Chương 1
"Tít tít"
Jung Hoseok ngẩng đầu lên khỏi màn hình máy tính để liếc nhìn cái đồng hồ treo tường phía đối diện.
"A rốt cuộc cũng tới giờ về rồi" Anh không khỏi cảm thán thầm trong lòng.
Với một tâm trạng vui vẻ khó có thể giấu được, Hoseok đứng dậy, bỏ laptop vào cặp táp, chuẩn bị ra về. Đồng nghiệp nam đang lén chơi liên minh bên cạnh lập tức ngừng đập bàn phím tội nghiệp, Hoseok âm thầm thở phào, cái bàn phím ấy vốn là cái đắt nhất trong phòng Nhân sự này, thế mà chỉ vài tuần sau lại trở thành thứ mà giờ có cho cũng không ai dám nhận, do chủ nhân nó cả( =))))))) ) tò mò hỏi :
" Hiếm lắm mới thấy trưởng phòng của chúng ta vui vẻ như vậy nha , bộ anh sắp đi hẹn hò hở ? "
"Không, nhưng Mochi đáng yêu đang làm đồ ăn đợi tôi về"
" À hóa ra là có mỹ nhân chờ ở nhà, bảo sao trưởng phòng không vui vẻ . "
Đồng nghiệp nam nháy nháy mắt, không hề bỏ lỡ cơ hội chòng ghẹo trưởng phòng cao quý, không hề biết cuộc đời của cậu sắp chuyển qua giai đoạn khác chỉ vì câu nói này. ( giai đoạn thiếu tiền :))))) )
"Haha, xem ra cậu chê tiền lương nhiều quá đúng không, vậy tiền lương tháng này của cậu giảm một nửa nhé" Trưởng phòng cười cười, tâm trạng có vẻ còn vui hơn lúc nãy, lúc bước ra khỏi phòng còn không quên cho đồng nghiệp nam nhọ nồi đang ngồi ôm bàn phím khóc không thành tiếng một nụ cười thánh thiện.
Bước nhanh trên đường về nhà, Jung Hoseok hiển nhiên đang rất vui ( Đồng nghiệp nam: "Huhu đương nhiên rồi, dễ dàng giảm tiền lương của cấp dưới như vậy, có thể không vui saooooooo" ) Anh mãi nghĩ về Jiminie đang ở nhà đợi anh về.
Park Jimin, vốn là đàn em của Hoseok hồi cấp 3, cách anh 2 tuổi, cực kì thân với anh. Tiếc là sau khi tốt nghiệp lại không có thông tin liên lạc gì của cậu nên Hoseok không có cơ hội gặp lại Jimin. Mãi cho đến khi anh vào làm ở một công ty cỡ trung được 3 năm và thăng chức thành trưởng phòng Nhân sự, thì mới gặp lại được cậu. Thực ra tình huống cũng khá may mắn: Jimin - đã tốt nghiệp đại học nhưng quyết định ở lại trường để học cao hơn và nhận lời mời làm nghiên cứu sinh thực tập của một giáo sư danh tiếng trong trường - đã chán phải sống trong KTX nên định chuyển ra ngoài, ai ngờ tình cờ gặp được Hoseok, anh liền rủ cậu về sống chung cho đỡ tiền thuê nhà. Jimin đồng ý. ( sao càng đọc càng thấy giống HopeMin.........)
Jung Hoseok rút chìa khóa, nhẹ nhàng mở cửa. Chưa vào mà đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức từ nhà bếp bay ra. Jung Hoseok hít lấy hít để một hồi (như hít cần :))))))...........................riết hồi chả biết bias Hobi hay bash nữa.....i'm sorry bae......) Jimin từ phòng bếp bước ra , trên người là áo sơ mi trắng đã được xăng tay áo lên để tiện lợi trong việc bếp núc, quần tây đơn giản, trông y chang một cậu học sinh trong sáng (ừ hẳn trong sáng....) đúng chuẩn style của các noona dạo gần đây....À quên, của Hoseok nữa (....) Bên ngoài là một chiếc tạp dề màu xanh nhạt, và điều này khiến tâm hồn Jung Hoseok quắn quéo (đoạn này vốn không cho jiminie mang tạp dề , nhưng ẻm dễ thương quá nên...TvT funfact : Jimin hồi xưa suýt là bias của mị, giờ là bias wrecker...........) Anh vốn chuộng mấy thứ nhỏ nhỏ xinh xinh nên cục mochi đáng yêu này đích thực là type của Jung Hoseok. Một giọng nói trong trẻo vang lên :
" Anh về rồi đấy à ?"
" Ừ anh về rồi đây" - Jung Hoseok nhẹ nhàng đáp.
" Mau vào đây ăn cơm, em vừa nấu xong nên vẫn còn nóng lắm."
Trong bữa ăn thì đa số là Jimin nói còn Hoseok chỉ cười cười lắng nghe. Cuộc nói chuyện tuy đơn giản nhưng không hề nhàm chán. Jung Hoseok nghĩ nếu như cuộc sống cứ trôi qua êm đềm như vậy thật tốt....
Ngước nhìn Jimin đang ăn cơm ở phía đối diện, Hoseok đoán chắc trên trường có khối "em" đứ đừ vì vẻ ngoài đẹp trai với cả tính tình ôn nhu của Jimin, vì chính anh cũng đang đứ đừ đây. Đúng vậy, anh.thích.jimin.
Nhưng anh không dám tỏ tình, vì thứ nhất, Hoseok không phải là Beta hay Alpha, mặc dù chưa thấy cặp nào mà cả hai đều là Omega cả nhưng Hoseok nghĩ có lẽ Jimin sẽ không chịu .Alpha theo đuổi ẻm xếp đầy đường chứ đâu riêng gì người vừa già vừa xấu này cơ chứ. Và thứ hai, Jimin chỉ coi anh là anh trai, nếu tỏ tình thì hết 99% là từ chối rồi. Cuối cùng, hai người đang sống chung với nhau, nếu tỏ tình mà từ chối rồi sau này sống chung với nhau rất khó xử. Mà Hoseok sao có thể để em khó xử được cơ chứ.
Thở dài bước vào phòng ngủ, Jung Hoseok định cởi đồ đi tắm thì bỗng nhiên một cơn choáng nhẹ ập tới khiến anh khuỵu xuống ngay bên cạnh chân giường. "A~" Khẽ rên nhẹ, Jung Hoseok chợt nhớ ra đã 3 tuần kể từ lần "phát tình" gần đây nhất của anh (đọc tới chỗ phát tình tự nhiên tôi có cảm giác get turned on vc mấy mẹ ạ............)
Trước đây, anh hay "tự làm" nhưng kể từ khi có Jimin trong nhà, anh bắt đầu dùng thuốc. Vì anh không muốn khi anh trở nên mất tự chủ lại gây phiền phức tới Jimin, cũng không muốn ẻm thấy được dáng vẻ thảm bại của mình. Đúng vậy, lòng tự tôn của anh không cho phép. Nhưng hôm nay Hoseok quên uống thuốc. Chết tiệt, tại sao mình lại quên cơ chứ.
Hai chân anh đã sớm không còn cảm giác. Jung Hoseok cảm thấy mình thật vô dụng, lọ thuốc cách chưa đầy 1m mà cũng không thể lấy được. Anh đang phân vân không biết có nên gọi Jimin không, nếu không gọi thì Hoseok không biết anh có làm gì bậy bạ không khi mất kiểm soát, ví như là đè em ấy xuống các loại.... Khi Hoseok vẫn còn đang đỏ mặt nghĩ bậy thì
Jimin đã xuất hiện trước cửa phòng.
Jimin vừa rửa xong cái dĩa cuối cùng thì bất thình lình một mùi hương ngào ngạt xộc vào mũi cậu. Đó là một mùi hương trộn lẫn giữa mùi hormones ( hello hello hello hello tell me what you want right now ) và mùi mồ hôi đầy quyến rũ của cơ thể Hoseok. Các cơ tay của Jimin đã căng cứng cả lên, phải cố gắng lắm cậu mới có thể ngăn bản thân chạy vào phòng anh, đè anh ra, xé bỏ lớp áo quần ấy mà hung hăng đâm vào nơi sâu nhất,khiến anh vì thoả mãn mà thở dốc và rên rỉ đầy gợi tình ,khiến cho anh vì đau đớn mà khóc lóc cầu xin tha cho anh, ....... (Jimin Mochi đã trưởng thành rồi....huhu......)
Jimin bước tới nơi phát ra mùi hương , đầu óc càng lúc càng trống rỗng, cậu không biết nên làm gì. Mở cửa ra và đó là lần đầu tiên cậu chứng kiến một Jung Hoseok gợi cảm như vậy
Jung Hoseok nửa quỳ nửa ngồi ngay cạnh chân giường, áo quần đã sớm xộc xệch: áo sơ mi công sở vốn được cài cúc áo đầy đủ nay bị cởi gần nửa khiến cho đường nét cơ thể bên trong cứ lúc ẩn lúc hiện. Chân anh khép chặt lại, hai bàn tay nắm thành nấm đấm, móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay mềm mại, cơn đau tuy nhỏ nhưng cũng đủ để Hoseok giữ bản thân tỉnh táo hơn một chút. Ngước mặt lên nhìn Jimin đang đứng trân trân nhìn anh, Hoseok khó nhọc mở miệng:
"Jimin.....hah.....l-àm ơn .....lấy giùm.... lọ thuốc trên bàn.......Nh-nhanh lên.....ưm.......Anh sắp chịu không nổi rồi....."
Jimin đã sớm rủa thầm trong lòng "Chết tiệt thật, anh ấy thậm chí còn chẳng biết mình quyến rũ như thế nào" Khuôn mặt thanh tú của Jung Hoseok đỏ ửng lên, đôi mắt hoa đào quyến rũ vẫn còn sót lại một tia thanh tỉnh và đôi môi căng mọng bị cắn đến sưng đỏ, tất cả đều khiến cái gọi là lý trí của Jimin tiêu tan.....
Cậu bước tới gần Hoseok, dùng ngón tay khẽ nâng cằm anh lên, bức anh nhìn vào khuôn mặt điển trai của mình.
" Jung Hoseok, cái này là do anh câu dẫn tôi trước"
Trong lúc anh vẫn còn ngơ ngác vì cách xưng hô lạ kì của Jimin thì bờ môi gợi cảm của cậu đã trượt xuống cổ, mang theo hơi ấm và hơi ẩm khiến thân thể trong kì "phát tình" vốn mẫn cảm khẽ run. Hai bàn tay bắt đầu không an phận mà luồn vào trong áo sơ mi mà xoa bóp, ma sát trắng trợn. Hoseok khó khăn mở miệng :
"Này, Jiminie, ưm~ e-em sao thế ? Omega đáng lẽ ra sẽ không có phản ứng trong kì phát tình , hah~ của Omega khác chứ ?"
"Ai nói tôi là Omega ?" Park Jimin nhíu mày, nhưng bàn tay vẫn không ngừng.
" Jung Hoseok, anh nghe cho kĩ đây, tôi, Park Jimin là một Alpha đích thực" cậu gằn giọng, nam nhân ngu ngốc này sao có thể nghĩ mình là Omega được cơ chứ.
Hoseok vẫn chưa tiêu hóa được lời nói của Jimin....
" Không tin thì tôi sẽ cho anh thấy"
Vẻ giận giữ của cậu trai đã biến mất, (thay vào đó là vẻ động dục =))))) ) Jimin liếm môi đầy quyến rũ.......
===========×===========×===========×===========
#Hana : mấy mẹ ưi, mấy mẹ có muốn chap sau có H hongggggg :3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro