Pianist
Part 2: Nốt lạ
Rating: T - -
Flashback
- Hyung. Min Ho đâu rồi ạ.
Tae Min tinh nghịch đột ngột xuất hiện khiến anh quản lý giật mình. Cậu cười thật tươi, nụ cười hồn nhiên và tỏa nắng mà ai cũng ao ước có được. Cậu kết thúc buổi ghi hình chương trình tạp kĩ và đến địa điểm quay phim. Hôm nay Min Ho có cảnh quay. Đây là phim đầu tay của anh, anh rất nỗ lực và hy vọng rất nhiều vào nó. Vì vậy, cậu mang theo cơm hộp và đến đây để động viên “ học trò” của mình. Suốt lúc trên xe, cậu cứ tủm tỉm cười suốt, hát vài câu rồi lại cười. Chăm sóc cho người mình yêu thì còn gì hạnh phúc hơn nữa. Chắc anh sẽ bất ngờ và vui lắm đây.
- Ah. Làm hyung hết hồn. Min Ho đang quay. Chuẩn bị nghỉ rồi.
- Em vào đó được không ạ?
- Được. Em vào đi. Đừng nghịch gì đó.
- Em biết rồi mà. Hyung cứ như em là trẻ con ấy.
Cậu bướng bỉnh hơi xị mặt xuống khiến anh quản lý cũng phải bất lực. Anh cười, xoa đầu cậu rồi bảo cậu đi vào bên trong.
Được sự cho phép và chỉ dẫn của anh quản lí, cậu bước vào phía trong một cách cẩn trọng. Đoàn làm phim kia rồi, ai cũng bận rộn lo cho phần việc của mình. Ở một đất nước có nền công nghiệp giải trí phát triển như Hàn Quốc thì những người làm nghề đều phải nỗ lực và cố gắng rất nhiều, chịu vô vàn áp lực và khó khăn. Không khí làm việc khá nghiêm túc nhưng không quá nặng nề.
Cậu chậm rãi tiến gần hơn. Có lẽ đã đến giờ nghỉ, các thành viên trong đoàn đang chuẩn bị ăn trưa để tiếp tục làm việc. Cậu đưa mắt một lượt… không thấy anh. Anh có thể đi đâu nhỉ? Cậu chậm rãi đi xung quanh, ngó nghiêng với bộ dạng rón rén và có phần ngại ngùng. Khuôn mặt đăm chiêu, chốc chốc hai má phồng lên, thở dài đến là đáng yêu.
“Anh ở đâu hả Min Ho?” Cậu nghĩ thầm trong khi đang sốt ruột và chán nản. Ơ kìa! Vóc dáng quen thuộc kia… Đúng là anh rồi… Môi cậu nhẹ vẽ nên một nụ cười mãn nguyện. Nhưng… ngay khi vừa định chạy lại phía anh thì… Cậu nhìn thấy một vóc dáng khác lấp ló đằng sau. Hình như là nữ diễn viên đóng cùng với anh… “Hai người đang làm gì ở góc đằng kia nhỉ? “
...
...
...
Anh… và người con gái kia…
Tôi không dám tin vào mắt mình nữa. Họ hôn nhau…
Cả người tôi chẳng còn cảm giác… hai chân như muốn khuỵu xuống trong khi bàn tay run run, luống cuống.
Tôi ước gì mình là một kẻ mù để trái tim không vỡ tan ra. Ước gì đôi mắt này chẳng còn để không nhòe đi vì nước…
…
Nhắm mắt và hít một hơi thật sâu. Có lẽ chỉ là một giấc mơ thôi. Đôi mắt sợ sệt mở hé và rồi hoàn toàn sững sờ. Nước mắt cứ thế đua nhau chảy dài trên khuôn mặt đau đớn. Tôi cắn chặt môi cho tiếng nấc không thoát ra khỏi cổ họng. Kìm nén tất cả. Tôi sợ… nếu như bây giờ bước ra kia… biết đâu… “ anh không còn yêu em”- biết đâu anh sẽ cất lên những lời xé lòng đó, biết đâu tôi sẽ thực sự phải dời xa anh… Tôi cũng không thể tin là mình… trong hoàn cảnh này… lại lo sợ mất anh… Đồ ngốc… Đồ ngốc này cứ đứng lặng đi… nhìn anh…
…
Đằng sau bức tường khuất là một vóc dáng nhỏ bé… thổn thức không thành tiếng… là trái tim rỉ máu, xót xa và quặn lại đau đớn. Đôi chân cố đứng vững và bàn tay chống vào tường ngăn không cho cả cơ thể ập xuống.
…
Nụ cười anh… đâm nát trái tim nhỏ bé của cậu một cách vô tình. Anh đã chẳng còn là của cậu nữa rồi. Cậu chết lặng, nhìn anh mà đôi mắt mờ đi, sống mũi cay xè và nước mắt giàn giụa. Đôi môi mấp máy không thể cất thành tiếng…” Min… Ho” Tên người thân thương tắc nghẹn trong thanh quản…
…
Lạnh quá, cậu run bắn lên trong nỗi đau khôn tả. Cô đơn. Lạc lõng. Mất phương hướng. Sợ hãi. Cậu vội quay đi, dời mắt khỏi hình ảnh ấy, bàn tay giữ chặt lấy trái tim thổn thức đang muốn vỡ tung ra và đôi môi mím chặt, nuốt nước mắt vào trong.
…
Tae Min ngừng khóc và vội vã quay trở về nhà, chẳng để ý đến tiếng gọi với theo của anh quản lí. Gương mặt trắng bệch vô hồn, toàn thân không buồn cử động… nặng nề… Đầu óc trở nên trống rỗng… Cảm giác ngột ngạt như đang bị giam trong ngục tối, xung quanh không một bóng người.
…
Trở về nhà trong khi chưa hết bàng hoàng, cậu ngồi xuống thất thần hồi lâu. Cậu nhìn chăm chăm vào hộp cơm trong tay mình. Tự dưng cậu thấy mình thật vô duyên và thừa thãi. Chẳng có cậu, anh vẫn vui vẻ và hạnh phúc, không cần cậu, anh không cần cậu thật rồi. Và cậu bắt đầu ăn. Cơm hộp cậu chuẩn bị giờ đã lạnh ngắt. Cậu ăn trong nước mắt… khóc vì cô đơn và buồn tủi… vì giận dữ và thù hận… vì tất cả… Bây giờ cậu thấy dâng lên trong lòng là căm ghét và thù hận. Cái con người bạc bẽo đó, giả dối đó… Cậu ghét… cậu hận… Chỉ có cậu ngốc nghếch đã yêu người ta nhiều đến thế và chỉ có cậu khù khờ ngồi đây khóc lóc trong khi người ta đang hạnh phúc…
Mọi thứ vượt quá sức chịu đựng của một cậu bé 18 tuổi, ngây thơ và hồn nhiên như cậu… Cậu muốn hét lên, muốn phá tan tất cả… nhưng lại chẳng có đủ can đảm và dũng khí. Những kỉ niệm hiện về khiến cậu nghẹt thở… Cậu chẳng nỡ vứt bỏ những món qua anh tặng dù cho bây giờ nó khiến tim cậu tan nát. Nhìn chúng… cậu thấy mình đã yêu anh thật nhiều… nhiều hơn những gì cậu nghĩ... và vì tình yêu mù quáng ấy mà bây giờ cậu càng bị xoáy sâu vào đau đớn tột cùng… Hình như cậu đang nhớ người… vẫn yêu người tha thiết lắm…
…
Thả mình trên chiếc giường ấm áp, cậu không còn sức để khóc nữa. Cố nhắm mắt tìm giấc ngủ… hay chăng để mong muốn sau khi tỉnh dậy mọi thứ sẽ biến mất như một ảo ảnh hư vô… Nhưng… chẳng thể… Những hình ảnh ấy hiện về rõ ràng và thật quá… lởn vởn trong đầu… giày vò trái tim nhỏ bé… Có lẽ cái chết còn dễ chịu hơn cảm giác này…
…
...
...
...
Vậy là buổi quay hôm nay đã kết thúc. Tôi mệt mỏi nhưng cũng thấy vui nữa. Công viếc rất thú vị. Haizz… không biết bây giờ em đang làm gì nhỉ? Hôm nay bận quá chẳng liên lạc được. “Mau về nhà thôi, em đang chờ tôi về”- tôi nghĩ vậy và chuẩn bị nhanh chóng ra về.
Xe của đoàn làm phim dừng trước khu kí túc xá của chúng tôi. Chào tạm biệt mọi người rồi tôi chạy vội lên nhà. Tôi nhớ em. Tôi chỉ biết tôi muốn gặp em… muốn ôm em…
Anh cười thật tươi vẫy chào cả đoàn và bạn diễn của mình trong khi phía sau cửa sổ là cậu đang nhìn bằng đôi mắt nhòe nhoẹt nước… đang muốn biến mất ngay lúc ấy… tan đi… để chẳng phải đau như thế này…
…
End Flashback
- Tae Min… Anh về rồi này…
Như thường ngày thì cậu đã chạy như bay ra và sà vào lòng anh rồi. Nhưng thật lạ. Không thấy cậu đâu. Cũng chẳng nghe tiếng đáp lại… Giờ này cậu phải ở nhà rồi chứ?
Mất vài phút, anh tìm thấy cậu đang ngồi lặng đi trước cây đàn piano quen thuộc. Hôm nay cậu không chơi nó, chỉ ngồi yên lặng, đầu hơi cúi xuống, nghĩ ngợi gì đó rồi thở dài. Cậu buồn chăng?
- Tae Min à… Anh về rồi… Nhớ em quá…
Anh vòng tay ôm nhẹ lấy cậu từ phía sau, đặt cằm lên một bên vai và thủ thỉ.
Cậu không nói gì. Chẳng chống cự lại như mọi ngày, nhưng cũng không buồn chào đón anh.
- Em có chuyện gì sao Tae Min?
- …
- Sao thế?
Anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh và nắm lấy bàn tay xinh xắn như để an ủi dù anh không biết người ấy đang có chuyện gì.
- Hôm nay anh đi quay vui chứ?
Cậu cất lời mệt mỏi trong khi đôi mắt chẳng thèm quay sang nhìn anh lấy một lần.
- Uhm. Rất vui. Anh thấy đóng phim rất thú vị…
- Vui đến thế sao?
- Uhm.
Anh cười rạng rỡ nhưng đâu để ý rằng trên môi cậu là một nụ cười chua xót, chẳng còn tươi sáng và hạnh phúc. Cậu thấy cả người mình buông thõng, mất hết sức lực, thậm chí còn chẳng nhận ra tim mình đang quặn lên, thắt lại như có ai đó bóp nghẹt.
- Hôm nay có chuyện gì với em vậy? Nói anh nghe xem…
Anh nghiêng đầu, kiếm tìm ánh mắt cậu nhưng chẳng thể. Mắt cậu giờ đã ngấn nước, cậu che mãi nó đi và nhanh chóng đứng dậy.
- Bây giờ anh bắt đầu tập đi. Hôm nay phải xong được đoạn 4.
Chẳng nói gì thêm, cậu bước đi thật nhanh xa dần khỏi tầm mắt anh. Cậu chưa bao giờ như thế, lạnh lùng và xa cách. Trong lòng anh dậy lên lo lắng khi dõi theo dáng người nhỏ nhắn đang dần vụt khỏi tấm mắt. Chỉ nhìn vào lưng cậu nhưng sao anh lại thấy người đang khóc? Cảm giác ấy khiến lòng anh nặng trĩu. Nhưng cậu đã đi rồi, chẳng cho anh cơ hội để hỏi han, để chia sẻ và làm bờ vai để cậu dựa vào giãi bày… Suy nghĩ miên man, anh tự trách mình khi nhận ra rằng, từ trước đến nay, anh vẫn thấy cậu còn trẻ con quá, chẳng ưu tư, phiền muộn, đôi lúc chỉ là những giận hờn vu vơ, anh chưa từng biết rằng đâu đó trong cậu cũng có những suy tư, những nỗi buồn sâu kín. Anh tệ quá. Anh đã không nhận thấy điều đó cho đến hôm nay…
Anh chẳng còn tâm trí đâu để tập đàn trong lúc này. Một phần cũng là vì mệt mỏi sau buổi quay dài: từ sáng sớm anh đã ra trường quay, ngón tay cũng đã mỏi nhừ, nhưng nhức vì luyện tập quá nhiều. Nhưng rồi… anh bắt đầu chơi những nốt đầu tiên… Anh muốn đàn vì cậu… Âm nhạc sẽ đưa anh tìm đến trái tim cậu… sẽ thay anh vỗ về cậu… Ý nghĩ ấy khiến anh say sưa luyện tập. Nhưng sao nó quá khó với anh…
Tựa vai bên khung cửa sổ, cậu phóng tầm mắt nhìn ra ngoài. Những hình ảnh nhạt nhòa hiện ra trước mắt… Là anh… Khẽ lắc đầu… Cậu nhìn… cũng chỉ thấy anh… Đôi mắt nhòe nhoẹt nước khẽ chớp cho hai giọt nước nóng hổi lăn dài trên má, rơi xuống, tan vô hình vào không trung. Những gì cậu nhìn thấy… cậu chỉ mong đó là một giấc mơ, hay chỉ là một ảo ảnh không tồn tại. Tim cậu chẳng còn đập nữa, nó đang thoi thóp trong nỗi đau và chết dần đi trong lặng lẽ. Lạc lõng và cô đơn. Xót xa. Và cả giận dữ nữa. Mớ xúc cảm hỗn độn khiến cậu hoang mang và sợ hãi.
Có lẽ nào tình yêu lại như thế? Có lẽ nào tất cả chỉ là giả dối? Vốn dĩ ngay từ đầu chẳng có tình yêu nào hết? Hay tình yêu ấy đã chẳng còn trong trái tim người? Trái tim ấy giờ chẳng còn là của cậu nữa? Mất hết rồi sao?... Có lẽ nào?...
Cậu đã yêu người, chẳng do dự, băn khoăn. Đã tin tưởng người vô điều kiện, đã trao người tất cả… Bây giờ thì sao đây? Không có người, cậu sẽ sống sao đây? Cậu sẽ chẳng còn là chính mình…
Người vẫn dịu dàng và âu yếm đến bên cậu. Ngọt ngào nhưng cậu chỉ thấy chua xót. Ngưởi muốn tiếp tục dối lừa cậu sao? Xấu xa…
Tiếng đàn vụng về cất lên, vọng vào trong phòng. Đây là đoạn khó nhất của bản nhạc. Tiếng nhạc đứt đoạn và lặp đi lặp lại với nhiều lỗi sai khiến cậu thoát khỏi những suy nghĩ của mình. Cậu bắt anh tập… có lẽ vì giận anh… Hay đó là cách để cậu tách mình ra khỏi anh, thoát ra những hạnh phúc mơ hồ trong ảo tưởng. Tránh cho cậu nổi điên lên với những cử chỉ âu yếm của anh. Anh ôm lấy cậu, nắm tay cậu… tất cả… sao lại ấm áp đến thế? Nhưng cậu căm ghét sự dối gạt. Phải làm gì bây giờ?
Đôi mắt trong veo cứ mãi đượm buồn, hắt lên ánh đau đớn và cả giận dữ, thất vọng… Cậu cứ đứng như thế, lắng nghe tiếng anh đàn…
Trời đã bắt đầu tối. Bên ngoài cánh cửa kia là một thế giới nhộn nhịp và sôi động. Đèn đường, đèn từ các cửa hàng cửa hiệu rực rỡ, lấp lánh vô cùng. Seoul về đêm mới thực là sống động.
Cậu mở khóa cửa, chầm chậm bước ra. Trong đầu đang rối bời khi sắp phải đối mặt với anh, nhìn vào đôi mắt luôn dành cho cậu những ánh nhìn ấm áp và dịu dàng, đầy ma lực và cuốn hút, cậu sẽ không thể nói dối đôi mắt ấy… chắc chắn không…
Anh đã luyện tập không nghỉ suốt từ chiều cho đến giờ, cơ thể nhức mỏi rã rời. Nhưng anh vẫn cố, cậu sẽ giận nếu anh không tập xong đoạn đó ngày hôm nay. Tiếng thở hắt ra chán nản, bất lực, vương chút gì đó lo lắng và ăn năn. Tiếng bước chân khẽ khàng tưởng như không thể nghe thấy của cậu làm anh hơi giật mình. Anh đã nghe tiếng bước chân ấy lâu lắm rồi và dù có thế nào anh cũng có thể nhận ra nó. Cậu ngồi xuống ghế, hơi cách xa anh một chút rồi nói một cách lạnh nhạt:
- Đến giờ kiểm tra. Bắt đầu.
Chính bản thân cậu cũng không rõ, mình đang làm gì, đang mong chờ gì nữa. Đáng lẽ cậu phải bỏ mặc và tránh xa anh mới đúng chứ. Cậu đang làm gì thế này? Cậu mong chờ điều gì? Có lẽ chăng cậu không muốn tin và cố kiếm tìm chút hy vọng mong manh từ nơi anh?
Anh nhận ra hình như cậu đang giận anh chuyện gì đó nhưng không nói thêm điều gì, anh bắt đầu chơi. Nhưng chỉ được đoạn đầu suôn sẻ, bản nhạc bắt đầu loạn nhịp và sai rất nhiều. Anh dừng lại đầy thất vọng.
- Chưa đạt yêu cầu. Anh tập tiếp đi.
Cậu toan đứng dậy thì bị anh giữ lại. Bàn tay anh khẽ siết chặt bàn tay cậu nhỏ nhắn đang run lên. Anh đứng dậy, vòng tay ôm lấy cậu từ phía sau.
- Em giận anh chuyện gì sao Minnie? Em nói cho anh được không? Hay vì cả ngày hôm nay anh không gọi cho em?
- …
- Anh… anh bận quá nên quên mất, em đừng giận nữa được không?
- …
Không một tiếng đáp trả, mắt cậu cay xè và ứ đầy nước. Cậu…
- Buổi tập dừng ở đây được không? Anh mệt rồi. Anh sẽ làm cái gì đó để ăn rồi chúng ta đi nghỉ nhé. Trông em có vẻ mệt mỏi.
Anh hôn khẽ lên cổ cậu và dụi mặt vào đó một cách âu yếm.
- Anh mệt đến thế sao?
Cậu cũng đã lên tiếng, từng chữ buông ra khó khăn, nghèn nghẹn nơi cổ họng.
- Uhm…
- Nếu như anh mệt mỏi đến thế khi ở cạnh em thì hãy đi đi…
- …
Cậu hét lên trong sự sững sờ của anh, vùng ra khỏi vòng tay siết chặt. Nước mắt cứ thế đua nhau lăn dài trên hai gò má ửng hồng.
- Anh… anh… không có ý đó… Minnie… Em làm sao thế?
- Anh hãy đến với người làm cho anh vui vẻ, hạnh phúc, ở đây làm gì cho mệt mỏi.
- Tae Min à…
- Tôi cũng mệt mỏi lắm rồi. Đừng lừa dối tôi thêm nữa…
Cậu chạy nhanh về phía phòng ngủ nhưng trước khi vào được bên trong đã bị anh kéo lai. Anh đẩy cậu sát vào tường, giữ chặt đôi vai đang rung lên, nhìn thẳng vào đôi mắt nhòe nhoẹt nước:
- Em nói gì vậy? Anh không hiểu
- Tôi không muốn nói thêm nữa…
- Anh lừa dối em điều gì? Em nói đi
Ánh mắt anh cương quyết nhìn cậu. Anh cố giữ bình tĩnh nhưng cả người thì đang run lên, nhịp tim khẩn trương và dồn dập. Anh thực sự bối rối và lo sợ khi thấy cậu như thế này.
- …
Giờ thì cậu nhìn anh, ánh mắt chất chứa đau đớn, và có lẽ cả giận dữ nữa.
- Anh buông tôi ra.
Anh vẫn ghì sát lấy người cậu để tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra.
- Anh có nghe không? Tôi bảo anh bỏ ra cơ mà…
Tiếng hét của cậu lập tức bị ngăn lại bởi đôi môi anh.
Bờ môi ấy, hấp dẫn và ngọt ngào, chẳng khi nào cậu thôi khao khát chúng. Cậu luôn bị mê hoặc bởi sức nóng lan tỏa từ môi anh ra khắp cơ thể mình. Nhưng… Tất cả… Nó đã không còn là của cậu nữa rồi.
Cậu đẩy mạnh anh ra và…
Bốp.
Cậu tát anh một cái thật mạnh. Hai má anh đỏ bừng, hằn rõ vết dấu tay.
- Tôi là đồ chơi của anh sao? Tôi không phải kẻ phải đi cầu xin lòng thương hại.
Nói rồi, cậu chạy thẳng vào trong phòng, chùm chăn kín mít và khóc nức nở. Phía bên ngoài kia là anh vẫn đang bàng hoàng, không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Anh ngồi xuống trước cửa, đầu hơi cúi xuống buồn bã.
Bên ngoài kia, là một Seoul náo nhiệt và sôi động. Nơi đây, trong căn nhà bé nhỏ, là hai trái tim đang trải qua dông tố của tình yêu…
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro