Truyện thơ: Oán ru con
Ầu ơ dí dầu
Mấy câu mẹ kể
Mày hãy lắng nghe
Giờ trẻ, mai này
Chúng bây sẽ hiểu...
Kẽo ca kẽo kẹt
Đan mẹt đan mủng
Lưới thủng đánh tôm
Sao Hôm vừa mọc
Ai khóc váng trời
Kẽo ca kẽo kẹt
Đan mẹt đan mủng
Cách tung cách tùng
Gốc sung lấp mộ
Trống gõ mõ kêu
Người bêu riếu nàng
Cung đàn sầu nẫu
Còn đâu thanh bình
Đoạn tình chưa hết
Chị chết trước em
Kẽo ca kẽo kẹt
Đan mẹt đan mủng
Đan mùng đan rèm
Lèm bèm dèm pha
Cô gái mười ba
Trả nghiệp duyên chị
Tình nặng như chì
Sinh ly tử biệt
Oan nghiệt, chua cay!
Kẽo ca kẽo kẹt
Đan mẹt đan mủng
Không chung bước đường
Khiên cưỡng bên nhau
Ai mà không sầu
Ai thương nổi đâu...
"Kẽo ca kẽo kẹt
Đan mẹt đan mủng
Cách tung cách tùng
Thủy chung không hết
Chị khoét mắt ra..."
Bên nhà chó sủa
Như tiếng rủa ai
Nhức óc đinh tai
Vang mãi không dứt.
Kẽo ca kẽo kẹt
Đan mẹt đan mủng
Điểm đúng canh ba
Trong nhà hiu quạnh
Mơ cảnh không hay
Mặt mày ướt đầm
Thấp thỏm trong tâm
Lòng thầm cầu Phật
"Lỡ thật, bỏ bu!"
Kẽo ca kẽo kẹt
Đan mẹt đan mủng
Lung tung quanh quẩn
Không lần được dấu
Bỗng nơi đồng sâu
Có cậu hét toáng
"Loáng thoáng bóng ai
Tóc dài tới gối
Lôi thôi bẩn thỉu
Không hiểu do sao
Con vào chỗ đó
Máu đỏ nhuộm thây
Mắt bay đâu mất!"
"Kẽo ca kẽo kẹt
Đan mẹt đan mủng
Võng đung võng đưa
Vẫn còn ai chưa
BỊ TAO XỬ CHẾT?"
Tiếng thét vọng vang
Từ bụi tre làng
Hoang mang, sợ hãi
Chắp lạy, khấn vái
"Hại ai... cũng đừng..."
Kẽo ca kẽo kẹt
Đan mẹt đan mủng
Hỏi cung người làng
"Không mang thù oán
Con ngoan lễ phép
Vợ đẹp đảm đang
Nhưng hắn không màng
Vợ mang cái chửa
Hai bữa đi nhậu
Đè đầu gái hiếp
Chắc là ả biết
Thừa dịp giết luôn!"
Kẽo ca kẽo kẹt
Đan mẹt đan mủng
Trống thủng cửa quan
Tiếng khóc hàm oan
Của con góa phụ
"Bẩm cụ quan to
Xét cho đến cùng
Con lùng khắp nơi
Lúc con tới nơi
Thây phơi ngoài đồng
Nhìn ra mặt chồng
Ai không thấy hãi
Con cái chưa sinh
Sao định giết chồng?"
"Quân, gông cổ ả
Tất cả rõ ràng
Do ngươi làm càn
Chẳng màng luật lệ
Dùng kế dùng mưu
Chuốc rượu cho say
Chặt bay cái mạng
Thỏa mãn cái tôi
Xong rồi biệt xứ
Sao cứ thanh minh
Giải trình phí lời?"
"Bẩm, bởi con oan...
Mong khoan xét xử
Vì chữ "trao duyên"
Như nguyền ám quẻ
Chả nhẽ cắt tơ
Để mơ vong về
Để mề loạn dạ?"
"Kêu ca vô ích
Múa kịch khỉ xem
Mau đem đầu ả
Cạo trọc lộ da
Rồi chà vôi sống
Cho rống mỏ lên
Ngoài đền thành hoàng
Cả làng cùng xem!"
Kẽo ca kẽo kẹt
Đan mẹt đan mủng
Dân chúng ra đền
Tường bên đầu ló
Coi có một nàng
Đầu láng tấy da
Lã chã nước mắt
Trói chặt tay chân
Trong lòng phẫn uất
Mà mất mặt rồi
Than ôi!
Ngày con nằm nôi
Cũng không chờ nổi...
Kẽo ca kẽo kẹt
Đan mẹt đan mủng
Chọc thủng đêm rằm
Người gầm thán oan
Trăng treo vừa tròn
Xin chọn trăn trối
"Bắt tôi đi với"
Này hỡi chị à
Nhục nhã quá mà
Chẳng thà em đi
Nghĩ suy nhọc xác
Đời nát như tương
Đường đời kể bỏ
Lỡ sinh con nhỏ
Chăm lo nhọc nhằn
Đời mắng dăm câu
"Mẹ đầu vôi láng"
Có bán thân thì
Chắc gì ai chịu
Bất hiếu cũng đành
Trời đánh cũng được
Còn phước hơn không.
Kẽo ca kẽo kẹt
Đan mẹt đan mủng
Lão khùng đi ngang
Bị ngáng chân ngã
"Ai lạ vậy cà?"
Hóa ra là ả
Bị cả làng khinh
Do rình giết chồng
Giật mồng kêu oan
Bảo quan khống tội
Bôi vôi đầu trọc
Mắt móc toét ra
Tin đồn có ma
Lan ra các làng
Nửa đêm thỉnh thoảng
Vẫn còn tiếng ca
Cơ mà nghe như
Giọng ma nữ hét:
"Kẽo ca kẽo kẹt
Đan mẹt đan mủng
Cách tung cách tùng
Thủy chung không hết
Chị khoét mắt ra..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro