Plankton
Làn tuyết trắng xóa phủ đầy hai trái tim hồng, bờ môi mọng còn đọng sương, cỏ bốn lá xanh rờn cả vùng đất lành tựa như ngàn điều may mắn trên đời; xóa nhòa đi sự thật tàn khốc rằng ta không thể bên nhau. Vào hôm sớm mai dưới cơn mưa nặng trĩu, dòng máu nóng hòa vào mưa, nàng như ánh dương rạng rỡ bước vào bóng đêm vĩnh hằng bùng lên ngọn lửa đã tàn bấy lâu; tiếc thay lửa đã chóng tàn, ý thiên sát phạt nhẫn tâm dập tắt cả ngọn lửa tình, cớ sao lại nhẫn tâm, vùi dập con tim và cả tâm hồn trừng phạt người mà con yêu quý nhất cõi đời giằng xe hai con tim một đã ngừng và hai đã chết tâm, chôn vùi tình yêu sắc son dưới làn tuyết trắng... Bớt một khổ đau hay thêm một khổ đau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro