Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

PN Ám tương tư

ÁM TƯƠNG TƯ PHIÊN NGOẠI – KIẾN CÔNG BÀPHIÊN NGOẠI NGỌT NGÀO

Tự Từ

editor: Minh Nguyệt.

...............................................................

" Đúng rồi, Tiểu Hàn" Mục Tương nói: " cha và nương mấy ngày trước đây đã trở về, nói muốn gặp ngươi"

"Cái gì?"

"Nhu thế nào dọa thành như vậy? bọn họ cũng không phải yêu ma quỷ quái."

" Kia, cái kia, có thể nói hay không là ta mới vừa nhận chức chưởng môn, cho nên tạm thời không rảnh đi bái phỏng hại vị lão nhân gia bọn họ!" Hàn Hàn không biết làm sao, ánh mắt dao động.

Yêu ma quỷ quái.......nhạc phụ nhạc mẫu đương nhiên không phải yêu ma quỷ quái, ai đều biết là so với yêu ma quỷ quái còn khủng bố hơn! Huống chi hắn còn lừa nhi nhà bọn họ, làm cho nhi tử nhà bọn họ từ nay về sau vô phương cưới vợ!

"Di? Nhưng ta nghĩ bọn họ đã đến Hàn Sơn Phái rồi." Mục Tương nói.

Đêm xuân lạnh, ánh trăng như nước.

Hàn Hàn sau khi xử lý xong sự vụ trong một ngày của Hàn Sơn Phái trở về phòng. Hắn trước tiên ở bên ngoài tiểu viện luyện kiếm một hồi lâu, rồi sau đó mới bảo các đệ tử hầu nước tắm rửa.

Tẩy đi một ngày mệt mỏi, có loại tư vị thư thái dễ chịu. Hàn Hàn cầm khăn lâu khô mái tóc còn đang ẩm ướt, đang cảm giác mí mắt trầm xuống buồn ngủ hết sức, cửa phòng đột nhiên mở ra.

Người tới ngay cả gõ cửa cũng không làm, tự động bước tới, bí mật mang theo một làn gió lạnh mùa xuân.

Xuân phong thổi qua, lạnh đến mức Hàn Hàn khẽ rùng mình một cái, đầu hơi chút thanh tĩnh.

Người có thể vô lễ tự ý xông vào sương phòng chưởng môn hàn sơn phái chính là nghĩa đệ mà Hàn Hàn mới thu nhận, Kim Hoa, Kim hoa vận một bộ bạch y, cầm bàn cờ và cờ tử hướng tháp thượng trong phòng ngồi xuống, thản nhiên nói:

" Thật nhàm chán, lại đây chơi cờ!"

Hàn Hàn nguyên bản chỉ mặc đơn bạc một chiếc áo trong đang chuẩn bị đi ngủ, nhưng thấy Kim Hoa tìm đến hắn, cũng cố giằng mệt mỏi.

" Trời cũng đã không còn sớm nữa, chơi một ván thôi! Ngày mai ta còn phải dậy sớm". Hàn Hàn cầm khăn trong tay tùy ý ném sang một bên, nói :"Đúng rồi, ngày mai ta phải xuống núi làm việc, người đi cùng ta, ngươi cũng nên làm quen một chút sự vụ trong ngoài của hàn sơn phải."

Kim Hoa liếc Hàn Hàn một cái, sóng mắt lưu luyến, quyến rũ phong tình nói không nên lời. Nhưng Hàn Hàn chỉ nhìn hắn liếc mắt một cái, đôi mắt thờ ơ trước mỹ sắc này.

Kim Hoa nói: " Hàn Sơn Phái là chuyện của ngươi, làm gì cũng muốn ta đi?"

Hàn Hàn nói: " Ngươi hiện tại đã là người của Hàn Sơn Phái!"

Kim Hoa bắt đầu bày cờ trắng lên bàn cờ, hừ nhẹ một tiếng, Hàn Hàn cũng cầm cờ đen, quan sát một chút rùi đặt lên." Ta mới không phải người của Hàn Sơn Phái"

Hàn Hàn nói:" Được rồi, cho dù ngươi không phải người của Hàn Sơn Phái, nhưng ngươi là nghĩa đệ của ta. Nghĩa đệ của chưởng môn cả ngày vô sự nhàn nhã coi sao được, quyết định vậy đi, ngày mai cùng ta xuống núi. "

Kim Hoa dừng một chút, lại khẽ hừ nhẹ một tiếng, cũng không biết là đáp ứng hay không đáp ứng.

Hàn Hàn cảm thấy được là tâm tư của tiểu Kim Hoa này rất khó có thể nắm được, nhưng hắn nghĩ thầm, rằng vô luận như thế nào, ngay mai muốn hay không muốn vẫn áp Kim Hoa xuống núi một chuyến. Chính yếu là đem Kim Hoa giới thiệu cho các đệ tử nhận thức, sau đó từng bước một để Kim Hoa làm quen với Hàn Sơn Phái.

Kim Hoa kĩ nghệ tinh xảo, đương nhiên so với Hàn Hàn tốt hơn chút. Hàn Hàn vì một ngày mệt mỏi cộng thêm trong lòng nhớ tới việc Mục Tươngnói qua cha mẹ hắn sắp tới Hàn Sơn, vì vậy quân đen không bao lâu đã bị mất sạch, quả thực là binh bại như sơn.

Hàn Hàn nhặt cờ đen ngẩn người, sau khi phục hồi tinh thần, lại không biết nên hạ như thế nào.

Sau một hồi lâu, Kim Hoa nhi nhẹ nhàng ngáp một cái, nhàm nhàm quấn quấn lọn tóc. " dù sao đều là chết, ngươi nên cấp cho chính mình cái thống khoái đi!"

"sao vậy được!" Hàn Hàn lẩm bẩm:" Cho dù đánh đến lúc chỉ còn một quân, cũng không thể dễ dàng nói thua cuộc. Nói không chừng ta đây hạ một quân xuống, sẽ thắng được ngươi!"

Kim Hoa cười khẽ, nói:" không biết tự lượng sức mình. Từ lúc bắt đầu chơi đến giờ, ngươi được bao nhiêu lần thắng ta?"

Hàn Hàn bĩu môi, ở chỗ hiểm hạ xuống một quân, không hờn giận nói:" nếu biết ta không thắng được ngươi, sao cứ muốn cùng ta chơi cờ? thấy ta thua, ngươi vui a?"

Kim Hoa bỗng nhiên cười, hắn bình thường so với nữ tử có phần mĩ mạo hơn, lúc mở miệng cười, giống như hoa xuân đua nở, kiều diễm đến mức muốn mê hoặc mắt Hàn Hàn.

" Đúng, ta rất vui!" Kim Hoa kiêu khích nói: " Hàn đại chưởng môn ngài nếu cảm thấy không chịu thua được, tự mình có thể không chơi với ta."

Hàn Hàn im lặng. " ngươi tính tình này thật là........" đủ tệ hại.....còn cố ý chọc giận người khác.

Bàn đầu tiên Hàn Hàn đánh với Kim Hoa, kết cục thẩm bại.

Bàn thứ hai khá hơn một chút, một hồi lâu sau mới bị hạ gục.

Nhưng khi bàn thứ ba bắt đầu, Kim Hoa có chút cố hết sức, Hàn Hàn tâm vô tạp niệm hạ cờ nghiêm túc, hơn nữa Kim Hoa có chút khinh địch, mấy lần còn để Hàn Hàn mở ra được đường máu.

Kim Hóa hí mị mắt.

Chơi đén nửa bàn dần dần giương mặt Hàn Hàn lộ ra ý cười, nghĩ thầm, rằng có lẽ ván cờ này có thể thắng cũng không chừng. Nhưng ngay lúc đó, Kim Hoa chậm rãi mở miệng nói:

"Uy, ta đói bụng"

"Uy cái gì mà Uy, nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, phải gọi ca ca!" Hàn Hàn hai mắt dừng ở quân cờ, đầu ngón tay cầm quân đen quơ qua quơ lại, suy nghĩ nên để chỗ nào cho nó thích hợp.

" Đói bụng!" Kim Hoa lấy chân đá đá Hàn Hàn mấy cái, trên mặt lộ vẻ hờn giận.

Hàn Hàn ngẩng đầu nhìn Kim Hoa liếc mắt một cái, thấy hắn như thế, chỉ biết thở dài rồi nói:" không phỉa lúc nãy mới dùng qua bữa tối , nhanh như vậy đã đói bụng? ngươi muốn ăn cái gì? Tại trù phòng lúc này đại để cũng chỉ còn một chút điểm tâm bánh bao tinh tinh gì đó."

"Điểm tâm." Kim Hoa nói.

Hàn Hàn gật gật đầu, nhận lời hướng ra cửa đi đến trù phòng, lúc trở về, mang theo một ít điểm tâm giang nam tinh sảo.

Hàn Hàn đem khay điểm tâm đặt vào tay Kim Hoa, Kim Hoa chậm rãi cầm miếng củ cải lên cắn, mùi vị mặn mặn cũng không tệ.

Hàn Hàn cầm quân đen tiếp tục đánh, nhưng nhìn ván cờ vài lần, lại phát giác thế cục lúc này so với lúc hắn rời đi có chút bất đồng.

"Di?" Hàn Hàn ngây người một lúc.

Hăn ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy Kim Hoa đang ăn điểm tâm bên miệng hiện lên một tia cười giảo hoạt, tuy rằng mạt cười biến mất rất nhanh chóng, nhưng vẫn bị hắn phát hiện.

" Ngươi cái tên tiểu đông tây này, có phải hay không thừa dịp lúc ta rời đi liền đọng tay động chân!" Hàn Hàn tức giận đạp đất đứng lên, chỉ vào mặt Kim Hoa nói.

" Cái gì, ngươi nói cái gì, ta nghe không hiểu!" Kim Hoa vẻ mặt bình tĩnh nói.

" Vừa mói nãy rõ ràng không phài như vậy, ta sắp thắng, nhất định là ngươi động vào quân cờ của ta!" Hàn Hàn cả giận nói.

Kim Hoa khẽ hừ một tiếng, mở tay Hàn Hàn ra nói: " đúng vậy, ta động vào quân cờ của ngươi thì sao? Ai biểu ngươi ngốc, gọi ngươi đi liền đi, hiện nay thế cục đó là như thế, ngươi cũng chẳng thắng được ta!"

" làm sai lại còn cư nhiên dám mắng chửi người!" Hàn Hàn phát hỏa.

" Hàn đại chưởng môn, binh bất yếm trá, ngươi đi chính là đi, thua cũng chính là thua, lại đối với ta như thế nào?" Kim Hoa cười lạnh.

" tên tiểu đông tây này thật là đáng giận, quả thực phải đánh_____" Hàn Hàn đạp tay xuống bàn cờ, nhất thời quân đen trắng bị nội lực chắn động toàn bộ bắn hết lên người Kim Hoa.

Kim Hoa cũng không phải kẻ bình thường, ống tay áo vung lên, liền đem mấy quân cờ băn ngược lại về phía Hàn Hàn.

Tiếp theo hai người liền ở trong phòng đánh nhau, ai cũng không nhường ai, bùm bùm ầm ầm, chưởng phong từng trận, quyền thanh hiển hách.

Hàn Hàn lợi dụng khe hở nhỏ đánh gục Kim Hoa, mười ngón tay giơ lên không trung, cấu, cào trảo, tiếp theo liền dùng sức hướng nách Kim Hoa cù liên tục.

Kim Hoa tính cách bướng bỉnh, võ công cao, ai cùng hắn đánh hắn cũng không sợ, nhưng chỉ có một nhược điểm, đó là sợ ngứa.

Hăn bị Hàn Hàn chọc đến mặt đỏ bằng giãy dụa trên mặt đất, muốn ngồi dậy liền bị Hàn Hàn ngăn chặn, chỉ có thể lăn quan lộn lại không ngừng cười, nước mắt đều nhanh chảy ra.

"Ta cho ngươi ngang ngược, ta cho ngươi ngang ngược!" Hàn Hàn vừa chọc vừa mắng: "Tiểu đông tây không biết trên dưới, rõ ràng là vào trễ nhất, lại đem mọi người trong phái khi dễ qua một lần. Ngay cả ca ca cũng khi dễ! Thật sự khó ưa!"

"Ngươi mới khó ưa, không cần gãi ta ngứa, a. . . ha ha ha ha...... ." Kim Hoa cười đến cả người run lên.

Mục Tương đến tìm Hàn Hàn, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Hàn Hàn đè Kim Hoa, hai người dính lấy cùng một chỗ, giống như hai con mèo nhỏ đang đùa giỡn, làm trong phòng vang lên tiếng lách cách.

Mục Tương đứng ở ngoài cửa một hồi lâu, thấy mắt Hàn Hàn vẫn còn đang chuyên chú nhìn Kim Hoa không phát hiện chính mình đang ở đây, cuối cùng họ khan một tiếng, mới làm người trong phòng chú ý.

Hàn Hàn nghe thấy tiếng vang liền ngẩng đầu lên vừa vặn chạm vào ánh mắt tự tiếu phi tiếu của Mục Tương. Hắn sửng sốt một chút, sau đó "A" một tiếng, vội vàng từ trên người Kim Hoa đứng lên.

Kim Hoa nằm trên mặt đất thở hổn hển, hai gò má ửng đỏ, trong mắt rưng rưng. Trong lòng còn đang suy nghĩ Hàn Hàn như thế nào đột nhiên buông tay, lúc sau đảo khóe mắt dư quang nhìn sang phía cửa nhìn thấy Mục Tương, mới hiểu được nguyên nhân.

"A........A Tương..........Ta đang tính sổ với Kim Hoa, như thế nào ngươi đã tới rồi......." Hàn Hàn không nghĩ tới màn mình trẻ con trêu chọc Kim Hoa sẽ bị Mục Tương nhìn thấy, trong lòng cảm thấy xấu hổ không biết phải làm sao bây giờ, lúc này Kim Hoa còn đang nằm trên mặt đất chưa chịu đứng lên đột nhiên đưa cánh tay về hướng hắn, nhìn hắn một cái giống như đang oán hận, nói:

" Đỡ ta đứng lên a!" Âm điệu của Kim Hoa mềm mại lại mang theo chút khan khan, giống như bị khi dễ thực sự thảm.

Hàn Hàn sau khi nghe thấy run run một chút, vội vàng kéo Kim Hoa đứng lên, sau đó vỗ vỗ xiêm ý của hắn, lại vuốt vuốt vài sợi tóc rối, liên tục nói:" tốt lắm tốt lắm, thu lại bàn cờ, quân cờ, trở về phòng ngủ đi, trời cũng đã không còn sớm nữa, tiểu hài tử sớm đi ngủ đi."

Kim Hoa nhẹ nhàng dùng giọng mũi ừ một tiếng, rồi đi thu quân cờ bàn cơ lại, trước khi đi ngang qua Mục Tương còn tà tà nhìn Mục Tương liếc mắt một cái, lạnh lung "Hừ" một tiếng, ý tứ trong đó không cần nói cũng biết, Hắn Kim Hoa nhi cũng không thích mục thiếu trang chủ này.

Kim Hoa đi rồi, Mục Tương vào phòng Hàn Hàn, thuận tay đóng của phòng lại.

" không quấy rầy đến các người đi!" Mục Tương nói.

Hàn Hàn nói: " Không có, ta bất quá cùng hắn đùa giỡn."

" Ngươi cùng Kim Hoa cảm tình thật tốt." Mục Tương nói những lời này ngoài mặt nhìn không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng mơ hồ có chút chua xót.

Hàn Hàn thích nghĩa đệ Kim Hoa này không phải một ngày hai ngày, Mục Tương tuy rằng biết Hàn Hàn đối Kim Hoa không tồn tại tâm tư gì, đơn thuần chính là yêu thương đệ đệ, nhưng chính mình nhìn thấy người mình yêu cùng một nam nhân khác ngã trên mặt đất dây dưa, Mục Tương nói không cảm giác thì đúng là gạt người.

Chính là điều này, Hàn Hàn vẫn chưa phát hiện được tâm tư của Mục Tương, còn trả lời: " Đúng vậy! bất quá tiểu đệ kia không có lương tâm, cho dù đối hắn tốt thế nào, hắn cũng không để trong lòng. Lúc này không phải buồn đến mức nhàm chán, cũng chẳng chịu liếc mắt đến nghĩa huynh này đâu." Ngữ khí còn mang chút ai oán.

Hàn Hàn mới tắm rửa xong, trên người mặc tiết y đơn bạc, mái tóc đen xõa sau lưng, chỉ dùng một sợi dậy cột lại. Vạt ảo lỏng lẻo rơi xuống, lộ ra trước ngực một mạt cảnh xuân, hơn nữa mới vừa rồi cùng Kim Hoa huyên náo có chút kích động, trên mặt hơi ứng hồng.

Chưởng môn trẻ tuổi của Hàn Sơn Phái ngày thường tướng mạo tuấn tú, đối với môn hạ đệ tử luôn nghiêm khắc, hiện nay đối quang cảnh này hoàn toàn bất đồng, giữa khóe mắt mang theo điểm kiều diễm, y sam rộng mở mơ hồ lộ ra đường cong bên hông, có chút mê người.

Chính là Mục tương nghĩ bộ dáng vừa rồi này cùng người khác trong phòng, trong lòng từng trận ghen tuông nổi lên, bỗng dưng bộc phát.

Hàn Hàn cảm thấy vẻ mặt Mục Tương có chút kỳ quái, nhưng hắn vừa mới nghĩ muốn mở miệng, Mục Tương liền nói: " trời cũng đã tối, chúng ta đi nghỉ sớm đi!"

Nói xong liền nắm tay Hàn Hàn, dẫn hắn đến bên giường.

Mặt Hàn Hàn dần đỏ lên, đỏ đến mức ngay cả bên tay cũng cảm thấy nóng lên. Mục Tương thấy thế, hôn lỗ tai hắn một cái, tiếp theo trong nháy mắt thổi tắt nến trong phòng, trong bóng tối cởi bỏ ngoại y, rồi đè Hàn Hàn vẫn còn chưa biết phải làm sao nằm xuống giường.

Mục Tương ôm Hàn Hàn, thở dài một tiếng rất khó để nghe thấy.

Hàn Hàn vẫn không quen cùng người đồng giường cộng ẩm, tuy rằng sớm đã là loại quan hệ này, nhưng mỗi lần lồng ngực của Mục Tương áp vào lưng mình, từ nơi tiếp xúc truyền tới chút run rẩy, vẫn là khiến hắn khó có thể thành thói quen.

Ngón tay hơi lạnh của Mục tương theo chỗ vạt áo Hàn Hàn luồn vào chậm rãi dò xét, nhưng mới chạm vào da thịt Hàn Hàn, Hàn Hàn liền run rẩy, không được tự nhiên mà giãy giụa.........

" Đừng.........." Hàn Hàn thấp giọng nói.

Động tác không lưu loát khấy động trái tim Mục Tương, Mục Tương lưỡng lự chạm vào da thịt ở ngực cùng bụng của Hàn Hàn, cảm thụ được sự mềm mại mịn màng, hỏi" " không được sao?"

Một lúc sau, Hàn Hàn mới lắp bắp nói" " Ta, ta ngày mai sang sớm sẽ mang Kim Hoa xuống núi, làm cho hắn làm quen với sự vụ trong phái, cho nên không thể........không thể..........."

Nếu lăn qua lăn lại cả một buổi tối, ngày mai khẳng định sẽ rất vất vả, hơn nữa Kim Hoa nhi đó là người nào, người ta thế nhưng từ nhỏ đã trải qua phong nguyệt tình sự, nếu thực sự làm, bị Kim Hoa phát hiện khẳng định sẽ bị giễu cợt. Hàn Hàn da mặt mỏng, tự nhiên không muốn mất mặt trước mặt đệ đệ.

Mục Tương không nghĩ tới không ngờ ở trên giường còn nghe thấy cái tên Kim Hoa này, ngón tay xoa thù du của Hàn Hàn không cần thận,bóp mạnh một cái, khiến Hàn Hàn phát ra một tiếng rên rỉ.

Tiếng rên rỉ kia cư nhiên lại dễ nghe như vậy, câu nhân như vậy, Mục Tương trong lòng liền cảm thấy nhọn nhạo, hạ phúc căng lên, thanh âm cũng khàn khàn đi.

Hắn ở bên tai Hàn Hàn thấp giọng nói: :" Tiểu Hài chẳng lẽ không thích ta nữa........." âm điệu kia mang theo ai oái nhẹ nhàng.

Hàn Hàn vừa nghe, trong lòng cả kinh, vội vàng xoay người đối Mục Tương la lên: "Ngươi nói cái gì a!"

Trong bong đêm khong có ánh đèn không nhìn rõ lắm biểu tình trên mặt của đối phương, Hàn Hàn khẩn trương, y chỉ nhìn thấy ánh mắt ôn nhu kia của Mục Tương, vì thế càng chăm chú nhìn.

Mục Tương cúi đầu thở dài một hơi, nói: " được rồi, ta không nháo ngươi, ngủ đi!" Trong lòng hắn thiên hồi bách chuyển, cuối cùng tất cả suy nghĩ chung quy lại hóa thành một tia bất đắc dĩ, tránh đi ánh mắt của Hàn Hàn.

Hàn Hàn bỗng nhiên cảm thấy tựa hồ có chút có lỗi với Mục Tương, y tựa vào Mục Tương không biết nên nói cái gì, tuy nhiên nghĩ tới nghĩ lui cũng không cám thấy mình sai ở chỗ nào, ngày mai thực sự bận rộn rất nhiều chuyện, hơn nữa tình sự giữa nam tử và nam tử nếu bắt đầu phóng túng, ngày mai có thể hảo hảo đi đường hay không cũng không xác định.

Có thể. . . Bọn họ là tình nhân a. . . Hàn Hàn nghĩ, chính mình có phải hay không không cần cự tuyệt Mục Tương.

Mục Tương nhắm mắt một hồi, lại phát hiện Hàn Hàn vẫn chưa ngủ. Hắn bắt lấy tay Hàn Hàn, thấp giọng nói: "Nhanh ngủ đi, đã muộn rồi. Ngươi không phải nói ngày mai còn phải xuống núi?"

Nghe thấy thanh âm của Mục Tương không hề tức giận, Hàn Hàn lại suy nghĩ một chút, mới thấp giọng đáp: "Ân. . ."

"Chuyện ngày mai xong xuôi nhớ trở về sớm." Mục Tươngnói.

"Được. . ."

Sau đó, Hàn Hàn bị Mục Tương kéo vào trong lòng. Y gối đầu lên ngực Mục Tương, nghe tiếng tim đập của đối phương, suy nghĩ vài thứ lung tung, rồi chậm rãi thiếp đi.

Ngày hôm sau, Hàn Hàn dẫn Kim Hoa cùng vài đệ tử xuống núi thị sát các hiệu buôn dưới chân núi.

Hàn sơn phái của Hàn Hàn không giống như sơn trang của Mục Tương tài sản trải rộng đại giang nam bắc, chỉ có mấy gian bán rượu, bán vải , khách điếm là doanh thu cung cấp chi tiêu hàng ngày cho hàn sơn phái.

Hàn Hàn lúc này đang mang theo Kim hoa đến mấy gian tiểu điếm.

" Hôm nay có thế sẽ không trở về được, buổi tối sẽ ở khách điếm một đêm vậy" hàn Hàn nhìn sắc trời rồi nói.

Hàn Hàn vốn nghỉ đi tới đi lui có thể trong một ngày, nhưng không dự đoán được chính là khi mang theo Kim Hoa xuống chợ, Kim Hoa nhìn thấy người qua người lại phố xá đông đúc lại hứng thú, đến nỗi bắt hắt tối nhiều thời gian để bồi Kim Hoa đi các quán xá.

Hiện nay trời đã tối muộn, bọn họ phải vào trấn tìm mấy gian phòng trong khách điếm thuộc Hàn sơn phái để nghỉ ngơi.

Xuất môn bên ngoài hết thảy đều rất nguy hiểm, vì thế hàn hàn cùng Kim Hoa ở chung một phòng. Sau khi tắm rửa tẩy trừ xong, hàn hàn liền bước lên giường nghỉ ngơi, còn Kim hoa đem một đống đồ vậy ngày hôm nay mới mua toàn bộ để trên bàn, từng cái từng cái đêm ra ngắm nghía.

Hàn Hàn mở miệng nói " ngươi trước kia chưa từng đi chợ a? mua nhiều đồ như vậy?"

Kim Hoa nhìn hắn liếc mắt một cái: "Ngươi nghĩ xem?"

Hàn Hàn nghĩ nghĩ :"đúng"

Kim Hoa từ nhỏ là lớn lên ở Thanh Minh Các, Thanh Minh Các là một tổ chức sát thủ, kia địa phương với trò tiêu khiển là ám sát người bên ngoài, đại khái vẫn là giết người.

" Ngươi thường xuống chợ ?" Kim Hoa hỏi.

Hàn Hàn nói: " trước kia thường cùng a Tương đến. Nơi này chợ ở gần chân núi hàn sơn phái nhất, trước đây a Tương chỉ cần đến Hàn Sơn, chúng ta sẽ cùng nhau chạy đến đây.

"Ngươi cùng Mục Tương là thanh mai trúc mã?" Kim Hoa hỏi.

"Ân!" Hàn Hàn nói. " từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên"

"....." Kim Hoa cảm thấy hứng thú tiếp. " Ngươi như thế nào lại thích hắn?"

"A........." Hàn Hàn mặt bắt đầy đỏ dần lên. " thì......thì thích là thích....ta làm sao biết được"

Kim Hoa nói tiếp: " Vậy ai nói thích trước?"

Hàn Hàn đỏ mặt thấp giọng nói : " người không có việc gì hỏi cái này làm gì?"

Kim Hoa hừ một tiếng " ngươi không nói??"

Đúng lúc này, trên nóc nhà đột nhiên truyền đến vang lên một tiếng "Khách" rất nhỏ. Hàn Hàn lập tức từ trên giường ngồi dậy, ánh mắt sáng quắc nhiên lên trên.

Kim Hoa thấp giọng nói: " để ta đi xem!" lập tức liền lắc mình ra ngoài cửa, đi điều tra.

Khắc sau, Kim Hoa chậm rãi trở lại phòng, nói : " không thấy có gì khác thường, có lẽ là mèo vờn chuột chạy trên nóc nhà!" chung quanh đều không thấy có dấu hiệu gì khả nghi, Kim Hoa tuy rằng vẫn hồ nghi, nhưng vẫn nói như vậy...

" Ân, vậy là tốt rồi". Hàn Hàn nói

Dù sao thân ở giang hồ, có khi khó tránh khỏi gây thù chuốc oán, hiện giờ chính mình cùng các đệ tử lại ở ngoài hàn sơn phái, điểm ấy vẫn phải nên thật cẩn thận. Nhưng Kim Hoa đã thám thính qua, Hàn Hàn cảm thấy an tâm một chút.

Kim Hoa mắt nhìn ra ngoài nghe động tĩnh, từng mang danh sát thủ, hắn căn bản so với người tập võ thong thường về phẩn mẫn tuệ vẫn sâu sắp hơn ba phần, mặc dù vừa rồi không nhận thấy được dấu hiệu gì, nhưng hắn vẫn luôn có cảm gián tựa hồ như có ai đang ở gần.

Kim Hoa nghĩ, chẳng lẽ là Mục Tương tìm đến? Nhưng nếu là Mục Tương, sao lại không xuất hiện.

Tròng mắt đảo một vòng, nói " ngươi còn chưa trả lời câu hỏi trước của ta"

"Ai.........." Hàn hàn thả lỏng người,một làn nữa quay lại giường, "thực không có gì để nói, bất quá chính là như vậy như vậy, sau đó thành hiện tại như bây giờ...."

" Hắn là mở miệng nói thích ngươi trước?" Kim Hoa đoán,chiếu theo hôm nay để ý bộ dạng của Mục Tương đối Hàn Hàn, tựa hồ là mục tương thích hàn Hàn nhiều hơn.

Kim Hoa nhàm chán mân mê một cây châm ngọc bích. Ánh sang ngọc tram màu ôn nhuận, thủ công tinh sảo, tuy rằng so ra còn kém xa ở thủy nguyệt lâu khi còn là tiểu quan luôn được nhưng thế hang cực phẩm, nhưng hắn có tâm mua thì đích nhân cũng cao hứng.

Đống đồ vật trên bàn này, đều là hôm nay hàn hàn bỏ tiều mua cho hắn.

Hàn Hàn ở trên gường đỏ mặt ấp úng, trả lời không lên tiếng.

Kim Hoa gõ ngón tay lên bàn tạo một tiếng vang, cố ý liếc về hướng nóc nhà, rồi làm như không để ý tiếp tục nói: " ta đoán rằng, có phải hắn nói thích ngươi, rồi sau đó cưỡng bức ngươi?"

"...........Ai, người đừng nói lung tung............." Hàn Hàn Che mặt" ...........đừng có nói mấy lời như thế chứ...."

"Không phải?"

Hàn Hàn nghĩ nghĩ, rồi sau đó nhớ lại lần đầu tiêu. Kia đêm xuân nóng rực, tuy rằng chính mình cũng đồng ý, nhưng đích thật là trước bị Mục Tương vây khốn không thể động đậy, mới phát sinh sự tình phái sau. Hắn dừng một chút, thẹn thùng nói: " ......cũng không phải không đúng........một nửa một nữa thôi........."

"Úc........." Kim Hoa nói: " Một nửa một nửa trong lời nói, là nói, ngươi vốn không muốn nhưng sau đó lại rơi vào đường cùng chỉ còn biết thỏa mãn hắn" Kim Hoa tâm tế như phát , lập tức nói tiếp" nhưng theo lý thuyết, hắn trước khi ngày thường một bộ quân tử, tất nhiên là không có khả năng đối với ngươi động thủ động cước. Đó là như thế nào, rượu sau loạn tính? Hay là bị hạ dược?"

Hàn Hàn lại một trận ấp úng, nhưng bởi vì chuyện của chính mình và mục Tương xưa jo chưa đối với kẻ nào nói qua, hôm nay lại bị Kim Hoa như vậy nhắc tới, khi hồi tưởng lại nhiều chiện ngày xưa không khỏi xấu hổ cùng một chút tư vị ngọt ngào này, cũng không nghi ngờ gì, ngập ngừng nói:

" Là bị hạ dược...."

Trên nóc nhà đột nhiên lại truyền đến một tiếng " khách lạp" như là ai vừa đạp vỡ ngói.

Trong phòng đang nói chuyện, hai người lập tứng ngầng đâu hướng lên trên nhìn. Hàn Hàn nói nhanh: " Ta đi nhìn xem!" liền xuống giường mở cửa sổ trực tiếp thông với mái hiên, xoay người nhảy lên nóc nhà.

Hàn Hàn động tác nhanh chóng, nhung chỉ nhìn thấy một than ảnh chợt lóe lên rồi biến mất, người nọ liền biến mất vô tung. Hàn Hàn hướng đối phương rời đi xác định phương hướng đuổi theo một hồi lâu, cuối cùng chung quy vẫn không thấy được tung tích của người nọ, lại ở trên nóc nhà dừng lại một lúc lâu mới từ trên nóc phòng nhảy xuống, chậm rãi bước đi thong thả trở về phòng.

Vào lại sương phòng trong khách điếm, Kim Hoa đã cởi áo ngoài nằm trên trong gường.

Hàn Hàn nghi hoặc hỏi: " cũng không biết là người qua đường nào, vừa rồi trên nóc không hề nghe thấy động tĩnh của đối phương?người nọ kinh công không tồi, cho nên không cẩn thận để hắn chạy thoát.

Kim Hoa cũng không để ý hàn hàn. Kéo chăn lên gần mặt, chuẩn bị ngủ " tắt đèn đi, ta muốn ngủ" hắn nói.

"Úc" Hàn Hàn nghe theo. Rồi sau đó lần lần trong bong đêm cởi ngoài bào năm lên giường.

"A......." nhớ tới lời nói gián đoạn vừa rồi, hàn hàn hơi chút đỏ mặt nói thêm: " đúng rồi, ta còn chưa nói xong, ta cùng A Tương là bị hạ dược,.....khả kia không phỉa do a Tương hạ.........ngươi có biết Triệu Tiểu Xuân....là hắn làm......."

Giương mặt nhăn nhó rang nói cho xong, thật vất vả, cố lấy hết dũng khí nghĩ muốn chia sẽ một chút về chính mình cho tên oan gia kia để hiểu rõ về nhau hơn, kia Kim Hoa đáp lại chỉ là hai cái ngáp , không chút thú vị nói:

" ta thật mệt, muốn nói cái gì, hôm nào rồi nói sau.......mệt chết........" dứt lời mắt liền nhắm lại nhưng lại liền truyền đến đánh tiếng hô.

" ..........." hàn hàn không nói gì. Đem người ta hứng chí nói cho đã rồi giờ lại không them để ý đến. Hắn trong bong đêm vươn tay làm bộ phải bóp chết tên tiểu Kim Hoa này cho khỏa, bất quá tốn hơi thừa lời vẫn thật sự không thể xuống tay, cuối cùng thở dài một hơi, bất đắt dĩ thây đổi hướng túm túm góc chăn xoay người lại nhắm mắt ngủ.

Chính là hôm nay ngưới đúng trên nóc là ai? Nghe xong trên nóc nhà liền đi, cũng không biết là tại sao

Hàn Hàn mơ hồ nghĩ rồi sau đó chìm dần vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: