh đau, cô cũng đau. Nhìn người đàn ông đang tu rượu lòng cô rất đau.
"Yohan"
Cô đến bên anh đoạt lấy chai rượu anh mới khui bỏ xuống sàn.
"Đừng uống nữa! Chúng ta về thôi"
"Tránh ra, đưa rượu cho tôi."
Yohan đẩy Rose ngã xuống sàn lại tiếp tục lấy chai rượu lên uống.
"Yohan..." Rose thốt lên bất lực.
Giật lại chai rượu trên tay anh một lần nữa Rose túm lấy tay anh khoác lên vai mình.
Xem ra không thể về căn cứ được, đành phải ở tạm đây vậy. Nói là làm vất vả dìu cái thân nặng hình nặng trịch của anh tiến về căn phòng ngủ phía trong. Yohan đã say mèm bước đi loạng choạng muốn ngã.
Trải qua như cả thế kỷ cô mới có thể để anh nằm trên giường, mồ hôi toát ra đầm đìa, cô ngồi bên cạnh anh thở dốc.
Định đứng dậy vào phòng tắm lấy khăn ra lau mặt cho anh thì cô bị một bàn tay kéo xuống. Chưa định thần lại thì đã bị anh hôn điên cuồng.
Mở to mắt không thể tin được Yohan lại hôn mình, bàn tay khẽ đẩy vai anh ra.
"Yohan"
"Đừng rời xa anh."
Yohan nhìn thẳng vào mắt cô mơ màng. Dưới tác dụng của men rượu anh lại đã nhìn nhầm Rose thành Junho. Giọng nói dịu dàng như nài nỉ khiến tim Rose nhũn ra, một nụ cười hạnh phúc lộ ra.
"Em sẽ không bao giờ rời xa anh."
Một lần nữa anh lao xuống đôi môi cô công thành đoạt đất, thuận thế đè cô dưới thân mình.
Nụ hôn nóng bỏng dời xuống cổ in lên đó dấu vết ngọt ngào như muốn trái tim Rose vỡ oà ra vì sung sướng.
"Không phản bội anh"
"Sẽ không bao giờ phản bội anh" cô thở dốc đáp lại.
Anh chóng thoát đi quần áo trên hai người, hôn cô một nụ hôn dài đầy dịu dàng, ghé sát vào tai cô nhỏ nhẹ.
"Ở bên anh...mãi mãi"
Sau đó chìm đắm vào trong cái nhầm lẫn trớ trêu đó.
Một đêm dài
Một đêm cuồng nhiệt
Đêm của sự hận thù bắt đầu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro