Sẻ gọi sao băng
Sẻ non mổ vỏ, thông xanh chống trời
Tiếng gọi mẹ hiền, thân thương sao hỡi
Đôi chân bé bỏng một bước vào đời
Mơ ngày bay lên bầu trời cao vợi.
.
Xuân hạ thu đông, đủ lông đủ cánh.
Ngay tầm mắt là biển trời mênh mông
Từng con lao đi trong cơn gió lạnh
Sẻ không cánh, rúc mình dưới tán thông.
Sẻ không cánh nên sẻ không bay
Sẻ không bạn nhưng không sao mà.
Sẻ không buồn sao hót buồn vậy?
Lệ rơi ngược, ướt đầm tiếng ca...
Sẻ bỗng tỉnh giấc, nhìn lên cao.
Bầy chim trắng xé toang bầu trời.
Bộ lông trắng muốt, đuôi thuôn dài.
Bay loạn xạ, không đàn không lối.
Đói, khát, mệt, gối phải bò
Lết thân mình khỏi tổ ấm
Chú tự do, rơi tự do
Chân gãy đôi, thiếp chầm chậm.
Mây cuồn cuộn, sấm rền
Trời sao chẳng ở bên
Có cánh thì bay lên
Còn không thì bay về.
Ưng cắp chú đi
Đương còn thiêm thiếp
Tiếng kêu chiêm chiếp
Nhỏ quá sao nghe
Trước mắt sẻ
Là bầu trời
Chú từng mơ
Chú luôn đợi
Gió vời vợi
Luồn qua lông
Chim bay
Xé trời
Không hàng không lối
Lông trắng
Đuôi dài
Vệt bụi lấm tấm
Biển trời
Bãi đất
Một màu đen đen...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro