plps 638
Chương 638: Hắc ám chi thần là nữ nhân?
Dịch: Kiendumuc
Nguồn: 4vn.eu - http://4vn.eu/forum
Bầu trời trong xanh, không mang một tia tạp chất, vài con thương ưng vỗ cánh kêu to bay về phương xa.
Đằng Long Thành sau giờ ngọ thập phần yên tĩnh. Tựanhư lần huyết vũ qua đi lúc trước, nhiệt độ đột nhiên lên cao, từ xatrông như một áng mây xanh nhàn nhạt. Ngã tư đường liêu phiêu vài ngườiqua lại, so với Đằng Long Thành trước kia thật là một nét tương phản vôcùng sống động.
Long Nhất ngồi xuống một cành liễu nơi con sông ngoạiô, mặc cho suy nghĩ bay lung tung. Hải để chi thành đã dần đến hồi kết,Thiên ma vương đào thoát, tình hình sau này trở nên nguy cấp vạn phần.Nhưng lúc này trừ hết lòng phòng bị, hắn không còn biện pháp nào khác.
"Long Nhất." Từ phía sau truyền đến một tiếng gọi, ngữ khí rất nhợt nhạt nhưng vẫn mang theo một tia mị lực.
Long Nhất không cần quay đầu lại cũng biết là ai. TrừMộc Hàm Yên ra, còn ai có khả năng làm mê hoặc lòng người như thế chứ?Hắn đưa tay về phía sau, dụng lực kéo lại, một thân thể mềm mại lọt vàolòng ngực của hắn.
"Đừng..." Mộc Hàm Yên vừa muốn mở miệng, đôi môi đã bịLong Nhất bao trùm lấy. Hàm răng bị hắn dùng lưỡi tách ra mà đưa vào,một hơi thở mang hương thơm quen thuộc tràn tới, loại cảm giác chỉ có ởtư ý của tên phôi đản này thôi.
Sau khi nụ hôn chấp dứt, đôi mắt Mộc Hàm Yên trở nênlong lanh, ngực phập phồng tựa vào ngựa Long Nhất, loại cảm giác nàynàng đã chờ lâu lắm rồi.
"Hôm nay chúng ta sẽ xuất phát." Long Nhất ôm chiếceo nhỏ nhắn của Mộc Hàm Yên, tay kia chậm rãi trêu ghẹo ngọn nhũ phongđang vươn lên cao vút.
"Thật sao?" Mộc Hàm Yên có chút kinh hỷ, nhìn vào ánhmắt mông lung của Long Nhất. Nàng không phải là người tham lam, chỉ bỏmột ít công sức mà thu được vị trí lớn lao.
"Thật." Long Nhất vỗ mái đầu Mộc Hàm Yên, những ngón tay lại đột nhiên không chịu an phận, lần mò cởi thắt lưng của nàng.
"Long Nhất, ngươi... ngươi muốn..." trái tim của Mộc Hàm Yên vừa ổn định bỗng đập nhanh hơn. Đã lâu rồi nàng không trọn vẹn bên hắn.
Long Nhất kéo vạt áo của Mộc Hàm Yên xuống. Đôi ngọcthố tuyết bạch như muốn bật ra, bên trái còn lưu lại một vết sẹo dịthường đập vào mắt.
Long Nhất rùng mình nhìn vết sẹo. Ngón tay nhẹ nhàng xoa lên, hỏi khẽ: "Còn đau không?"
Mộc Hàm Yên giữ lấy bàn tay Long Nhất, lệ tràn mi,lắc đầu cười nói: "Không đau, thật sự không đau." Nàng biết Long Nhấtkhông hỏi vết thương da thịt kia, mà hỏi vết thương nơi tâm của nàng.
Hai người lẳng lặng hòa quyện vào nhau. Giờ khắc này,cả thế giới trừ họ ra không còn ai khác. Cả hai đã thương tổn quánhiều, chỉ muốn bù đắp cho nhau những điều tốt đẹp.
------------------
Long Nhất cùng Tây Môn Nộ ngồi đối diện với nhau, thảo luận về tình hình Thương Nguyệt đại lục.
"Vũ nhi, ngươi thật quyết định thế sao?" Tây Môn Nộnhíu mày nói. Vô luận là chính trị hay gia tộc đều hết lòng lo lắng đứacon này. Hắn không tình nguyện để Long Nhất quá xa mình.
"Phụ thân, Thiên ma vương đào thoát, chúng ta sắpphải đối mặt với thảm họa diệt vong, Thương Nguyệt đại lục từ sau thầnma đại chiến hoàn toàn cách ly với phần còn lại của thế giới. Nền vănminh của bọn họ còn phát triển hơn chúng ta, đối với lý luận về ma phápđấu khí chỉ có hơn chứ không kém. Hiện tại tiểu lục địa Thương Nguyệtđại lục đã đạt đến cực hạn, nền văn minh bị dồn ép đến đường cùng. Nếuhai đại lục tương thông với nhau, lấy lý luận của họ cho Thương Lan đạilục chúng ta nghiên cứu, nền văn minh thế giới nhất định phát triểnnhảy vọt. Tuy nói rằng thời gian hiện tại gấp gáp, nhưng nếu đượcThương Nguyệt đại lục làm minh hữu chống lại Thiên ma vương, chắc chắnhắn phải nhượng bộ vài phần." Long Nhất mang ý định của mình nói ta. Đóchính là cục diện hiện nay. Chỉ cần hai đại lục tương thông được vớinhau, nguy cơ tư nguyên của Thương Nguyệt đại lục sẽ dễ dàng phá giải.
Tây Môn Nộ trầm tư trong chốc lát. Thở dài: "Vũ nhihãy tự thân chu toàn, đôi mắt của vi phụ khó mà nhìn xa trông rộng,việc của Thương Nguyệt đại lục con cứ yên tâm làm đi."
Nhận được sự đồng ý của Tây Môn Nộ, Long Nhất muốn cùng các thê tử thương lượng một chút.
Hậu cung đại điện, chúng nữ khi nằm khi ngồi vui vẻnói chuyện phiếm với nhau. Được ma pháp băng trang trí, đại điện thậpphần sảng khoái. Các nàng vừa ăn băng trấn mai tử vừa tán gẫu nhữngchuyện linh tinh, vô cùng yêu thích.
"Phu quân của chúng ta lại đi thâu tinh ở đâu rồi, cảngày nóng bức thế này mà chạy mất không thấy bóng dáng." Phong Linh vừathấy Long Nhất tiến đến liền cười hì hì nói.
"A a, Linh nhi chẳng lẽ tối hôm qua phu quân không thâu tinh ở khuê phòng của ngươi sao?" Nam Cung Hương Vân mỉm cười trêu ghẹo.
"Hương Vân tỷ, tối hôm qua phu quân hầu hạ tỷ cả đêm, giờ còn nói nữa sao." Lãnh U U chuyển sang giúp Phong Linh.
Các đại mỹ nữ vô tư cười đùa với nhau chẳng kiêng kỵgì cả, quên mất Tinh linh nữ vương cùng Phượng hoàng gia chủ bên cạnh.Dù sao các nàng đều là trưởng bối, nghe được những lời này làm sao màkhông đỏ mặt được chứ.
Long Nhất cười ha ha, nhìn cái trừng mắt của Tinhlinh nữ vương, nhún nhún vai ra vẻ ta đây vô tội, lấy cái gì mà ngănđược miệng các nàng a (nói thế mà có cái nhét vào đấy ).
Nói đến quan hệ cùng Tinh linh nữ vương, Long Nhấtngẫm lại thật đau đầu. Tuy nói Tinh linh nữ vương cố gắng tránh hắncàng xa càng tốt, nhưng chuyện nam nữ đôi khi khó lòng khắc chế. Hơnnữa Lộ Thiến Á cũng nói, chỉ cần Long Nhất có bổn sự, việc hắn và nươngthân của nàng, nàng cũng không quản. Có câu lang hữu tình thiếp hữu ý,tuy ngoài mặt không nói ra, nhưng cảm giác ái muội đó ngày càng sâu sắc.
Long Nhất đi quanh một vòng, ngồi xuống tỷ muội Mộc Hàm Yên và Mộc TinhTinh, nói: "Hôm nay có việc ta muốn nói với mọi người. Ai cũng đã biếtnguyên nhân tỷ muội Mộc Hàm Yên tìm đến đây. Hiện giờ Hải để chi thànhđã đến hồi kết, chiến sự ở Thương Nguyệt đại lục không thể trì hoãn.Hôm nay ta muốn cùng tỷ muội Hàm Yên trở về Thương Nguyệt đại lục."
"Phu quân, ta cũng muốn đi." Ngu Phượng vội vàng nói một cách cương quyết.
« Ta cũng đi, ta cũng đi. »
Nhất thời, chúng thê tử đòi đi nháo nhào cả lên. Thương Nguyệt đại lụcdù sao cũng không nguy hiểm bằng Hải để chi thành, hỏi sao mà không đòiđi chứ.
"Tốt lắm, tốt lắm. Nhưng ta không cho phép, ngoan ngoãn ở nhà chờ tatrở lại, ai không nghe lời liền gia pháp hầu hạ." Long Nhất nghiêm mặtnói. Chẳng qua vừa nghe nói đến gia pháp, các nàng đều đỏ mặt cả lên,bọn họ tự nhiên biết cái gọi gia pháp là cái gì.
Lúc này, Long Nhất phát hiện hai ánh mắt khác thường quét về phía mình.Một là Tinh linh nữ vương phong tình vạn chủng liếc hắn, hai là Phượnghoàng gia chủ mang theo một tia mị ý nóng rực.
Chẳng lẽ hai vị trượng mẫu nương biết gia pháp mang nghĩa gì? Long Nhấtkhông khỏi nghĩ ngợi lung tung, có khi hai bà lẹ vợ đối với loại chuyệnnày cũng xem như bình thường.
Long Nhất một khi đã lên tiếng thì không nữ nhân nàm dám phản đối, từtrước đến nay hắn đều nói một là một, hai là hai. Làm nữ nhân của hắnđương nhiên phải biết nghe theo ý muốn của hắn. Nếu tự tiện xen vào đạisự thì không xứng đáng làm nữ nhân của hắn.
"Định khi nào thì đi?" Ti bích ôn nhu hỏi.
"Ngay lập tức." Long Nhất nói.
"Nhanh vậy sao." Chúng nữ không cam tâm, không biết đến bao giờ mới cóthể cùng hắn vô ưu vô lự chu du khắp nơi, muốn đi đâu thì đi, muốn làmgì thì làm, không cần quan tâm đến gia tộc hay quốc gia. Thậm chí khôngphải bận tâm sự tồn vong của thế giới. Chỉ tiếc rằng các nàng đều biếtnam nhân của các nàng không phải người bình thường, nhất định sẽ trởthành trung tâm thế giới, không vì bất cứ ai mà thay đổi.
Long Nhất hiểu được cảm thụ của chúng nữ, biết rằng những năm gần đâycác nàng phải chịu thiệt thòi nhiều. Hắn tưởng khi đến dị thế này sẽđược tiêu diêu tự tại, nhưng thân thể này đang chảy cùng một huyết mạchcủa Tây Môn gia tộc, phóng đại mà nói là chảy cùng một dòng huyết mạch,hô hấp cùng một bầu không khí, và yêu cả nữ nhân của thế giới này, hắncó thể chối bỏ ràng buộc đối với nó sao?
Lúc này mẫu thân Đông Phương Uyển biết tin liền đi tới, tự thân dặn dò.Dù đứa con cường đại khiến ai cũng khiếp sợ, nhưng trong mắt ĐôngPhương Uyển, con của nàng vẫn làm một tiểu hài tử miệng còn hôi sữa,ngày ngày gọi mẫu thân. Nàng biết được nhiều thì mất cũng nhiều. Trướckia là trượng phu Tây Môn Nộ, giờ là đứa con Tây Môn Vũ.
Chỉ mang theo tỷ muội Mộc Hàm Yên, ba người Long Nhất dùng truyền tốngma pháp trận đến hoang mãng tiểu trấn. Đây là tiểu trấn duy nhất cótruyền tống ma pháp trận, chỉ vì vị trí cùng hoàn cảnh đặc thù của nó.
Trong khí trời nóng bức như vậy, mạo hiểm giả lại lui tới hoang mãngtiểu trấn không dứt. Từ khi Tây Môn gia tộc thống nhất Thương Lan đạilục, ma pháp đấu khí đã đạt được những bước phát triển chưa từng có, sốlượng ma hạch cùng ma tinh hạch tiêu hao theo cấp số nhân, nhu cầu theođó mà tăng nhanh, làm nên động lực ngày càng lớn cho mạo hiểm giả.
Khi ba người Long Nhất đến nơi thì đã hoàng hôn. Thảo nguyên lộng gióvà mát mẻ. Tửu ba của Thưởng kim liệp nhân không còn một bàn trống, cácdong binh liệp nhân tề tụ với nhau bàn chuyện phiếm, thập phần náonhiệt.
"Các ngươi có biết thái tử điện hạ không, người hóa giải Lôi thần cấmkhu, bình định Hải để chi thành mười năm trước từng là một dong binh,nhận nhiệm vụ đầu tiên ở hoang mãng thảo nguyên này. Ngẫm lại trong khichúng ta chỉ dám nhận mấy nhiệm cụ cấp E hay F lập thân, thái tử điệnhạ nhận ngay nhiệm vụ cấp A di thất chi thành đầu tiên. Trên đường đigặp thần giết thần, gặp quỷ giết quỷ..."Bên ngoài tửu ba, một nhóm thưởngkim liệp nhân đang vây quanh một kẻ hung hăng nói văng cả nước dãi, nhưthể bản thân đã từng kinh qua những việc này vậy.
Long Nhất nghe một lúc rồi lắc đầu cười, kéo tỷ muội Mộc Hàm Yên ra.Chính mình còn không tưởng tượng nổi có một ngày trở thành thần tượngtruyền kỳ của cả thế giới. Việc mười năm trước làm một gã dong binh bịngười ra mang ra truyền xướng. Hiện tại không biết còn bao nhiêu ngườinhớ rõ mười năm trước hắn dâm danh Thương Lan đại lục đây? Ngẫu nhiêncó nhắc tới, tức khắc sẽ có kẻ luận bàn. Giờ đây ai ai cũng nói LongLinh Nhi cùng Tây Môn Vũ vốn là lưỡng tình tương duyệt, là khi ấy hoàngđế Long Chiến chia rẽ uyên ương, lời truyền lan xa, quả thật quyền lựcphân hóa của Tây Môn gia tộc không hề nhỏ.
Thế giới này là như thế, ngươi thành công, tất sẽ có người ca công tụngđức, những chuyện xấu trước kia đều bị giấu đi. Cũng đều do người màlàm cả, tội danh đương nhiên sẽ do người chết lãnh lấy, cũng có thể doTây Môn Nộ động tay động chân vào.
"Long Nhất, hiện tại ngươi đã ở đỉnh phong, mọi người đối với ngươi chỉcó thể nhìn lên." Mộc Hàm Yên xõa tung mái tóc, cười quyến rũ nói.
"Cao thủ thường tịch mịch a." Long Nhất cười hắc hắc, trong nụ cười lạimang một tia chua xót. Giờ hắn có thể ngạo thị chúng sinh, nhưng lạiquá tịch mịch, đương nhiên loại tịch mịch này không liên quan đến nhữngchuyện xyz với các nàng, mà là quan hệ giữa người với người.
Mộc Tinh Tinh vẻ mặt mờ mịt, Mộc Hàm Yên trong lòng vừa động, có chútlý giải, dù sao hàng cùng hắn không cùng một đẳng cấp, nữ nhân baonhiêu người có thể theo hắn đây?
"Đi thôi. Mau về Thương Nguyệt đại lục, hy vọng còn kịp." Long Nhất nhàn nhạt nói.
Vừa nghe đến trở lại Thương Nguyệt đại lục, hai tỷ muội tâm tình đều cóchút khẩn trương, cùng Long Nhất lóe lên biến mất vào hoang mãng bìnhnguyên.
Long Nhất gọi bạch vũ về, cùng tỷ muội Mộc Hàm Yên ngồi lên trên. Hướng tới một nơi bay nhanh tới.
Nhìn thấy hoang mãng bình nguyên, trong đầu Long Nhất hiện lên nhữnghình ảnh mười năm về trước, gặp gỡ Tiểu Tam, đại chiến Ngân bối địalong, xuyên qua huyết sắc trùng hải, bị vong linh vây quanh, hết thảyđều thoáng hiện về.
Bạch Vũ tốc độ thật sự rất nhanh, đến ngày thứ hai đã tới Di thất chithành. Long Nhất lại một lần nữa hân hưởng vẻ lộng lẫy của huyết sắctrùng hải, hiện giờ hắn có thể không ngần ngại xuyên qua, khác với mườinăm trước hao hết tâm tư mới làm được. Giờ nghĩ lại không khỏi có chútđắc ý.
Di tích Di thất chi thành sớm đã bị kích hoạt cơ quan tạo thành mộtđống đổ nát, chỉ còn lại thần điện bị khai quật hiện ra, đứng trơ trọitại nơi này.
"Di thất chi thành quả thật do người của Thương Nguyệt đại lục dựnglên. Mấy ngàn năm trước Thanh Phong đế quốc chúng ta có một vị tướngquân đoạt hoàng quyền thất bại, phải dùng thất hệ năng lượng thạch phákhai không gian đi đến Thương Lan đại lục, tại đây kiến lập Thánhthành, còn các ngươi gọi là Di thất chi thành." Mộc Hàm Yên đứng bênLong Nhất chậm rãi giải thích.
"Nguyên lai là như thế này, khi phát hiện văn tự ở đây giống với Thương Nguyệt đại lục ta đã hoài nghi." Long Nhất đáp.
"Sự tình không chỉ như thế, tổ tiên Mộc gia tộc chúng ta là đệ đệ củavị tướng quân này, lần tạo phản thất bại khiến cho chức danh đại tướngquân không còn tồn tại. Khi vị tướng quân này thoát đi, đệ đệ của hắnlấy được tín nhiệm của hoàng đế lại phát động chính biến, đoạt lấyhoàng vị, đổi quốc danh thành Thanh Phong đế quốc. Sau này vị đại tướngquân đó phá không gian trở lại một lần, bị chính đệ đệ ép phải nói raphương pháp phá khai không gian, sau đó giết chết. Sao đó không biếttại sao, người đệ đệ này kiến lập thánh điện, bên trong thánh điện cóthể thông qua ma pháp trận đi đến Thương Lan đại lục. Nhưng hắn lại lậptổ huấn, rằng bí mật này chỉ truyền cho đương đại hoàng đế, bất luận kẻnào cũng không được sử dụng, bí ẩn bên trong ta cũng không hiểu rõ."Mộc Hàm Yên nói tiếp.
"Nói như vậy Vô Song cũng cùng một mạch huyết thống với Mộc gia tộc?" Long Nhất hỏi.
"Không sai." Mộc Hàm Yên gật đầu rả lời.
"Bất quá vì sao nàng nói cho ta bí ẩn này?" Long Nhất hắc hắc cười nói.
"Chính là... dù sao thì ngươi cũng sẽ biết thôi." Mộc Hàm Yên vũ mị cười nói, nháy mắt với hắn.
Long Nhất nao nao, kỳ quái nhìn Mộc Hàm Yên. Nàng ta nói bí mật này chỉtruyền cho đương đại hoàng đế, nhưng lại nói cho hắn biết, ý tứ này làthế nào, hay là ngôi vị hoàng đế không truyền cho nữ nhân? Mà lại mangcả Thanh Phong đế quốc phó thác cho chính mình. Không thể được, cảThương Lan đế quốc khổng lồ như vậy hắn còn không muốn tiếp thủ nữa là.
Đang suy nghĩ miên man, đột nhiên một trận khói đen thổi qua, Mộc HàmYên cùng Mộc Tinh Tinh đồng thời ngã xuống. Một bóng người mặc hắc bàothoắt ẩn thoắt hiện trước mặt Long Nhất.
"Kiệt kiệt kiệt, tiểu tử, chúng ta đã lâu không gặp." Một tiếng cười chói ta quen thuộc vang lên.
"Hắc ám chi thần?" Long Nhất sửng sốt một chút, lập tức mở miệng mắngto: "Lão hỗn đản nhà ngươi, lúc trước ngươi trực tiếp nói rõ cho tachẳng phải tốt sao, còn loan loan nhiễu nhiễu, hay là ngượng ngùngkhông dám nói thất đại chủ thần tối thượng bị Thiên ma vương hạ trớ trúsống không ra sống suốt mười vạn năm."
"Xú tiểu tử, muốn ăn đòn." Bóng đen kia nhoáng lên, một cánh tay trắng nõn xuất hiện trước mặt Long Nhất, muốn gõ vào trán hắn.
Long Nhất né đầu qua một bên, nhìn lại chỗ cũ. Long Nhất hôm nay đâu phải là Long Nhất ngày xưa a.
« Tiến bộ không nhỏ. » Bóng đen nói, hắn xuất ra một chiêu, ý thức hảiLong Nhất đột nhiên chấn động, hắc ám thần bài từ mi tâm bay đến hắc ámchi thần.
"Xem ngươi còn trốn đi đâu." Hắc ám chi thần bỗng nhiên biến mất, chỉ còn thanh âm vang vọng.
Long Nhất vuốt đầu, nhìn thấy hành động vừa rồi của Hắc ám thần, xem rahắc ám thần bài chỉ có hắc ám chi thần mới là chủ nhân chân chính.
"Lão nhân, thật lòng mà nói, tha thật sự hoài nghi ngươi là nữ nhân,nhìn đôi tay ngươi nhỏ bé thế kia." Long Nhất trong chốc lát quái dịnói.
« Ta có nói ta không phải nữ nhân sao ? » Hắc ám chi thần cười chói tai nói, thực làm cho người khác nổi da gà.
"Hắc hắc, có phải nữ nhân không, để thiếu gia kiểm tra là biết ngay."Long Nhất cười gian hai tiếng, thân hình lóe lên, bàn tay hước tới ngựccủa hắc ám chi thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro