Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 157 : Những hồi ức tựa như bong bóng xà phòng

Căn nhà trên ngọn đồi bị bóng tối bao phủ. Bên cửa sổ không có những ngọn đèn rực sáng. Tấm ván gỗ nằm bên dưới trời sao yên ả. Fred đẩy bạn qua cánh cửa không khóa. Mắt bạn dễ thích ứng với bóng tối hơn. Bàn tay bạn đưa lên để nắm lấy bàn tay đang siết chặt cái tay cầm của xe lăn. Một nỗi sợ hãi chợt dâng lên trong bạn.

Có chuyện gì xảy ra sao? Tại sao chung quanh lại không có ánh đèn thế này?

George và Lee đâu?

Đúng lúc đó, những ánh nến đủ màu sắc sáng rực lên trong căn phòng. Hàng loạt những ngọn pháo nhỏ nổ tung khắp nơi. Âm thanh của chúng không quá ồn cũng không khiến bạn giật mình sợ hãi. Đôi mắt của bạn mở to ra để ngắm nhìn phần trình diễn hoành tráng này. Fred cũng bất giác mà nở một nụ cười.

Cả hai đã tốn rất nhiều thời gian mới có thể giảm âm lượng pháo nổ xuống. Sản phẩm này nếu được bày bán thì sẽ cháy hàng ngay lập tức cho mà coi. Nhưng tiền bạc không thể đổi lấy nụ cười của bạn. Tiền bạc không đưa bạn về bên anh ấy. Fred biết tầm quan trọng của kiếm tiền. Nhưng anh không mù vì những tham vọng ấy.

Ánh đèn sáng lên ngay khi ngọn pháo cuối cùng tắt ngúm. Bạn nhìn thấy trên tấm băng rôn có một dòng chữ lớn ghi : Chúc mừng sinh nhật. Những chùm hoa rơi xuống từ trần nhà và được nối liền bằng những sợi tơ mỏng. Fred cúi người xuống, gương mặt anh ngang với tầm mặt bạn. Rồi anh nhỏ giọng hỏi :

"Bất ngờ chưa?"

Bạn gật đầu, trên gương mặt không thể giấu được nét thản thốt :

"Em bất ngờ! Nhưng Fred này, hôm nay là sinh nhật của tụi anh mà sao anh lại tạo bất ngờ cho em chứ?"

Nụ cười trên môi của Fred tắt ngúm. Từ đâu đó trong hồi ức, giọng của bạn vang lên văng vẳng :

"Nhưng mà Fred này, hôm nay là sinh nhật của anh mà? Sao anh lại tặng quà cho em chứ?"

Anh ấy không còn giống với hồi đó. Anh ấy không vô tư vô lo và chẳng vướng bận chút gì với người khác. Anh sợ mình không còn là người mà bạn có thể sẽ thích nữa.

Và bạn cũng vậy. Bạn cũng chẳng giống hồi ấy chút nào. Chẳng phải là đôi mắt mà anh nhớ. Cả hai thay đổi nhiều đến nỗi giờ đây có dịp ngẫm lại, anh chợt thấy thứ đáng sợ nhất phải là thời gian mới đúng. Nó tàn phá con người về cả trái tim lẫn thể chất.

Mười năm nữa sẽ thế nào? Bạn có ở bên anh không?

Hai mươi năm nữa sẽ ra sao?

Mãi mãi kéo dài cho đến bao lâu? Bởi vũ trụ này rồi cũng có một ngày sẽ phải kết thúc.

Thời gian thật đáng sợ. Nó trôi qua trong thầm lặng. Hầu hết mọi lúc người ta đều không ý thức về việc đó. Cuộc sống vẫn phải tiếp diễn. Con người rồi sẽ đổi thay.

Nhưng từ sâu trong linh hồn, bạn vẫn ở đó với anh ấy.

"Fred?" Giọng của bạn chứa một nỗi sợ hãi khó tả. "Sao anh khóc? Em đã nói gì sai sao?"

Anh khóc sao? Nhưng anh không cảm thấy vậy. Môi anh run lên khi anh hỏi :

"Em có còn giữ nó không? Cái viên thạch anh tím ấy?"

Đó là món quà đầu tiên anh tặng bạn. Nó khác xa với những túi kẹo dẻo. Trong ấy có cất chứa không chỉ tình yêu mà còn là cả đoạn thời gian ngây thơ ấy.

Bạn ngơ ngác nhìn anh. Thạch anh tím? Bỗng trong đầu chợt hiện lên một hình ảnh. Viên đá bị ném xuống sàn nhà gỗ. Trái tim bạn đau như thể bị ai đó xé toạc. Chiếc giường đơn trông buồn tẻ. Căn phòng đầy ắp sách. Rồi tất cả mọi thứ biến mất. Để lại bạn thơ thẩn nhìn chăm chăm vào căn phòng. Đáp án đã có trong đầu bạn :

"Em không mang nó theo."

Tại sao bạn lại không mang nó theo? Dường như thứ đó rất quan trọng. Nó được cất bên trong một chiếc túi vải màu đen và lúc nào cũng được đeo trên cổ của bạn. Chung với đó còn có một đồng xu.

Đồng galleon giả.

Bạn giật nảy mình. Hình như bạn đã quên đi một điều gì đó rất quan trọng. Bạn phải trở lại.

Mà khoan đã. Tại sao bạn lại ở đây chứ? Bạn nhăn mày lại. Cơn đau đầu làm mọi thứ quay cuồng trước khi biến mất lần nữa. Khi bạn mở mắt ra, gương mặt của Fred vẫn gần đến vậy. Hơi thở của anh mang theo một mùi hương man mác buồn. Có lẽ là mùi cỏ lau vào cuối mùa thu.

Những ngón tay bạn gạt đi từng giọt nước mắt lăn trên má anh ấy :

"Em sẽ khóc cùng với anh. Vậy nên đừng buồn nữa."

Cái ôm của anh đến rất đột ngột. Nó không mang theo sự chiếm hữu. Nó khiến bạn như muốn nhớ về ngày tháng xưa cũ mà bạn từng cất trong một góc của trái tim. Cái ôm của anh mang theo một nỗi buồn không tên. Cái ôm của anh thật da diết. Bạn đã đem lòng nhớ nhung cái ôm, mùi hương và nụ cười của anh vào một ngày đông lạnh lẽo.

Và tất cả mọi thứ đều biến mất khi mùa hè đến.

Bữa tiệc trở nên có chút ngại ngùng. Bạn tằng hắng và cắt ngang không gian ấy :

"Nhưng tại sao tên em có trên bánh nữa?"

George giải thích trong tiếng cười :

"Vì hồi sinh nhật em tụi anh không tổ chức được nên giờ gộp vào luôn."

Lee hỏi bạn :

"Em có nhớ ngày sinh của mình không?"

Bạn khẽ gật đầu. Anh hỏi gì mà lạ vậy? Sao bạn không nhớ ngày sinh của mình chứ. Lee thấy vậy thì chuyển sự chú ý sang chỗ khác. Anh búng tay. Đèn trong phòng lại tắt ngúm. Những ngọn nến trên bánh kem chợt bừng sáng. Anh nói :

"Ba người đều được ước nhưng chỉ có một người được thổi thôi. Ai sẽ thổi nến đây?"

Fred và George đồng loạt nhìn đến bạn. Họ kéo chiếc bánh lại gần bạn hơn. Có tổng cộng sáu cây nến với đủ các màu sác. Ngọn lửa làm căn phòng bừng sáng.

"Ước trước đã rồi thổi."

George nhắc nhở. Bạn nhắm mắt của mình lại. Biết ước điều gì đây? Hàng lông mày khẽ chau lại.

Cầu mong cho tất cả mọi người đều sẽ sống sót.

Đôi mắt bạn hé ra.

Sống sót?

Tại sao?

Giọng của Fred cắt ngang sự hoảng loạn của bạn :

"Em đã ước xong chưa?"

Bạn ngước lên nhìn anh rồi gật đầu trong vô thức. Fred hất mặt về phía bánh kem, ra hiệu cho bạn thổi nến. Bạn phồng má lên và dùng một hơi để làm tắt tất cả cùng một lúc.

Cầu cho tất cả mọi người đều sẽ sống sót.

Ngay sau đó thức ăn được bày biện lên bàn. Bạn không muốn ăn cho lắm. Cơ thể bạn đột nhiên thấy hơi mệt mỏi. Nhìn ba người con trai đang vui vẻ nói chuyện với nhau, bạn chỉ đành với tay lấy một ổ bánh mì để không làm họ lo lắng. Cảm giác mình đã quên một điều gì đó rất quan trọng cứ bám lấy bạn không thôi.

Bạn phải trở về. Nhưng là về đâu? Đây là nhà mà. Bạn không muốn rời khỏi đây.

Nhưng bạn phải trở về. Nếu không mọi người sẽ chết. Bụng bạn cồn cào vì một nỗi sợ nào đó.

"Lần tới gặp lại thì hãy trả nó cho tao."

Đôi mắt màu bạc của cậu xoáy sâu vào mắt bạn. Lần tới...

"Y/N? Em sao vậy?"

Giọng của Fred xé ngang tâm trí bạn. Ánh mắt lo lắng của anh tràn vào tầm nhìn. Bạn hé môi ra, bất giác nói :

"Cái kính râm của em..."

Cái mà bạn đã đeo khi tới đây. Bạn còn phải trả cho cậu ấy nữa.

Cậu ấy?

Cậu ấy là ai chứ? Bạn không nhớ nữa. Đầu óc bạn cứ như bị tách rời rồi nối liền lại. Cơn đau làm tầm nhìn của bạn mờ đi. Ai đó cố gọi bạn tỉnh dậy. Nhưng bạn thấy mình như đang lạc giữa những hồi ức cũ và mới.

Con cú đại bàng. Chiếc nhẫn bạc. Cái vòng. Mái tóc màu bạch kim ánh vàng. Và đôi mắt của cậu ấy. Đôi mắt đó. Bạn hé môi ra để hít thở. Lồng ngực đau như thể trong không khí có độc vậy. Bạn siết chặt lớp vải trong tay.

Đây là đâu? Tại sao bạn lại ở đây? Bạn phải về trường.

Trường?

"Em ấy vẫn chưa uống thuốc cử tối phải không?" Giọng ai đó vang lên.

Thuốc? Tại sao bạn lại cần thuốc. Bạn muốn mình tỉnh táo hơn. Nhưng cơ thể và tâm trí bạn đã kiệt quệ đến mức không thể xử lý bất cứ điều gì. Nó gào thét lên rằng không muốn chịu đựng nữa. Bạn muốn được an toàn. Ở đây bạn an toàn.

Tỉnh táo lên.

Đâu đó ở sâu trong tâm trí, bạn đang gào thét với chính mình. Đâu đó còn sót lại chút mạnh mẽ ấy.

Chất lỏng được đổ xuống cuống họng. Bạn như một kẻ chết khát và nuốt nó thành từng ngụm. Mọi thứ cứ biến mất. Sự sợ hãi. Nỗi bất an. Chỉ để lại sự trống rỗng. Bạn hé mắt mình ra và nhìn gương mặt của Fred. Trông anh giận quá.

"Em xin lỗi. Tự nhiên nói mấy điều kỳ quặc..." Bạn áy náy nhìn anh.

Fred cuối cùng cũng thở ra. Anh ngồi lại xuống ghế. Bạn nhìn chằm chằm vào mặt bàn. Anh quẹt tay qua lớp lem rồi trét nó lên mặt bạn. Cảm giác lành lạnh làm bạn giật nảy mình. Mùi hương của đường và sữa phảng phất trong không khí. Bạn chạm lên má, tay dính lớp kem trắng. Bạn đút ngón tay vào miệng rồi liếm sạch.

Ngọt quá.

Bàn tay bạn chồm đến chỗ cái bánh. Ịn cả năm ngón tay vào đó, bạn không chút nhân nhượng nào mà phết nó lên mặt anh. Bị tấn công bất ngờ, trên mặt và tóc anh dính đầy kem. Anh chộp lấy cổ tay bạn và nâng nó lên :

"Hửm? Gì đây? Em muốn gây chiến sao?"

Bạn ngây thơ đáp lại :

"Em nào có... Anh khơi mào trước mà."

Fred chau mày tỏ vẻ giận :

"Người ta nói ăn miếng trả miếng. Anh dùng có một ngón mà em phết kem anh bằng cả một bàn tay."

Biết mình làm quá, bạn chớp mắt, đoạn mè nheo :

"Anh định bắt nạt em sao?"

Sao bạn lại chơi chiêu này chứ? Fred muốn đưa tay ôm tim lại. Sao bạn đáng yêu tới vậy chứ? Còn mãi suy nghĩ thì George đã nhướng người qua và úp vào mặt anh cả một miếng bánh :

"Ôi trời hai người làm mình thấy nổi da gà."

Vừa dứt lời, bàn tay dính đầy kem của anh ấy đã chạm lên mũi bạn :

"Em mà không ăn tối thì cái mặt của Fred sẽ ăn tối giúp em đó."

Bạn bĩu môi nhưng cũng đành nghe lời họ. Món mì sốt kem tối nay được nấu mềm và dễ ăn hơn. Bạn nhanh chóng xử lý sạch sẽ cả dĩa. Một cơn buồn ngủ kéo hàng mi của bạn khép lại. Fred đang phụ George dọn dẹp thấy vậy thì thở dài. Anh vẫy cây đũa phép để làm sạch bạn khỏi những vết kem.

"Chỗ còn lại cứ để tụi này lo." George nói.

Fred gật đầu. Anh nhấc bổng bạn lên. Thuốc đã ngấm nên bạn cũng ngủ sâu hơn. Cơ thể lọt thỏm vào giữa cái ôm của anh ấy.

Lee nhìn theo bóng lưng của họ. Gương mặt của Fred ban nãy làm anh thấy sợ. Anh muốn giảm lượng thuốc của bạn xuống. Nhưng cặp sinh đôi nhất quyết muốn giữ bạn ở lại đây. Rõ ràng là bạn không thể tự mình di chuyển chứ đừng nói là có thể bỏ đi. Họ không thể ngăn bạn nhớ lại. Một lúc nào đó thuốc rồi cũng sẽ mất tác dụng thôi.

Lee mệt mỏi dựa người vào tường. George thấy vậy bèn hỏi :

"Đang nghĩ gì vậy?"

"Một số chuyện..."

Lee đáp, tỏ vẻ không muốn nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro