Pianist
Part 3: Thăng hoa
Rating: T to M
Warning: YA
Anh cứ ngồi như vậy và nghĩ mãi. Anh đã làm điều gì sai khiến cậu tổn thương? Những điều cậu đã nói… Lừa dối? Không bao giờ. Anh có thể nghi ngờ mọi thứ nhưng không bao giờ nghi ngờ tình yêu mà anh dành cho cậu. Anh yêu cậu, anh chắc chắn điều đó. Mãi mãi là như vậy. Anh cũng không biết nó đến như thế nào, chỉ biết rằng, bây giờ, ngay trong trái tim anh đây, là cậu, chỉ mình cậu thôi…
Reng… reng… Tiếng điện thoại reo cắt ngang những luồng suy nghĩ rối ren, phức tạp. Là anh quản lý.
- Có chuyện gì vậy hyung?
- Ah… Min Ho, có Tae Min ở đó không?
- Ah vâng, nhưng em ấy… có chuyện gì hyung cứ nói, em sẽ chuyển lời cho.
- Uhm. Chỉ là, lịch quay ngày mai bị hoãn, nên Tae Min sẽ được nghỉ.
- Dạ vâng. Em sẽ nhắn.
- Quên mất, còn nữa…
- Gì vậy hyung?
- Hôm nay, Tae Min để quên túi đồ ở chỗ hyung. Nhưng vì hyung bận với Jin Ki nên chưa gặp để đưa lại được. Mai hyung qua đón Jong Hyun sẽ gửi lại luôn.
- Vâng. Mà sao hôm nay hyung lại gặp em ấy?
- Hôm nay Tae Min đến địa điểm quay phim mà. Bảo mang đồ ăn đến cho em. Hai đứa không gặp nhau sao?
- … Dạ thôi, em biết rồi. Hẹn gặp hyung ngày mai.
Cậu đã đến trường quay? Đã đến tìm anh? Trưa nay…
- Aiss… Tae Min à…
Min Ho do dự mãi rồi cũng đẩy cửa bước vào. Tiếng khóa mở rất khẽ nhưng cậu cũng biết là anh đang đi đến. Tiếng khóc đã dứt, không gian im bặt và nặng nề. Anh ngồi xuống giường, ngập ngừng và luống cuống. Làm sao nói để cậu hiểu bây giờ? Làm sao để cậu tin? Nhưng nếu cứ lo sợ như thế thì mọi chuyện sẽ chẳng bao giờ sáng tỏ. Phải nói thật rõ. Anh không thể mất cậu, mất người quan trọng nhất đối với mình.
- Tae Min à…
Anh cất lời, rất khẽ thôi. Không một lời đáp lại. Anh đặt nhẹ tay lên người cậu đang vùi dưới đống chăn kia.
- Em nghe anh nói được không? Đó chỉ là hiểu lầm thôi. Anh… Anh không…
- Tôi không muốn nghe gì cả.
Cậu gắt lên, cựa mạnh ra xa anh. Dưới tấm chăn mềm mại, cậu đưa tay bịt chặt hai tai, từ chối lắng nghe anh, đôi mắt đã lại ươn ướt.
- Em nghe anh nói một lần đi. Em không cho cơ hội để giải thích mà đã như vậy thì anh biết làm sao?
Min Ho cố kéo chiếc chăn trên người cậu ra. Cậu bướng bỉnh giằng co với anh một lúc rồi đến khi hết kiên nhẫn, cậu vùng dậy, đối mặt với anh.
- Anh còn muốn nói gì nữa. Tôi đã nhìn thấy tất cả. Bây giờ chỉ cần anh nói một lời, tôi sẽ không trở thành vật cản đường nữa.
Để nói ra những điều tàn nhẫn với cả hai như vậy, cậu đã đau đớn biết bao. Nước mắt đã không thể kìm nén được nữa, vỡ tung trên khuôn mặt nhỏ nhắn. Ngay khi kết thúc câu nói ấy, cậu đã hối hận. Lẽ nào cậu có thể dời xa anh? Cậu có thể sống sao? Nhưng còn cách nào khác nữa… khi anh đã không còn yêu cậu…?
- Tae Min, em phải nghe anh nói, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi. Chuyện đó… không phải như những gì em nghĩ đâu.
Cánh tay rắn chắc ghì chặt bờ vai gầy đang rung lên trong tiếng khóc nức nở.
- Vậy đó là cái gì?
- Em phải bình tĩnh nghe anh nói.
- …
- Lúc đó… Bọn anh chuẩn bị cho cảnh hôn. Anh… anh không muốn… vậy nên đã nhờ noona giúp…
Giúp gì chứ? Cậu nhìn anh, ánh mắt khó hiểu và nghi hoặc.
- Anh đã nhờ noona ấy… xem có cách nào để… không phải hôn thật không?
- …
Flashback
- Noona… em có chuyện này. Không biết noona có thể giúp em không?
Sau khi kéo Han Ji Hye đến một góc nhỏ, ra khỏi đoàn làm phim, Min Ho cuống quýt hỏi với vẻ mặt nghiêm túc thật sự.
- Có chuyện gì vậy? Nếu giúp được, noona sẽ không từ chối.
- Em… em..
- Nói đi chứ. Em có chuyện gì khó xử sao?
- Thì việc cảnh hôn đó noona… em có thể không quay được không?
Bộ dạng Min Ho lúc này vừa lúng túng, vừa nghiêm chỉnh, mặt đỏ cả lên khiến cô bật cười khẽ.
- Ý em là sao?
- Thì… là… không hôn thật có được không ạ?
- Em coi thường noona sao?
- Em không có ý đó… chỉ là… noona đừng hiểu lầm.
Min Ho vội vã phân trần trong khi cô nàng vừa thấy hứng thú vì trêu được cậu em vừa tò mò về đề nghị thẳng thắn này.
- Được rồi. Noona đùa thôi. Có lý do gì không? Ai đó đặc biệt là nguyên nhân phải không?
Mặt anh đỏ ửng cả lên trông thất đáng yêu. Anh hơi ngại ngùng rồi cũng trả lời.
- Vâng… Có một người… Em…
- Được rồi. Noona sẽ giúp em. Nhưng nếu được thì hãy cho noona biết đó là ai nhé.
- Thật ạ? Em cảm ơn noona nhiều.
- Thực ra, cảnh quay sắp tới không lấy hình trực diện, noona sẽ hướng dẫn em cách hành động, cử chỉ sao cho thật giống nhưng lại không cần hôn thật.
Cô nàng tốt bụng chỉ dẫn dáng đứng, cách nghiêng đầu cho cậu em sao cho hoàn hảo, họ tập khá nghiêm túc rồi quay trở vào cùng tiếng cười không ngớt.
End Flashback
- Đó là sự thật. Những gì em nhìn thấy… là lúc anh và noona ấy đang tập…
- …
Những điều anh vừa nói… có phải sự thật không? Chính cậu cũng không biết nữa. Cậu thực sự muốn tin… chỉ cần tin vào nó, cậu sẽ lại được yêu anh… được bên anh… Nhưng… Trong cậu vẫn có cái gì đó nghi hoặc, hờn giận. Cũng chỉ vì anh… quá tuyệt vời. Đẹp trai, lịch lãm, mạnh mẽ mà cũng thật dịu dàng, cuốn hút và hấp dẫn. Ai có thể không thích anh chứ? Và anh thì… chẳng có lý do gì để không bị hấp dẫn bởi những cô gái quá đỗi xinh đẹp, tài năng như thế… Cậu… nên làm gì lúc này? Khi đang thật gần anh đây, khi trái tim đã tan chảy nhưng lý trý lại đang cản trở nó tin tưởng anh.
- Làm sao để tôi tin được? Biết đâu đó là câu chuyện anh dựng ra để lừa gạt tôi?
- Tae Min à… em hãy tin anh… Em có thể hỏi Ji Hye noona, đó là sự thật, anh không bao giờ lừa dối em…
Ánh mắt anh nhìn cậu chân thành và ấm áp lắm. Nó đang len lỏi khắp thân thể và sưởi ấm cho cậu.
- Nhưng…
- Tae Min… điều duy nhất em phải tin đó là tình yêu của anh…
Anh chạm nhẹ lên gò má hồng đào, gạt đi nước mắt trên đó, nhìn sâu vào đáy mắt cậu. Đôi mắt sâu thẳm cuốn lấy cậu, vỗ về và xoa dịu trái tim đang thổn thức của cậu. Kéo tay cậu đặt lên ngực, anh chậm rãi nói.
- Nhìn anh này, lắng nghe tim anh này. Anh không bao giờ lừa dối em. Anh không thể sống thiếu em, Tae Min à. Anh yêu em…
Từng lời ngọt ngào và dịu êm cất lên bên tai cậu, đi thẳng tới trái tim, dẫn lối cho nó. Cậu đang nghe thấy nhịp tim anh thật rõ, nhịp nhàng và mãnh liệt. Hơi ấm từ bàn tay anh, thân quen và gần gũi quá. Đã bao lâu nay, anh luôn che chở và bảo vệ cậu. Lặng lẽ đến bên mỗi khi cậu mỏi mệt. Cậu dựa vào bờ vai vững chãi ấy và luôn lấy lại được sức mạnh. Khi cô đơn, buồn bã, anh ôm cậu vào lòng, ấm áp và dịu dàng. Anh là tất cả đối với cậu. Anh chưa một lần nổi giận hay to tiếng khi cậu dỗi hờn vô cớ… chưa bao giờ trách cứ vì sự phiền toái của cậu… Cậu đang làm gì thế này? Cậu đã làm được gì cho anh mà bây giờ đối xử với anh như thế này? Cậu đã nghi ngờ những tình cảm thiêng liêng của hai người. Thật tồi tệ.
Cậu nghĩ thế và nước mắt lăn dài trên má.
- Em… em…
Trong khi cậu còn đang không cất lên lời, anh đã nhướn người lên chiếm trọn lấy đôi môi căng mọng và mềm mại kia. Chẳng cần nói thêm gì nữa, nụ hôn đã thay cho tất cả. Môi chạm môi đầy tình tứ và khao khát. Tình yêu dâng tràn mãnh liệt trong từng động chạm. Bàn tay to lớn của anh đỡ lấy đầu cậu từ phía sau, luồn sâu vào từng lọn tóc mềm mượt, không cho cậu dứt khỏi nụ hôn dài. Chiếc lưỡi “hư hỏng” sục sạo khắp khoang miệng, say sưa khám phá một thế giới tưởng quen mà lạ. Anh cuốn lấy môi cậu như chẳng bao giờ thấy đủ và cậu cũng đáp trả anh một cách nồng nhiệt, đôi mi nhắm hờ nhường chỗ cho những giác quan khác hoạt động hết công suất. Tiếng thở hổn hển giữa không gian im bặt như càng thiêu đốt cả hai. Nụ hôn dài nóng bỏng và say mê.
Quyến luyến dời môi cậu giờ đã đỏ ửng lên đầy gợi cảm, anh trượt tay trên khuôn mặt nhỏ nhắn đang thẹn thùng đã hồng lên từ bao giờ, đáng yêu vô cùng. Làn da mịn màng dưới tay khiến anh phát điên, trái tim trở nên cuồng loạn và đầu óc trống rỗng. Anh nhìn đắm đuối đôi mắt trong veo vẫn đọng vài giọt nước, long lanh tựa hồ thu, cười thật dịu dàng và đặt một nụ hôn phớt lên trán cậu.
Ai đó đâu biết nụ cười của mình đã khiến người kia chậm mất vài nhịp tim. Ấm quá. Hơi thở của anh phả lên mặt, thật gần làm cả người cậu mềm nhũn, bất động. Đôi mắt nâu sâu thẳm, nụ cười dịu dàng, khuôn mặt ấn tượng,… tất cả… kể cả cách anh hôn cậu vồn vã, cách anh chuộc lỗi bằng những nụ hôn khẽ khàng... cách anh chạm vào khuôn mặt cậu… tất cả sao quá tuyệt vời và hấp dẫn. Cậu thật nhỏ bé và yếu đuối trước anh như thế, bị anh cuốn đi quá nhanh, không thể phản kháng, chối từ. Chỉ có thể đáp lại anh và trao anh tất cả. Nhưng cậu yêu anh nồng nhiệt và mạnh bạo như thế. Yêu anh “xấu” như thế…
Chàng trai cao to kia đang chết rạp trước vẻ đẹp thánh thiện và trong sáng của người anh yêu. Anh đưa làn môi mình đến khắp nơi… vầng trán cao…đôi mi êm ái…cánh mũi… và rồi lại quay về môi ai kia. Chẳng có dấu hiệu của sự dừng lại, mà hình như bản nhạc yêu đương đang ngân vang mãi, mãnh liệt và da diết hơn bao giờ. Hai đôi môi dính lấy nhau tận hưởng hương vị đê mê nơi đầu lưỡi, vị ngọt chốn vành môi, hai trái tim đập không biết mỏi và buồng phổi nóng ran vì thiếu không khí. Bàn tay anh vuốt ve chiếc eo thon nhỏ của cậu một cách đầy khao khát. Và chỉ với một chút lực, anh đã đẩy cậu nằm xuống giường trong khi vẫn chẳng chịu dời môi cậu một giây nào.
Một khoảng cách eo hẹp chừng vài cm được tạo ra khi anh chậm rãi dứt khỏi nụ hôn. Lúc này đây, anh đang nằm trên cậu, cậu vòng hai tay qua cổ anh và cả người đang dần nóng bừng lên dưới ánh nhìn đắm say của anh.
- Anh yêu em… Tae Min…
Câu nói dịu êm và chân thành khiến tim cậu tan chảy. Rồi anh nghịch ngợm đôi môi hồng quyến rũ của cậu. Hôn lên đó rồi thả ra… chậm rãi… rồi lại chạm vào, mút và day nhẹ… Đôi môi anh khiến cậu như kẻ say, nửa tỉnh nửa mê… thèm khát và đam mê đến cuồng dại.
Dời môi anh, cậu đánh mắt sang bên, ngại ngùng giấu đi khuôn mặt đỏ bừng…
- Em yêu anh… rất nhiều…
Cậu nói thật ngọt ngào rồi nhổm dậy hôn nhẹ lên môi anh. Lời nói chân thành và đong đầy yêu thương khiến cả hai tràn ngập hạnh phúc. Chỉ cần có nhau, vậy là quá đủ.
- Từ nay em không được nghĩ lung tung nữa đấy nhé.
- Em… em… xin lỗi. Chỉ vì… em sợ mất anh…
- Ngốc ạ. Anh là tù nhân của em rồi, mất làm sao được. Trừ khi…
- Trừ khi sao cơ?
Đôi mắt cậu mở to, tròn xoe nhìn anh thắc mắc
- Trừ khi… em chán anh… và đuổi anh đi…
- Không bao giờ
Cậu nói nhanh và ngay lập tức trở nên lúng túng. Cậu đáng yêu quá mà.
- Nhưng mà… Có chuyện này…
- Hửm?
- Hôm nay đạo diễn nói bọn anh phải có một cảnh hôn thật nữa mới được. Không sao chứ?
- Không… sao… Công việc của anh mà…
Cậu cúi đầu nhìn xuống, tránh ánh mắt anh. Cậu hiểu đó là công việc… nhưng trong lòng vẫn thấy bứt rứt và khó chịu lắm. Có phải cậu quá ích kỉ? Không chịu hiểu cho anh không? Vì cậu yêu anh quá mà thôi…
- Ngốc ạ… nhìn anh này…
Anh nầng cằm cậu lên để nhìn thẳng vào mắt cậu
- Người hôn đó là tên Oh Jero chứ đâu phải Choi Min Ho. Lee Tae Min là vợ của Choi Min Ho này cơ mà.
Anh véo nhẹ cánh mũi cậu rồi cười thật tươi. Anh cũng hiểu cậu cảm thấy như thế nào. Anh chỉ biết tìm mọi cách để thể hiện tình cảm của mình, không làm cậu có cảm giác cô đơn. Anh muốn mãi bên cậu và chỉ khi đó, anh mới là chính mình.
Bỗng anh cảm thấy một lực nhẹ đẩy anh ngồi thẳng dậy. Phải chăng cậu lại giận anh sao? Anh còn đang bối rối thì đã cảm thấy một đôi môi mịn màng cuốn lấy môi mình, nhẹ nhàng nhưng cũng mãnh liệt quá. Lần đầu tiên cậu chủ động với anh như thế. Cậu điều khiển từng hơi thở, từng cử động của đôi môi anh, dịu dàng nhưng khiến anh trở nên ma mị và quay cuồng. Vị ngọt lịm nơi đầu lưỡi khiến anh tê dại, đáp trả cậu một cách vô điều kiện. Cậu để chiếc lưỡi tinh nghịch quệt khắp môi anh rồi đi vào trong khám phá. Bàn tay cậu vuốt ve chiếc cổ cao của anh thật gợi tình và từ từ cởi bỏ từng chiếc cúc áo. Trước cậu đang đắm say như thế, anh chỉ biết phục tùng mà thôi. Khi chiếc áo đã được cởi bỏ hoàn toàn, để lộ ra cơ thể rắn chắc quyến rũ của anh, cậu đẩy anh ngả xuống giường, đôi môi hư hỏng hôn lên cổ anh thật tình tứ. Bàn tay mơn trớn, vuốt ve khuôn ngực rắn chắc như mời gọi, khiêu khích. Cậu thích thú cắn vào vai anh một cái rồi lại hôn nhẹ lên đó. Dời môi xuống phía dưới, cậu hôn lên ngực anh, say sưa và mê đắm. Trong cậu bây giờ chỉ muốn có anh thật trọn vẹn. Anh sẽ chỉ là của cậu thôi. Sẽ chỉ có cậu mới được bên anh như thế này, chỉ cậu mới được hôn lên cơ thể này và chỉ cậu được nắm giữ trái tim ai kia.
Nhưng chẳng kéo dài được lâu, anh nhanh chóng lấy lại thế chủ động chỉ bằng một cái xoay người. Vừa đặt hàng loạt dấu hôn lên chiếc cổ trắng nõn nà, anh vừa cởi bỏ nốt những gì còn ngăn cách giữa hai người. Cơ thể quyến rũ đẹp tuyệt trần hiện ra khiến mắt anh như lóa đi, toàn thân rạo rực như có dòng điện vừa chạy xuyên qua. Làn da mượt mà thơm dịu, cơ thể hấp dẫn với những đường cong hoàn hảo, ánh mắt đắm đuối, bờ môi căng mọng… Tất cả khiến anh cuồng loạn… Cậu lại trở về e thẹn và ngượng ngùng như mọi ngày trong vòng tay anh, hai gò má đỏ ửng hồng hào, đôi mắt long lanh nhìn anh ấm áp. Anh và cậu bên nhau chẳng phải lần đầu tiên nhưng sao mọi thứ vẫn hấp dẫn một cách huyền bí đầy ma lực, con tim vẫn bồi hồi và ngượng ngịu đến thế, cảm giác khi hai cơ thể hòa làm một vẫn thật rạo rực và đê mê đến thế?
Anh không thể kìm lòng mình thêm được nữa, khao khát muốn có cậu đang thiêu đốt
anh… anh đang chết cháy rồi. Anh nhẹ nhàng mà cũng mạnh mẽ hôn lên khắp cơ thể mĩ miều kia. Đôi môi như chẳng bao giờ thỏa mãn khi chạm vào làn da ấy, tận hưởng hương thơm dịu nhẹ tỏa ra từ đó. Anh hôn lên cổ rồi trượt dần xuống ngực và chiếc eo thon nhỏ hấp dẫn. Hơi thở nóng bỏng của anh phả khắp cơ thể khiến cậu như tê dại, toàn thân chẳng thể cử động. Đến khi gặp lại ánh mắt yêu thương của anh, cậu đã lại bị khóa môi bằng một nụ hôn thật dài. Hai chiếc lưỡi vờn đuổi và hai đôi môi quấn lấy nhau không dời trong đam mê bất tận. Cậu bấu chặt lấy lưng anh, thỉnh thoảng rên lên khe khẽ thích thú khi bàn tay anh di chuyển lung tung khắp cơ thể. Hai tấm lưng trần cọ vào nhau nóng ran. Cả hai cơ thể đưa đẩy nhịp nhàng trong vũ khúc yêu đương mãnh liệt. Tiếng hơi thở dồn dập, vồn vã, tiếng rên khẽ trong khoái cảm, từng động chạm táo bạo khiến cả hai chết chìm trong tình yêu.
…
…
…
- Uhm…
Tae Min khẽ giật mình khi anh hôn nhẹ lên cổ. Cậu đang nằm gọn trong vòng tay anh, hai cơ thể trần ôm lấy nhau, mỗi cử động tạo ra sự va chạm, cọ xát khiến toàn thân nóng rực giữa đêm đông giá lạnh.
- Anh… anh… xin lỗi.
- Ngốc ạ. Anh làm gì có lỗi chứ… Người ta tự nguyện mà…
Cậu thẹn thùng giấu khuôn mặt đỏ ửng dưới tấm chăn dày. Trái tim đập rộn ràng trong lồng ngực.
Anh từ từ kéo chăn ra và đặt lên môi cậu một nụ hôn thật dịu dàng, ngọt lịm như sữa vậy. Áp hai bàn tay lên má cậu, anh thủ thỉ.
- Uhm. Ai bảo em là vợ anh cơ chứ.
- Hứ…
- Ah…
Anh kêu lên khe khẽ khi cậu đánh vào bàn tay. Bây giờ cậu mới nhận ra tay anh bị thương, sưng phồng lên. Là vì anh đã tập luyện quá sức, bàn tay nhức mỏi, đỏ ửng, đau rát. Cậu nắm lấy tay anh, xoa nhẹ rồi thổi phù phù. Cậu nhìn anh, đôi mắt ngấn nước, ánh nhìn hối lỗi và ăn năn.
- Tại em cả… em…
- Tae Min… anh không sao mà.
- Thế này mà bảo không sao… mà… anh là tên đại ngốc… người ta nói thế mà cũng làm theo…
Giọt nước mắt lăn dài trên má khi cậu nâng tay anh lên, áp vào má mình. Anh ngốc thật mà!
- Vì em. Chỉ cần em muốn, anh có thể làm mọi thứ.
Anh gạt đi nước mắt trên má và nhìn cậu âu yếm. Anh chẳng thấy đau… chỉ thấy hạnh phúc ngập tràn ở trong tim. Cậu vòng tay ra sau lưng ôm chặt lấy anh, dụi mặt vào ngực anh dịu dàng và êm ái. Cậu có lỗi với anh nhiều lắm. Cậu chẳng biết làm gì hơn là ôm anh thật chặt, muốn chuộc lỗi… nhưng cậu phải làm gì đây?
Anh xoa tấm lưng mịn màng của cậu vỗ về và an ủi. Anh thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian khi một thiên thần yêu anh, lo lắng cho anh và thuộc về anh trọn vẹn như thế này. Anh chỉ cần có cậu…
Cậu ngước lên nhìn anh, ánh mắt đong đầy yêu thương và đắm đuối rồi xin lỗi anh bằng một nụ hôn dài. Cậu hôn anh ngọt ngào và nồng nhiệt. Hai đôi môi mềm mại cứ quấn lấy nhau, quyến luyến chẳng muốn dời. Anh khẽ khàng kéo cậu sát thêm vào mình cho hơi nóng lan tỏa mơn man khắp da thịt…
Nụ hôn êm ái và ấm áp… cho anh…
Anh ôm mãi người trong vòng tay, cho hơi ấm huyền diệu bao bọc lấy thân người, cho môi ai nhẹ vẽ nên một nụ hồng, và cho chính anh sung sướng đến phát điên lên… “ Cảm ơn em… Vì đã yêu anh… và cho anh được yêu em”- anh khẽ thì thầm vào làn tóc suôn mượt thơm dịu của người…
Và… trong giấc mơ vừa đến, cậu nhận ra một hình bóng quen thuộc, đôi bàn tay to lớn ấm nóng, đôi mắt sâu thẳm, và làn môi ma thuật… Giấc mơ tuyệt vời, có người… Cậu cũng đang có người… ngay bên cạnh… thật gần…
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro