[sidestory 2] - món ăn
ᨐฅ
thời gian nghỉ ngơi sau chuỗi ngày tham gia 2 ngày 1 đêm đã đến, tạm dừng và đóng máy, sẽ có một tuần thảnh thơi để tiếp tục vào hành trình đến miền đất khác cùng chương trình, minh hiếu vận động chân tay, xoa bóp cần cổ mỏi nhừ của bản thân, tiếng kêu răng rắc từ xương cốt phát lên mấy tiếng đã giảm bớt sự mệt mỏi, lần nữa vươn vai rồi cùng cả đoàn ekip tập trung tại nơi dừng chân đêm nay. anh ta lần này chung phòng với cris phan và bảo lâm, hai người anh được coi là đồng trang lứa với anh ta, được vinh dự là thành viên của 2 ngày 1 đêm, các anh lớn đều thân thiện và hỗ trợ minh hiếu hết mình, thành ra anh ta được coi là thành viên nhỏ tuổi được các anh nuông chiều nhất. chung phòng với hai bọn họ chỉ có vui chứ buồn thì khó, tiếc là hiện tại anh ta chỉ muốn thả cơ thể nằm uể oải trên giường cho cái lưng được nghỉ ngơi đôi chút, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hai tay lục lọi tìm kiếm con smartphone của mình với ý nghĩ duy nhất hiện trong đầu là nhắn tin với em người yêu tên phạm bảo khang của anh ta.
mắt loé sáng với vài ba dòng tin nhắn hỏi han của nó, những tin còn lại hầu như là cọc lóc nhắc nhở anh ta phải ăn uống đúng giờ. minh hiếu lúc nào cũng bỏ bữa còn nó lại không quen việc nhắc nhở anh người yêu một cách thân mật, lần nào cũng vờ như không để tâm nhưng trôi qua mấy tiếng lại lôi việc ăn uống ra mà nói để anh ta tự khắc biết. như thế lại khiến con tim anh đập loạn lạc, ánh mắt hiện đầy vẻ thích thú, vô tình để đàn anh tia thấy, chọt chọt bắp tay anh mà trêu, anh ta ngoài mặc e ngại không muốn nói, nhưng trong thâm tâm lại muốn cho cả thế giới này biết rằng phạm bảo khang là của anh ta, chỉ một mình anh ta được chạm vào nó, đánh dấu nó. sau cùng cũng là ý nghĩ trong đầu chẳng thể nói ra khơi khơi như thể không có vấn đề gì, đối với anh ta, sống một cuộc sống như hiện tại là đã ngập tràn niềm hạnh phúc đong đầy rồi. hai anh trai thấy thế cũng chẳng trêu em út làm gì, bèn đổi chút chủ đề cho có không khí, một trong hai lên tiếng hỏi về món ăn lúc ban chiều, rồi dần liên quan đến sở thích.
"hiếu, em thích ăn món gì?" cris phan kéo ghế lại gần cuối giường, đặt câu hỏi thuộc phân loại sở thích.
"mà, khỏi nói tên. cứ mô tả đi, tụi anh đoán thử xem có đúng không" đồng ý câu hỏi, bảo lâm bồi thêm một câu tự tin. cùng lúc đó phát live trên nền tảng facebook. nhìn dòng chat bắt đầu chạy, cơ hồ đang mê mẩn suy nghĩ về món ăn đó, bất giác môi anh ta cong lên đôi chút.
"rất đẹp, đầy tinh xảo" mới câu đầu đã đánh đố hai người họ phải vắt óc hình dung món mà anh ta đang nói đến là gì, vì từ ngữ này, vốn dùng để chỉ người, ai lại khen một món ăn như thế. và ngay cả bảo khang, người đang rảnh rỗi xem live của ngô kiến huy cũng giật giật cơ miệng khi anh ta mô tả như thế, chẳng khác gì đang nói đến nó, phút chốc cau mày muốn lôi tên điên này về nhà ngay. riêng anh ta vừa dứt lời liền hình dung đến việc được thị sắc vẻ đẹp ấy đến cả người ngây dại, quả nhiên là nhắm đến bảo khang. mọi thứ chỉ cần nằm trên cơ thể nó đều là hoàn hảo, anh ta nhớ nhung nó, nhớ tiểu yêu tinh cau dẫn chủ nhân trong lần sinh nhật trước, nhớ vẻ mặt cáu kỉnh phồng má chửi mắng anh ta, tất thẩy, đều xinh đẹp. cũng là vì quá đỗi xinh đẹp nên anh ta không muốn ai nhìn thấy nét đẹp ấy của nó cả. muốn giam nó ở mãi trong nhà, làm của riêng.
"hình dáng cân đối" nhìn nét mặt hai người họ suy luận đến khó coi, nam nhân nói thêm, lại bắt đầu tuỳ hứng nghĩ đến thân thể trần trụi phiếm hồng với vẻ mặt xấu hổ của bảo khang, cái eo vừa vặn để anh ta ôm chặt những lúc ngủ, các cơ bắp chắc thịt đầy vết răng cắn của anh, hay bờ mông căng tròn mỗi khi vỗ vào liền tạo ra mấy tiếng kêu êm tai, đặc biệt là mỡ ngấn đáng yêu nằm ở phần bụng nó, mặc dù không nhiều, cơ mà anh ta thích nựng chúng lắm, chỉ tiện tay ngắt nhéo mấy cái liền để lại dấu. lần nào nó cũng muốn đi tập gym để làm nơi đó săn chắc lại và anh ta đã phải năn nỉ gãy lưỡi bằng mấy lời mật ngọt để nó biết rằng mấy bé ngấn này rất đáng yêu, anh ta còn dự là sẽ nuôi béo em người yêu, như thế 'ăn' mới no a~. đó cũng là mô tả thứ ba anh ta thốt ra "mỗi lần chạm vào liền mềm mại khó tả".
anh đương nhiên là nói đến làn da mềm mại tựa như da em bé của bảo khang, mỗi khi ôm nó lại như thể đang ôm một cục bông di động, nhẹ nhàng và mềm mại. tiếp đó lại cười với vẻ dâm tà nhớ đến huyệt đạo ẩm ướt của nó mỗi lần làm tình, co rút nhiệt tình, mềm mại và ấm nóng, cả bên trong lẫn bên ngoài đều phụ thuộc vào anh ta. đầu óc đen tối của minh hiếu vẫn đang được phát triển bất chợt bị tiếng chuông điện thoại phá tan, không cần xem cũng biết là tin nhắn của bảo khang, quả nhiên khi mở máy, liền nhận ngay đoạn tin nhắn của mèo con cáu gắt, mới đọc thôi là đã hình dung đến cảnh tượng xù lông của nó lúc này ở nhà rồi, lại khiến anh trong lòng rạo rực, muốn trêu chọc thêm.
"hương vị ngọt ngào, luôn toả ra mùi hương mê hoặc" từng dòng binh luận vẫn cứ đều đều mỗi giây nối đuôi nhau chạy không ngừng nghỉ, hầu hết đều nói giảm nói tránh cho rằng anh ta vốn dĩ chính là tả món mà chỉ mình anh ta được thưởng thức a~. điện thoại lại ting lên, minh hiếu chỉ buồn liếc nhẹ sang để xem, quả nhiên là chọc tức mèo con ở nhà rồi, còn dám bơ tin nhắn của nó, lần này về xem anh ta giải thích thế nào! còn tự đắc bảo nó là người chủ động mê hoặc? chẳng phải là anh ta biến thái cứ lén chuốc thuốc nó, rồi bắt nó phải quy phục theo ý anh hay sao! bảo khang thầm rủa người nọ, hậm hực vứt điện thoại xuống giường, nó thà đi ăn còn hơn nằm đây chờ tin nhắn của anh.
- và chắc chắn một điều, rất ngon.
phía kewtiie cũng đang theo dõi buổi phát sóng này, cũng vô thức nhếch một bên miệng thầm thán phục thằng bạn mình, thế mà cũng nói được á? đúng là muốn bị bảo khang tức điên lên mà, đến lúc ấy có mà năn nỉ hắn cho ở cùng thì hắn xin kiếu, như này thì kewtiie thông minh theo phe bảo khang để còn được sống yên.
cạch
"ê, đi ăn không?" vừa nhắc, liền thấy tào tháo. đem cơ mặt vẫn chưa bớt giãn ra, bảo khang dùng giọng điệu chán chường rủ rê kewtiie ra ngoài cho khuây khoả. ngờ đâu lại đáp câu trên bằng cách đưa ngay màn hình điện thoại ngang tầm mắt nó, buổi livestream của bảo lâm vẫn đang được tiếp tục.
"hmmm, sao tao lại không biết nó đang nói đến món gì ta?? mày biết không~"
"không"
"à, vậy sao. món ăn nào mà lại mê hoặc trần minh hiếu như thế a, haha"
"đm, thế có đi ăn không"
"rồi rồi, đi ăn thì đi ăn. mà trước tiên thì... chụp một tấm đê" còn không đợi bảo khang phản ứng, kewtiie khoác ngay và luôn lên vai nó, kéo sát rạt rồi một tiếng tách từ máy ảnh vang lên, tấm ảnh đã được đăng lên story instagram kèm gửi riêng cho trần minh hiếu, chọc tức anh em là thú vui hằng ngày của đinh minh hiếu mà, có trò hay để xem rồi. sau đó, cùng nhau rủ rê thêm 3 cái đứa còn lại trong nhóm, đã là đi ăn phải đi cả đám. rất nhanh buổi livestream kết thúc không lâu sau đó, thứ viewer tinh ý nhận thấy là nét mặt của anh hieuthuhai có chút không tốt, phải chăng đang bất mãn về điều gì đó? nhưng đến cùng vẫn không ai biết món anh ta kể đến là gì.
"chậc. dám lén phèn với người con trai khác, em chán sống rồi phải không, bảo khang" ban đầu còn tức tối suy xét như thế, không đầy một phút liền gửi cả chục tin nhắn cho nó mà chẳng nhận lại được gì, minh hiếu giờ phút này lại hoảng lên, bất giác nghĩ đến cảnh nó với kewtiie đi ăn riêng với nhau, tâm trạng từ máu dồn lên não chuyển sang ủ rũ như cún nhỏ cụp tai nhận lỗi với nó bởi những lời nói không đứng đắn ban nãy trên live, kết quả vẫn là không có hồi đáp. có lẽ hiện tại nó đang bận đi ăn với anh em gerdnang rồi!
đáp sân bay lúc sáng sớm, trần minh hiếu chẳng quên tâm đến hình tượng mà chạy về nhà tìm bảo khang. suốt đêm hôm qua cứ lăn qua lăn lại không thể chợp mắt, cảm giác sợ mất đi người anh yêu khiến anh ta tức tối đặt vé trở về trước sáng. xe còn chẳng thèm đậu vào gara mà đỗ ngay trước cửa nhà, tiếng đập cửa cùng tiếng chuông liên hồi chắc chắn đánh thức người đẹp đang ngủ say.
"ưm, ai vậy?" dụi dụi đôi mắt mệt mỏi vì bị phá giấc ngủ, nhìn rõ quang cảnh xung quanh là đã thấy người nọ kéo nó vào một cái ôm, mùi hương quen thuộc của anh, nhận thấy người yêu đã về, ấm lòng cảm nhận cái ôm của anh.
"sao mày về sớm thế"
"nhớ khang"
"tao cũng-" vừa định nói ra tâm tình nhung nhớ lại được sóng não kéo về tối hôm qua, máu dồn lên não mà dùng lực đẩy tên này ra, tiếp đó đóng sầm cửa lại. minh hiếu chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra liền bị đối phương mắng xối xả.
"mày còn dám vác cái bản mặt về đây là xác định ngủ ngoài đó đi" khoanh tay phồng má bực dọc, dám bơ tin nhắn nó, nó bơ lại cho mà xem, cho là đêm qua xin lỗi thì bảo khang vẫn không tha thứ cho đâu nhé!
"huuuuu, khanggg. anh sai rồi, cho anh vào nhà đi mà, bảo bối"
"bảo bối cái quần, ở đó mà kiểm điểm đi"
"khang à, mở cửa cho anh đi. anh mua nhiều quà cho bảo bối lắm, mở cửa-"
cạch
còn tưởng được bé yêu cho vào, ngờ đâu nó chỉ đưa con mắt sắc lẹm nhìn minh hiếu, rõ ràng hai má ửng hồng của nó đang phản bội nó, nhưng cóc thèm để ý, ngại ngùng thì làm sao, cốt cũng không cho minh hiếu vào đâu, coi như là ngoại lệ cho anh ta ngắm nó một chút, rồi giật lấy hai túi quà trên tay anh ta, sau cùng đóng cửa lại. mải mê nhìn tiểu yêu của bản thân, đến khi định hình lại thì bảo khang kèm hai túi quà đã không còn trước mặt, một lần nữa khóc bù lu bù loa tha thiết hối lỗi, bản năng theo đó mà vặn tay nắm cửa, ai dè cửa không khoá, rốt cuộc lúc nãy đã mềm lòng cho anh ta vào. thấp thỏm đi vào nhà với cơ thể mệt lả, thiếu ngủ cùng với một quãng đường dài về đây khiến minh hiếu muốn tìm lấy chút hơi ấm của bảo bối. mắt thấy nó đang ở ghế sofa phòng chuẩn bị bốc quà, minh hiếu đánh liều ngã nhào đến người nó, ôm hôn đủ kiểu.
"tránh ra coi, người toàn mồ hôi" lời lẽ lạnh lẽo, ấy vậy mà nó không đẩy anh ta ra chút nào, vẫn để anh ôm khư khư cái eo nó. ai mà biết nay anh ta biết điều không đúng lúc như thế, ngoan ngoãn rời khỏi nó, hôn má nó thêm một cái rồi đứng dậy cởi bỏ áo khác ngoài chuẩn bị đánh một giấc dài. chỉ là không biết rằng bảo khang từ nãy đến giờ vẫn quan sát anh một cách từ tốn, chậm rãi nuốt nước bọt với người trước mặt, thật soái~.
"anh xin lỗi, vậy bảo bối ngồi bóc quà đi nhé. anh đi nghỉ một lát"
từ lúc cấm dục anh ta cũng đã khoảng thời gian khá lâu, cộng thêm việc phải chờ đợi đã đủ làm cho người nó có chút thiếu thốn. mắt thấy anh sắp rời đi, tay nhỏ túm lấy góc áo thun của anh, cúi mặt né tránh anh mắt đối phương đang nhìn mình "có-có muốn tắm chung không?"
cổ họng nuốt ực một cái, nhìn bảo khang chủ động đến nỗi hai má đỏ rần lan sang cả mang tai, những lúc thế này anh ta ước thời gian ngưng đọng luôn cũng được, để anh ta dư giả thời gian mà chăm sóc nó nhiệt tình. mạnh mẽ bế thóc nó lên, theo phản xạ mà ôm lấy đầu anh, anh ta cơ hội hôn hít cần cổ nó, mùi hương thật dễ chịu, thật quen thuộc, từng ngón tay nhanh chóng luồn qua ống quần đùi thun co dãn kia, kiếm tìm nơi tư mật đã lâu không được chạm tới.
"đi tắm nào, bảo bối"
...
mọi người có muốn ngoại truyện 3?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro