
🐾 PHẦN 3 - PART 2 - CHƯƠNG 3: NGHĨA LÀ GỌI ĐÚNG TÊN
✦ Cánh Cửa Cuối – không cần mở, chỉ cần bước
Khi Khải Dương và Nhiên đặt tay lên mặt đá khắc biểu tượng cánh tay con người, khí của họ không làm cánh cửa mở ra như thường.
Thay vào đó – đá tan như cát, và cả đoàn bước vào một không gian không có trần, không có nền – chỉ có ánh sáng mờ bạc trôi lơ lửng như khói nước.
Po nói khẽ:
"Trông giống như... bên trong một cái mơ chưa được kể."
Tai Lung gật:
"Nơi này... không có luật vật lý.
Chỉ có... luồng tâm thức.
Chúng ta đang đi qua một chiều tưởng tượng được bỏ quên."
✦ Những hình thể mờ
Dọc hai bên con đường vô định, bắt đầu xuất hiện những hình dáng – không rõ ràng, không phân biệt được giới tính hay tuổi, mỗi sinh thể như một vệt sương có nhịp thở.
Tigress siết tay:
"Là... người?"
Khải Dương lặng đi. Ngọc bội trong tay tỏa khí tím rất nhẹ – như... nghẹn lời.
Nhiên lên tiếng:
"Là họ.
Tất cả những bản thể từng bị tạo, rồi xoá.
Từng có tên – nhưng bị xóa khỏi hồ sơ.
Từng có giấc mơ – nhưng không có ký ức."
Một sinh thể mờ bước ra, giọng như gió đêm:
"Ngươi là Sáu.
Và... ta là Mười."
✦ Cuộc gặp với những ký ức sống sót không có thân xác
Khải Dương ngồi xuống.
Trước mặt cậu là năm "bản thể sương" – mỗi người đại diện cho một thất bại:
Mười – thất bại vì không có cảm giác đau.
Ba – thất bại vì luôn khóc khi không có ai nhìn.
Hai – thất bại vì cười khi bị đánh.
Chín – thất bại vì viết thơ thay vì học võ.
Bảy – thất bại vì đặt tên cho chính mình.
Họ không giận.
Chỉ hỏi Khải:
"Có thật... chúng ta từng hiện hữu không?"
Khải nghẹn:
"Các ngươi đang ở đây.
Các ngươi hỏi ta.
Vậy... các ngươi là thật."
Nhiên bước lên.
Cô mở lòng bàn tay – ánh khí trắng tỏa ra, hình thành một sợi dây đỏ nhỏ – như kỷ vật.
"Ta nhớ... từng có một sợi dây như thế trên cổ tay.
Nếu các ngươi cầm được... các ngươi còn cảm xúc."
Cả năm sinh thể đều đưa tay ra – chạm vào được dây đỏ.
Và trong giây phút ấy... ánh sáng hình thể họ trở nên rõ hơn. Không hoàn toàn. Nhưng... đủ để một người khác gọi họ là "người".
✦ Biến cố: tầng sâu nhất mở ra
Đúng lúc đó, không gian bắt đầu gợn sóng – như thể phía dưới "Chiều Khí Sâu" vẫn còn... một lớp nữa.
Một tiếng nói vọng lên – lần này không phải tiếng người, không phải khí, mà là hợp âm của vô số lời rên siết bị nén vào nhau:
"Ngươi đã thắp tên cho chúng.
Vậy giờ...
Ngươi có đủ can đảm giữ chúng lại... khi cả thế giới không chấp nhận?"
Khải Dương đứng lên, hỏi:
"Ngươi là ai?"
Giọng đó đáp:
"Ta là toàn thể ký ức bị từ chối.
Là Dự Án Không Tên.
Là tập thể chưa từng được thở.
Là điều cuối cùng Shen không thể kiểm soát... nên đã giam."
✦ Phản đề của sự cứu rỗi
Tai Lung rút quyền trượng. Tigress vào thế.
Po thì thầm:
"Nó không có hình thể..."
Giọng kia tiếp:
"Nếu ngươi để ta đi – ta sẽ giải thoát tất cả.
Không còn ai bị gọi là sai.
Không còn ai bị gắn mã số.
Chỉ còn... ký ức tự do."
Khải Dương hỏi:
"Nhưng có thân xác không?"
"Không." – giọng đáp.
"Vì linh hồn không cần hình hài, chỉ cần chấp nhận."
Nhiên thì thầm:
"Vậy còn cảm xúc?
Ai sẽ dạy họ buồn, giận, sợ, tha thứ?"
"Ngươi." – giọng nói kết thúc.
"Nếu ngươi chọn ở lại."
✦ Quyết định ở ngưỡng ranh giới
Khải nhìn sang Po.
Po lắc đầu:
"Cậu có thể mang về một phần ký ức, nhưng cậu không phải nơi chứa cho tất cả."
Khải nhìn sang Nhiên.
Cô đặt tay lên ngực cậu:
"Nếu cậu chọn ở lại...
Tôi sẽ đi thay cậu – sống, kể chuyện, mang tên cậu đến cho những đứa trẻ ngoài kia.
Còn cậu... sẽ là ánh sáng của những kẻ chưa từng được gọi tên."
<Kết thúc Chương 3 – Part 2 – Phần 3>
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro