chap 2.
Sao khi say khướt cùng hai cô em, Trong cơn say không còn tự chủ được bản thân.sự buồn bã giờ đã ăn mòn vào tâm trí của nàng. Có lẽ nàng chỉ muốn phá lệ hôm nay thôi, để được quyền uống rượu thỏa thích, khóc thật lớn để quên đi người nàng từng thương kia.Có tiếng chuông điện thoại kêu lên, nàng tĩnh lặng trong vài giây rồi bắt máy.Người bên đầu dây như hết kiên nhẫn mà hét vào mặt nàng
" NGỌC , chị đi đâu đấy?! Giờ còn lang thang ở đâu vậy, có biết mọi người lo cho chị lắm không"
Nàng sau khi nghe giọng la mắng của người bên kia thì liền tắt máy và òa khóc
Người vừa gọi đến không ai khác là Uyên Linh- người mà nàng yêu thương nhất, nhưng bây giờ chỉ còn lại quá khứ. Cô sau khi nhận lại được cái cúp máy của nàng thì lại càng lo lắng hơn.
"Chị đang đâu vậy"
Nàng im lặng, có lẽ nàng không muốn cô đến đây, càng không muốn cô nhìn thấy bộ dạng thảm hại này của mình.
" Chị Ngọc à, hãy nghe này...dù có bất cứ chuyện gì, em sẽ ko bỏ rơi chị. Hãy ở yên đấy, em sẽ đến chỗ chị ngay"
Nàng bật cười trong vô thức, cô nói sẽ không bỏ rơi nàng, nhưng giờ thì sao?bộ dạng nàng thế này là tại ai chứ. nàng mơ hồ, choáng váng mà gục xuống đường. Đến lúc mơ màng tỉnh dậy thì nàng lại chẳng hiểu chuyện gì xảy ra cả. Tới lúc bình tĩnh mở mắt ra thì nàng đã nằm trong vòng tay của cô em Nguyên Hà, xung quanh nàng còn có cả Giáo Chủ, Tú Vi, Lưu Hương Giang, Giang Hồng Ngọc, và cả cô và người mới của cô nữa.
"Không sao rồi, để em và mọi người đưa chị về.."
Nguyên Hà vội đỡ nàng ngồi dậy. Nhưng vừa đứng dậy nàng đã bị choáng đến mức không thể đứng vững. Lúc này cô mới hỏi han nàng:
" Này, chị không sao chứ có cần vào bệnh viện không.."
Nàng trả lời
" không sao..."
Có lẽ sự xuất hiện của cô cùng người mới khiến nàng hơi khó chịu mà đẩy người cô ra xa. Biết được sự khó chịu của nàng, Giang Hồng Ngọc đã nhanh chóng đi đến dìu nàng ra khỏi nơi đấy. Bước ra xe đã đợi sẵn, Tú Vi cùng mọi người cũng lần lượt tiến ra chiếc xe của Giáo Chủ. Để lại cô và người đấy vẫn đang ngơ ngác.Nhưng không chần chừ lâu, cô và người đấy cũng rảo bước ra phía chiếc xe ấy.
Hai người vừa lên xe và ổn định chỗ ngồi thì chiếc xe từ từ lăn bánh, sau khi xe chạy không lâu thì mọi người nghe giọng Lưu Hương Giang ở hàng ghế sau nói vọng lên phía ghế tài xế
"Bác tài, làm ơn cho xe chạy nhanh lên chút ạ!."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro