Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🐾 PHẦN 2 - CHƯƠNG 7: NẮM ĐẤM KHÔNG HỎI, NHƯNG TIM THÌ VẪN NHỚ

✦ Buổi chiều trước khi đất rung

Chiều hôm đó, trời vắng gió, mây mỏng như khăn lụa, và cây đào trước sân Jade Palace lần đầu nở trái sớm — một hiện tượng chưa từng được ghi lại.

Dân làng không biết. Du khách không biết. Chỉ có Shifu và Khải — đứng trên ban công cao nhất — cảm nhận được một áp lực đang đến gần.

Không phải sấm. Không phải giông.
Mà là hơi thở của Tai Lung – một hơi thở mang theo bóng tối, tuổi thơ bị bỏ lại, và giấc mộng chưa từng được gọi tên.

✦ Trận tuyến giăng sẵn

Ngũ Đại Hào Kiệt vào vị trí:

Tigress – dẫn đầu. Đôi mắt cô rực sáng như lưỡi gươm được rút chậm khỏi vỏ.

Monkey – im lặng, tay nắm chuôi gậy sắt, lần đầu không nói đùa.

Viper – cuộn mình giữa không gian, sẵn sàng bật tới như mũi tên mềm.

Crane – bay vòng trinh sát trên cao, mắt sắc như chim ưng đón gió.

Mantis – đã vứt bỏ tính hiếu động, đứng sau lưng Tigress như một cái bóng.

Shifu không ra trận. Ông đứng sau, mắt nhắm, miệng niệm khẩu quyết. Không để can thiệp — mà để giữ được lời hứa với chính mình: "Con cần học cách tha thứ... không phải bằng cách buộc người khác phải tha thứ."

Còn Khải... không cầm vũ khí.
Cậu chỉ đứng lặng ở hàng cột cuối sân, hai tay chắp sau lưng, như một cây kim la bàn không nghiêng lệch giữa cơn bão.

✦ Tai Lung xuất hiện

Hắn bước vào từ cổng đá phía nam.

Không vội. Không khinh khỉnh. Không mang theo biểu ngữ thù hận.
Chỉ là... hắn đang trở về một nơi từng là nhà.

Tigress bước lên trước:

"Ngươi đến đây để cướp cuộn bí kíp?"

Tai Lung dừng bước. Mắt hắn lướt qua từng người.

"Không. Ta đến... để lấy lại điều đã bị tước đoạt."

"Ngươi không xứng!" – Tigress gầm lên.

Tai Lung không đáp. Chỉ nói:

"Vậy thì... hãy để nắm đấm chứng minh."

✦ Cuộc giao chiến bắt đầu

Tigress là người đầu tiên tấn công.
Một cú đá tạt từ bên trái, tiếp nối bằng đòn xoay tròn – nhanh, mạnh, như sấm đầu đông.

Tai Lung đỡ đòn bằng một tay, trượt chân theo đòn đánh, rồi phản công bằng gót chân như búa đập. Tigress bị hất lùi ba bước.

Crane từ trên không bổ xuống, Mantis lao tới từ bên sườn, Viper quấn quanh cột rồi bắn thẳng ra như roi vải. Monkey vút qua như luồng gió nén, tấn công vào điểm mù.

Đòn thế Ngũ Đại phối hợp không chê được.

Nhưng... Tai Lung không lùi. Không hoảng. Không phá vỡ đội hình – hắn phá nhịp.

Cứ mỗi đòn hắn tung ra, là một người bị đánh bật.
Không phải do sức mạnh... mà vì hắn biết quá rõ họ.

"Tigress — mạnh nhưng thiếu uyển chuyển."
"Monkey — ham đánh góc mù, lộ sơ hở khi lùi."
"Crane – bay cao nhưng đỡ chậm ở ngang hông."
"Viper – lùi không đều khi dùng lực cuối."
"Mantis – lỡ đà khi chuyển trọng tâm..."

Từng đòn của hắn như được lập trình từ trước.

Trong vòng năm phút, Ngũ Đại bị đẩy về một góc.
Vết thương không chí mạng, nhưng đủ khiến họ thấm mệt.

✦ Khải bước ra

Tai Lung dừng lại. Ánh mắt hắn lướt qua — và chạm ánh mắt Khải.

Cả hai không nói.

Không gian... trùng xuống như đá bị rút tủy.

"Cậu vẫn như xưa." – Tai Lung cất tiếng trước.

"Anh thì không." – Khải đáp.

"Cậu không ngăn ta?" – hắn hỏi.

"Nếu thứ anh muốn là giết người – tôi sẽ đứng chắn.
Nhưng nếu thứ anh muốn... chỉ là một cơ hội được nghe mình có xứng đáng không —
thì không cần đánh."

Tai Lung im. Rất lâu. Đôi mắt hắn có gì đó vỡ vụn, rồi... tan vào ánh chiều.

"Thế thì... hỏi đi."

"Tôi có xứng không?"

✦ Shifu – một câu trả lời chậm mười năm

Từ sau lưng, Shifu bước ra. Giọng ông vang lên, trầm như tiếng chuông vọng từ quá khứ:

"Con đã từng xứng."
"Nhưng không ai có quyền khẳng định mình luôn xứng mãi."

"Ta sai vì đã nuôi con bằng kỳ vọng."
"Con sai vì không hỏi ta điều đó, mà để giận dữ trả lời thay."

"Và hôm nay, nếu con còn muốn bước tới...
Thì không phải để cướp.
Mà là để tự bước qua điều con từng thiếu: lòng tin vào chính mình."

✦ Tai Lung dừng bước

Hắn nhìn bí kíp. Ánh sáng vẫn nhàn nhạt. Không có sóng khí. Không có vầng hào quang.
Chỉ là một cuộn giấy. Trống. Như chính ánh mắt hắn lúc này.

Hắn quay lại.

"Ta không lấy nữa. Vì giờ ta hiểu...
Thứ ta thiếu... không nằm trong cuộn giấy ấy."

✦ Nhưng...

Một luồng khí lạ trào lên từ lòng đất. Từ trong rừng xa, một vệt khí tím đen lan như khói hoang, chạm vào tầng đá bao quanh cung điện.

Khải lập tức quay đầu — ngọc bội nóng đến nứt đá, tim cậu đập lệch nhịp.

Tai Lung lùi lại, ánh mắt nghi ngờ.

Tigress run giọng:

"Đó... không phải khí của hắn..."

Khải khẽ nhắm mắt, siết chặt dây ngọc:

"Đúng.
Đó là... phần còn lại.
Ký ức... chưa trở về."

<Kết thúc chương 7 – Phần 2>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro