Mộng tưởng.
Hamin à, thu qua mất rồi. Thu chớm nở từ khi mình buông tay, thế mà đông lại đến nhanh như thế, như thể thế gian này muốn anh lại cô đơn thêm một chút khi thiếu bóng em.
Đầu đông mà đã lạnh quá. Gió rít gào tê tái, chắc trong lòng cũng đang buồn bã, đớn đau điều gì; nắng cũng lẻn đi đâu mất, chẳng còn vương dài như khi ta yêu nhau.
Có những ngày, anh chẳng muốn ra khỏi nhà. Ngôi nhà nhỏ khắp nơi đều là dáng vẻ em, hơi ấm em, khiến anh ấm áp và yên tâm lạ thường. Anh lục lại những thước phim cũ, khi em vẫn vui vẻ nói cười, một câu anh Yejun à, hai câu anh Yejun ơi. Anh mỉm cười vô thức trả lời em, nhưng lại chẳng thấy em hồi đáp. Anh gọi tên em cả ngàn lần, nhưng em lại trốn đi đâu mất. Có phải em đang ở trong góc khuất nào đó, chờ anh bước đến và sà tới ôm anh?
Có những đêm mộng mị chợt tỉnh giấc, nước mắt lăn dài ướt đôi bờ vai áo. Bóng hình em mờ nhòe trong mộng tưởng, làm lòng anh hốt hoảng vô cùng. Anh nhắm chặt mi, cố gắng hình dung em vẫn ở đó, ôm lấy anh từ đằng sau; hơi thở em sẽ quanh quẩn, tấm lưng anh sẽ ngập tràn hơi ấm, và đêm đông sẽ chẳng còn lạnh lẽo như khi anh cô đơn.
Có những chiều muộn, anh ngồi một mình trên biển vắng. Nắng tàn nặng trĩu. Sóng chẳng còn vỗ về tựa như dỗi hờn, cát chẳng còn quấn ấm gót chân. Thế giới rộng lớn nhường ấy, em đang ở nơi đâu? Anh biết rõ bản thân mình nên cảm thấy đau đớn bi thương, nhưng trong lòng lại chỉ như mặt biển tĩnh lặng không gợn sóng. Ấy vậy mà, chỉ một chút lơ đãng, bi thương lại tựa như sóng ngầm cuộn dâng, như gió biển hòa muối mặn thổi rát da thịt, cắt cứa nỗi lòng, làm anh run rẩy không thôi.
Mọi khoảnh khắc, anh đều nhớ em. Những cái ôm chặt, khi mưa rơi, khi hoa nở, khi sao tàn. Những tâm tình, khi nắng sớm, khi chiều tà, khi đêm lạnh. Mắt đào lấp lánh, khi vui vẻ, khi muộn sầu. Hơi ấm đầu môi, khi tình tràn đáy mắt, khi ta biết mình còn yêu nhau. Anh chẳng biết tình mình có được vẹn tròn ở kiếp sau, bù đắp vào thứ còn đang dang dở; chỉ mong hiện tại có thể ở bên cạnh em, để tiếp tục thắp lên lửa tàn sắp tắt.
Có em cạnh bên, anh tưởng như mình có được cả thế giới. Nắng bạc khuất đi hình dáng em, anh ngỡ mình mất đi cả bầu trời.
Đốt hình ảnh em trong tâm trí, thế mà lại đầy lên trong tim anh một đống tro tàn. Anh phủi đi thứ đã che lấp em, sao bụi đen vẫn còn vương mãi?
End.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro