
🐾 PHẦN 3 - PART 2 - CHƯƠNG 2: TẦNG PHẢN CHIẾU CỦA KÝ ỨC BỊ XÓA
✦ Biên giới của "Chiều Khí Sâu"
Dãy núi đen không có cây, không có đá.
Chỉ có sương tím, dày như mực loãng, mỗi bước đi là một lần trọng lực như thay đổi.
Po đi đầu, treo chuông gió lên gậy tre để giữ phương hướng.
Tigress quấn vải quanh chân để tránh chạm nền.
Tai Lung lặng lẽ vẽ dấu ấn vào tường khí sau lưng — như sợ chính mình bị xóa khi quay lại.
Linh Tự bước giữa sương, và khí quanh cô dần trở nên... trong suốt.
Không còn ánh tím, mà là khí mờ không màu – khí ký ức.
✦ Không gian bắt đầu biến hình
Khi bước sâu vào, mọi người nhận ra:
Gió không thổi theo hướng.
Địa hình lặp lại — như đang đi quanh một vòng tròn.
Và âm thanh bắt đầu vang lại từ... ký ức cá nhân.
Po nghe thấy tiếng bố nuôi gọi cậu đi bán mì.
Tigress nghe thấy tiếng thầy Shifu gắt gỏng khi cô học sai động tác.
Khải... nghe thấy tiếng khóc.
Của một đứa trẻ không có họ tên.
✦ Linh Tự nhớ lại
Đột nhiên, Linh Tự dừng lại.
Cô đưa tay lên thái dương, thở mạnh.
Cả khí quanh người chớp liên tục, rồi chuyển sang màu đồng đỏ – màu phản ứng dữ liệu vượt ngưỡng.
Cô thì thầm:
"Tôi... nhớ.
Tôi từng có tên."
Khải sững người:
"Tên gì?"
Linh Tự siết đầu:
"Tôi không biết.
Nhưng tôi... từng được gọi bằng một từ không phải 'mẫu số 01'.
Là một tên...
Do Shen đặt."
✦ Bóng phản chiếu
Ngay sau đó, đất nứt. Không gian chuyển động.
Một vùng phản chiếu mở ra trước mắt Khải — như một tấm gương cong khổng lồ dựng đứng giữa sương.
Trong đó: một Khải khác.
Không cười. Không ngọc bội.
Không ánh sáng trong mắt.
Chỉ đứng đó, nhìn cậu.
Po thốt lên:
"Cái... đó là gì?!"
Tai Lung cau mày:
"Không phải ảo ảnh. Là tàn ký.
Ký ức từng bị sinh ra nhưng không được sử dụng."
✦ Đối thoại với "Khải Không Tên"
Bản thể phản chiếu cất tiếng – giọng giống Khải, nhưng nghẹn lạnh:
"Ngươi là kết quả được giữ.
Ta... là phần bị cắt bỏ.
Ý chí ban đầu,
trước khi ngươi được 'gắn' khí đạo đức."
Khải hỏi nhỏ:
"Ngươi từng là tôi?"
Bóng kia gật:
"Ta là ngươi, nếu ngươi từng hỏi:
'Nếu mình không được chọn... thì liệu có thể tự chọn chính mình không?'"
✦ Giao chiến nội tâm
Bóng không đánh bằng tay.
Mà bằng từng đoạn ký ức – ném thẳng vào trí óc Khải:
Những lần bị giam trong ống khí.
Những cơn đau khi thử khí tầng 2.
Những lần Shen nhìn qua tấm kính mà không nói gì.
Khải choáng.
Ngọc bội rung dữ dội, nhưng không giải phóng khí – vì đây không phải khí vật lý, mà là khí phản ứng tâm lý.
Po nắm tay cậu:
"Cậu không cần thắng.
Chỉ cần... không bỏ rơi mình một lần nữa."
✦ Linh Tự gọi tên thật
Đúng lúc Khải gần kiệt sức, Linh Tự đứng dậy, mắt ngời sáng.
Cô tiến đến, đặt tay lên vai Khải:
"Tên tôi... là Nhiên.
Tôi từng là người đầu tiên được dạy cách mỉm cười."
"Và tên cậu, trước khi bị gọi là Sáu... là Khải Dương.
Một cái tên dùng để thử cảm xúc gốc."
Khải bật khóc.
Bóng phản chiếu... tan vào ngực cậu.
Không đánh. Không cào xé.
Chỉ... trở về.
✦ Kết thúc tầng phản chiếu
Sương rút. Địa hình lùi lại.
Một cánh cửa đá cổ hiện ra — khắc biểu tượng cánh tay người đang mở rộng, và bên dưới là dòng chữ cổ:
"Kẻ có tên thật – có thể vào.
Kẻ được sinh ra – có thể rời đi."
Linh Tự – nay là Nhiên – quay sang Khải Dương.
"Cánh cửa cuối cùng... không dành cho người không biết mình là ai.
Cậu đã nhớ.
Giờ... ta cùng bước."
<Kết thúc Chương 2 – Part 2 – Phần 3>
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro