
🐾 CHƯƠNG 2: LỬA NHẸ TRONG THIỀN THẤT
✦ Một buổi sớm khác thường
Ánh sáng mờ nhạt của ngày mới rọi qua khe lá, len vào từng ngóc ngách của Jade Palace. Không khí còn đẫm hơi sương, thế nhưng sân tập đã có người.
Dạ Khải – nay đã tròn tám tuổi, thân hình mảnh khảnh, dáng dấp như đứa trẻ phương Đông điển hình, đang đều đặn múa quyền dưới chân tháp chuông. Tuy động tác chưa có khí lực mạnh mẽ, nhưng sự chính xác gần tuyệt đối khiến người đứng xa cũng phải ngoái nhìn.
Shifu từ hành lang nhìn xuống, nhấp một ngụm trà. Ông không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
"Không phải thiên tài. Nhưng bền bỉ. Có lẽ... còn hơn cả thiên tài." – ông thầm nghĩ.
✦ Người mới đến: Tai Lung
Bốn năm kể từ ngày Khải được nhận vào, Jade Palace đón thêm một người — hay đúng hơn là một bé báo tuyết con bị bỏ lại dưới chân núi.
Tai Lung.
Bộ lông xám muốt, ánh mắt lạnh lùng nhưng ẩn chứa sự ham học. Shifu bế nó trên tay, ánh mắt thoáng run. Với ông, đây là một cơ hội — để lần đầu tiên thật sự nuôi dạy một đứa trẻ từ thuở sơ sinh, bằng tất cả lòng thương mà ông từng giấu trong võ học.
"Tên con là gì?" – ông hỏi.
Không ai trả lời. Thế là ông đặt tên:
"Tai Lung. Đứa con của mây giông."
✦ Những ánh nhìn lặng lẽ
Từ trên bậc thang đá, Dạ Khải nhìn đứa bé báo, không nói gì. Nhưng đôi mắt lại trầm hơn thường lệ. Một cảm giác kỳ lạ dâng lên — khí. Thứ khí lực... không thuộc về đứa trẻ kia. Mà từ bên trong chính mình, đang cựa quậy. Mờ mờ, lặng lẽ, như khói trong đá núi.
Khí ấy không phải loại Khải từng đọc qua trong kinh điển. Nó sánh đặc như mực, thở nóng như hơi rượu, và đôi khi trong gương nước, cậu thấy... chín chiếc đuôi lay động mờ ảo sau lưng mình.
"Mình là ai?" – cậu hỏi trong thiền một đêm.
Không ai trả lời. Nhưng giấc mơ hôm đó kéo dài tới bình minh.
Trong mơ, cậu nghe thấy tiếng gầm. Nghe thấy ngọc bội siết lấy cổ mình, đau rát như bị nung. Và trong ánh sáng mờ mờ, một giọng nói vang lên:
"Ngươi là Dạ Khải. Chủ thể thứ 6. Kẻ áp phong ta."
Cậu choàng tỉnh. Toàn thân ướt mồ hôi. Ngọc bội hơi nóng.
✦ Dạ Khải – cái tên không vô nghĩa
Đêm ấy, Khải đi lên thư viện, mở những bản sách cũ không ai đụng vào nhiều năm. Trong các văn tự cổ – thậm chí bị cấm – cậu tìm thấy một mẩu truyện xưa:
"Một hồ ly cửu vĩ, khi hấp thụ đủ 'khí trời' có thể hóa thành quỷ. Truyền thuyết kể rằng, để phong ấn một con quỷ như thế, người ta dùng ngọc đen để triệt tiêu khí lực của nó..."
Lúc ấy, Khải khẽ thì thầm:
"Dạ Khải... bóng đêm và ánh sáng... có lẽ là ta thật."
✦ Người anh cả lặng lẽ
Thời gian trôi, Tai Lung lớn nhanh. Võ học thiên phú, học một biết mười. Các đệ tử khác chưa được nhận, nhưng ánh mắt Shifu đã rõ ràng — ông đặt kỳ vọng vào Tai Lung như ánh mặt trời sau mưa.
Thế nhưng, với Dạ Khải, chẳng có sự ganh tỵ nào. Ngược lại, cậu thường là người dạy Tai Lung cách hít thở khi đau, vẽ lại bộ xương của báo tuyết để chỉ cho Tai cách tạo lực tối ưu, hoặc đơn giản là kể chuyện thiên văn dưới gốc đào để giải tỏa mệt mỏi.
Có lần, Tai Lung hỏi:
"Anh không giận vì em giỏi hơn à?"
Khải chỉ cười, ngửa mặt lên trời:
"Vì anh giỏi hơn nhiều người không khiến thế giới tốt hơn. Nhưng nếu em giỏi hơn anh và vẫn biết thương người – thì có đấy."
Từ hôm đó, Tai Lung không hỏi nữa. Nhưng ánh mắt cậu dành cho người anh loài người trở nên kính trọng tuyệt đối.
✦ Một bí mật lặng thinh
Không ai biết khí lực trong người Khải ngày càng khó kìm hãm. Thứ ngọc bội vẫn giữ chặt, nhưng sau mỗi lần thiền quá sâu, phần khí đen như sáp lại rỉ ra qua lòng bàn tay, tạo ra vết bỏng mờ nhạt.
Cậu giấu tất cả, viết lại vào một cuốn sổ, chôn dưới bàn đá phía sau khu thí nghiệm gỗ. Trong đó có dòng chữ:
"Dạ Khải. Năm 12 tuổi. Khí áp phong: 73%.
Biểu hiện: rối loạn nhịp thở, đau dạ dày, khó ngủ trầm trọng.
Dự đoán: Năm 16 sẽ bộc phát."
Nhưng cậu vẫn cười. Vẫn ăn cùng Tai Lung, vẫn giúp Shifu tính toán thiết kế sân tập mới, vẫn... ngồi dưới gốc đào, nghe Oogway kể chuyện mây trôi.
✦ Một lần ngắn ngủi trong gương
Tối hôm ấy, trước khi đi ngủ, Khải nhìn vào gương nước.
Bóng cậu không còn là cậu.
Mà là một chàng trai 17 tuổi, tóc dài chấm vai, ánh mắt lạnh như đêm không trăng.
Một giọng nói cất lên:
"Khi ngươi 17 tuổi, thân xác sẽ không thay đổi nữa. Dù già, dù chết – mặt trời trong mắt ngươi vẫn dừng lại ở tuổi đó. Đó là khế ước."
Khải run người. Nhưng không sợ.
Cậu chỉ hỏi:
"Thế... ta sống bao lâu?"
"Một trăm năm. Như tất cả kẻ bình thường. Chỉ khác là, ngươi mang ta trong tim. Và đừng quên — chỉ cần một lần rơi mất ngọc bội..."
Câu nói chưa kết thúc. Gương vỡ. Gió lạnh thổi vào từ cửa sổ.
Khải siết chặt ngọc bội, chậm rãi nằm xuống.
"Chưa phải lúc... Dạ Khải chưa muốn biến thành Quỷ đâu."
<Kết thúc chương 2>
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro