Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Round 2. Xâm phạm

 Chàng trai cao to nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt như muốn bóp nghẹt cả cơ thể tôi, nhưng dẫu sao tôi cũng đã quen với ánh nhìn đầy sát khí này rồi. Viễn cảnh bạn trai của cô gái mà tôi làm tình hôm trước đến túm cổ áo tôi, quát vào mặt tôi hay thậm chí là nện cho tôi vài cú cũng là chuyện bình thường như cơm bữa thôi. Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ấy, khóe miệng nhếch lên, tôi mong là lúc này trông tôi hơi khiêu khích một tí, bởi lẽ tuy có hơi nhỏ con, tôi cũng chả muốn thua kém một đứa con trai nào.

-Tôi cấm cậu không được động vào em gái tôi nữa, lần này tôi không đánh cậu, nhưng sẽ không có lần thứ hai đâu.

Anh ta nói bằng chất giọng điềm đạm, khác hẳn khi quát tôi vừa nãy. Nói rồi, anh buông cổ áo tôi ra. Cảm giác “chân chạm đất” thế này thật sự hơi bị hạnh phúc (hơn là so với việc túm áo như khi nãy). Tôi không nói lời nào, chỉ lẳng lặng bẻ lại cổ áo, liếc nhìn anh một cái rồi quay ra phía cứa trước mà đi. Chỉ mong lần sau không gặp mặt anh chàng này lần nữa, có lẽ như Sunny không còn ‘sử dụng được’ nữa rồi.

Hình như gần mười hai giờ đêm rồi, không khí bắt đầu lạnh đi. Tệ thật, lâu lắm rồi mới có cảm giác ‘không nhà’ như vậy. Cái tên khốn khiếp ấy, thật mong không phải gặp hắn lần nữa. Giờ này bệnh viện cũng đóng cửa rồi, lại không có tiền vào nhà khách, chắc lại phải ngủ tạm ngoài công viên như năm cấp hai rồi. Thật ra cũng đã lâu lắm rồi từ cái ngày mà tôi phải ngủ vờ ngủ vật ngoài đường như vậy. Cái cảm giác phải nằm một mình giữa nơi vắng vẻ thế này giữa mùa động… thật sự lạnh lắm.

Mỗi lần ở một mình như thế này, tôi lại nhớ đến hồi đó, cái thời mà bố mẹ còn ở cạnh tôi, cái thời mà tôi chẳng cần phải lo nhiều về chi phí sinh hoạt, cái thời mà chỉ cần tôi muốn thì bố mẹ sẽ cho tôi tất cả. Hồi ấy, gia đình tôi cũng thuộc dạng gia đình kiểu mẫu trong xóm, bố tôi là nhân viên công chức, mẹ tôi là giáo viên trường cấp một, tôi và em tôi cũng là những đứa trẻ ngoan ngoãn, học khá giỏi trong lớp. Gia đình tôi chưa bao giờ cãi vả, lúc nào cũng đầy ắp tiếng cười, những ngày trong tuần, tuy thời gian rảnh không nhiều nhưng bố luôn luôn dắt hai anh em tôi đi công viên, mẹ thì vẫn luôn đọc truyện ru chúng tôi ngủ mỗi tối. Cuối tuần thì bố mẹ dẫn hai anh em tôi đi cung văn hóa học vẽ, đêm thì lại ghé tiệm ăn rồi đến cung thiên văn ngắm sao. Cuộc sống hằng ngày cứ êm đềm và đều đặn thế thôi, nhưng đó là những chuỗi ngày hạnh phúc nhất đời tôi, được bên cạnh bố mẹ, được hưởng hạnh phúc và hơi ấm gia đình. Đúng là thật quá khác, quá xa lạ so với bây giờ. Cái sự ấm cúng, cái cảm giác được bảo bọc trong vòng tay bố mẹ, đó có lẽ sẽ là những cảm giác tôi không bao giờ có thể cảm nhận được thêm một lần nào nữa…

-Ưm…

Hình như có ai đó đang kéo chân tôi đi, cám giác cơ thể tôi đang chà xát dưới nền xi măng, đau.

-Thằng nhóc này vẫn chưa chịu tỉnh, hay mày quất nó luôn đi!

-Quất một đứa không có phản ứng chán lắm.

-Mày không làm vậy thì để tao.

Tôi nghe, hình như có tiếng đàn ông, giọng khàn khàn. Cảm giác hình như có cái gì đó đang vuốt lấy cơ thể tôi, thô ráp.

-Chà, da mịn màng nhỉ? Ngủ bụi mà chăm sóc da kĩ thế nhóc.

Hình như có gì đó âm ấm tiến gần đến mặt tôi, cảm giác ươn ướt trên môi, mùi cồn và thuốc lá.

-…khụ…

Tôi bất chợt mở mắt, trước mặt tôi là hai tên đàn ông râu xồm xoàm, mặt mày bụi bặm, tay cầm lấy chai rượu. Chuyện gì đang xảy ra thế này, không lẽ nào là…

-Thức dậy rồi à. Lại đây vui đùa cùng bọn anh tí nào.

Không sai, chắc chắn là như thế rồi. tôi đứng dậy, toan chạy đi, nhưng một tên đã kéo tôi lại, hắn nắm lây tay tôi, vật tôi ngã xuống. Lưng tôi chà mặt xuống nền đất lạnh, vai áo rách một vệt dài, máu rỉ ra đau đớn. Tôi gượng dậy, nhưng tên đàn ông vội đè tôi xuống, nắm chặt lấy tay tôi. Tên còn lại ngồi lên người tôi, hắn luồn tay hắn vào bên trong, bàn tay thô ráp ấy đang sờ soạng khắp người tôi. Thật sự rất kinh khủng. Tôi giãy lên, nhưng không cách nào thoát được. Hắn bắt đầu đưa tay xuống, xấm chiếm cả phần thân dưới của tôi. Tôi muốn đẩy hắn ra, nhưng chẳng hiểu sao cơ thể tôi không còn chút sức lực nào cả, cảm giác khó chịu và kinh khủng này khác rất nhiều so với lúc làm tình với những cô gái, thật sự kinh tởm, rất kinh tởm, nhớ nhuốc, bẩn thỉu.

-Ahh… Làm ơn… bỏ tôi ra đi… Ai đó… Cứu… Ưnnnn..

-Im lặng đi, vài phút nữa thôi tao sẽ làm mày thấy khá hơn.

Hắn vuốt ve lấy phần dưới của tôi, từng ngón tay đang xâm nhập vào bên trong cơ thể tôi. Đau lắm, làm ơn buông ra đi, phần dưới của tôi như muốn vỡ toang ra. Hằn đặt tôi nằm xấp lại, kéo thứ to lớn ấy đẩy mạnh vào bên trong tôi như cố ý muốn xé toạt cơ thể tôi ra. Tôi rên la trong đau đớn, nhưng dường như hắn vẫn không có ý định dừng lại.

-Sao thế cưng! Phê quá không nhúc nhích nổi nữa sao! Ngoan đấy, cho anh nghe cưng rên nào.

-Haa… Ưnn… Ahhhhhhhhhh….

Tôi không còn biết làm gì khác ngoài việc rên la, phía dưới thắt lưng đau lắm. Khung cảnh hình đang nhòe đi… kì lạ? Tôi đang khóc đó sao? Một tên con trai coi make love như cơm bữa thế này mà lại khóc chỉ vì bị hai tên già cưỡng thôi sao? Thật nhơ nhuốc. tấm áo bị xé toạc của tôi bị vùi dưới lớp cát bẩn, mà không, có khi bây thân xác này còn bẩn hơn cả nó, vô cùng bẩn thỉu…

- Hai người kia, đang làm gì đấy?

Tiếng của một cậu trai. Thật may mắn, tôi được cứu rồi.

-Heh! Đã có một thằng, lại thêm một thằng dẫn xác tới nữa.

-Đến đây mau nào cưng.

Chết tiệt, tôi quên mất. Hai tên này vừa to vừa khỏe, cậu kia chỉ có một mình làm sao đấu lại chứ.

Nhưng cậu trai đó cứ tiến đến gần, tôi không nhìn thấy gì cả, khung cảnh xung quanh hoàn toàn bị nhòe đi vì nước mắt.

Những tiếng đấm đá phát ra, rất rõ, nhưng ai là người thắng thì… tôi không biết nữa… mệt mõi quá.

-Này, cậu không sao chứ… này…Cloud…

Có người gọi tên tôi… nhưng không nghe rõ nữa… Sao cảnh vật lại mờ ảo thế này?

Tôi thức dậy, trước mắt tôi là trần nhà trắng muốt. Tôi đang nằm trên một chiếc giướng trải ga đen, trong một căn phòng là hoắc. Người tôi khoác một bộ pajama mới toanh còn thơm mùi oãi hương, hình như có người thay đồ cho tôi đêm qua thì phải. Chẳng phải hôm qua tôi đang ngủ ngoài công viên hay sao? Và còn…

Tôi bước ra, phía bên ngoài căn phòng là gian phòng khách, bên cạnh là một gian bếp, thì ra đây là một căn hộ, nhưng trông có vẻ khá lớn và sang trọng lắm. Bên cạnh phòng tôi là một cánh cửa khác, tôi tự hỏi liệu có phải người cứu tôi đêm qua đang trong đấy hay không?

Thật ra tôi cũng không nhớ lắm hôm qua đã xãy ra chuyện gì nữa, chỉ biết phần dưới của mình đau (thậm chí đến tận bây giờ vẫn còn rất đau), và… một chút cảm giác sợ hãi. Nhưng cũng thật may mắn vì đã có người đến cứu, không có cậu ấy chắc tôi bị tên khốn biến thái kia xâm phạm đến chết mất. Mà hình như cậu ấy đã gọi tên tôi thì phải, hay do tôi nghe nhầm chăng?

*Cạch*

Từ cửa phòng bên cạnh, một người con trai bước ra, tóc cậu ấy màu xanh đen, ươn ướt, cơ thể rắn chắc hơi dính nước, bên dưới quấn một chiếc khăn tắm màu trắng, trông cậu thật quyến… Mà khoan đã-

-KHĂN TẮM?

Cậu trai kia ngước lên.Chúng tôi nhìn nhau ngỡ ngàng.

-T-Thức rồi sao?

Đôi bàn tay đang lau tóc bỗng dừng lại rồi khẽ buông xuống, tôi nhìn thấy phía sau mái tóc xanh đen ấy là đôi mắt màu saphire đầy cuốn hút.

14/05/2013

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro