Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

*Chương 7: Khủng Hoảng & Bước Ngoặt*

Chiếc phong bì trắng nằm chỏng chơ trên bàn học, góc trái in dòng chữ *"IELTS Test Report Form"* nguệch ngoạc như vết cắt ngang trái tim. Minh nhắm nghiền mắt, hơi thở gấp gáp, từng ký ức về những đêm thức trắng ôn luyện ùa về như cơn lũ. Cậu mở phong bì trong im lặng, ngón tay run run lướt qua con số **6.5** đỏ rực. Dòng phê *"Writing: Cohesive but lacks emotional depth"* khiến cậu nghẹn thở. Tờ giấy rơi xuống sàn, in dấu giày vô tình giẫm qua – như cách số phận chà đạp lên mọi nỗ lực của cậu.

**"Sao lại thế này..."** – Giọng cậu khản đặc. Ngoài trời, mưa tháng mười một trút xuống ào ạt, gõ nhịp điệu tango lên mái tôn loảng xoảng. Minh nhìn ra cửa sổ, nơi bức tranh *"Phương trình cảm xúc"* do Linh vẽ tặng đang ướt sũng, những nốt nhạc hòa tan thành vệt màu tím loang lổ.

---

**"Cháu cần học cách chấp nhận nhiễu loạn!"**

Giáo sư Susan xuất hiện trong căn phòng thí nghiệm ngập ánh đèn neon xanh lạnh. Bà chỉ tay lên màn hình hiển thị bài luận của Minh dưới dạng hình học phân thân (fractal). **"Cháu đã xây dựng cấu trúc logic hoàn hảo, nhưng quên thêm các điểm nhiễu – nơi cảm xúc phá vỡ trật tự!"** – Bà phóng to một đoạn văn, biến nó thành đám mây điểm ảnh lập lòe – **"Hãy để ngôn từ thở bằng cách chêm vào những chi tiết bất toàn!"**

Minh cầm bút đỏ gạch ngang dòng *"Mẹ tôi là người phụ nữ mạnh mẽ"*, thay bằng *"Năm 12 tuổi, tôi bắt gặp mẹ khóc trong nhà tắm, tay nắm chặt tờ kết quả xét nghiệm ung thư và quyển sổ ghi chép đầy phương trình"*.

**"Nhưng... cháu sợ đụng đến ký ức đó..."** – Giọng cậu rạn vỡ.

Giáo sư Susan đặt tay lên vai Minh, hơi ấm từ chiếc nhẫn hình xoắn ốc truyền sang: **"Toán học đẹp nhất ở những chỗ gãy khúc. Ngôn ngữ cũng vậy!"**

---

**"Cậu không thể mãi là cái máy tính bỏ túi Casio fx-580VNX!"**

Linh xô cửa bước vào, váy mưa nhựa dính đầy lá bàng ướt. Cô bạn ném xuống bàn chiếc USB hình con mèo méo mó: **"Tớ thu âm cả tháng nay – tiếng mưa rơi trên mái tôn quán *Số Phức*, tiếng ho ông Tư lúc nửa đêm, cả... tiếng thở dài của cậu khi ôn bài. Nghe đi!"**

Minh cắm USB vào máy. Những âm thanh hỗn độn vang lên:
- *Lạch cạch* – Tiếng ông Tư xếp sách lúc 3h sáng
- *Hụt hơi* – Tiếng ho đứt quãng của mẹ trong bếp
- *Xì xào* – Tiếng gió luồn qua khe cửa nhà trọ

**"Viết về những âm thanh này đi!"** – Linh đẩy về phía cậu tờ giấy pơ-luya đầy vết cà phê – **"Chúng mới là phương trình thật của cuộc đời cậu!"**

---

Đêm trước kỳ thi thứ hai, Minh ngồi co ro trong góc thư viện. Trước mặt là hai phiên bản bài luận:
1. Bản cũ – *"Music connects people across cultures"* – đầy số liệu thống kê và trích dẫn học thuật
2. Bản mới – *"The symphony of mom's medicine bottles"* – kể về những chai thuốc leng keng trong phòng mẹ, tạo thành bản nhạc không công thức

**"Phải chọn cái nào..."** – Cậu thầm hỏi. Bóng tối như đang nuốt chửng những con chữ.

Chợt điện thoại rung. Tin nhắn của Linh: *"Ra ban công đi, có bất ngờ! – Linh Mèo"*

Minh mở cửa. Trên bầu trời đêm, hàng trăm đèn trời hình xoắn ốc đang bay lơ lửng. Linh đứng dưới sân, tay cầm remote điều khiển: **"Tớ làm cả đêm đấy! Mỗi chiếc đèn là một ký ức của cậu – vui có, buồn có, nhưng đều là nghiệm của phương trình mang tên Minh!"**

Cậu chạy xuống, hít đầy lồng ngực mùi gió lạnh. Một chiếc đèn rơi xuống, Minh mở tờ giấy bên trong: *"Ngày 15/3/2018 – Minh khóc vì phát hiện mẹ giấu đơn thuốc trong sách Toán"*.

**"Viết về điều này đi!"** – Linh ném cho cậu cây bút dạ quang – **"Ký ức đau đớn mới là thứ khiến ngôn từ tỏa sáng!"**

---

Phòng thi IELTS sáng hôm sau ngập mùi nước hoa khử trùng. Minh cầm đề bài *"Describe a meaningful song"*, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo. Cậu nhắm mắt, tai văng vẳng tiếng mẹ hát *"Nối vòng tay lớn"* trong phòng xạ trị – giọng run rẩy hòa với tiếng máy móc rít lên.

Bài viết tuôn ra như dòng nước vỡ đập:
'''
[●] "Căn phòng trắng toát có hai giai điệu: tiếng máy xạ trị kêu *tạch tạch* như metronome, và giọng hát *'Rủ nhau xuống biển mò cua...'* đứt quãng của mẹ.
[◡] Mỗi chiều thứ năm, y tá trưởng mang theo đàn ukulele. Những nốt *C major* vụng về hòa cùng tiếng cười hiếm hoi – thứ âm nhạc không cần hòa âm phức tạp.
[▲] Tôi hiểu ra, bản nhạc ý nghĩa nhất không nằm ở quy tắc cổ điển, mà ở khoảnh khắc con người dám hát lên giữa biển đau."
'''

---

**"7.5! Writing được 7.0 rồi!"**

Linh ôm chặt Minh trước cổng trường, nước mắt ướt đẫm chiếc khăn len họa tiết số Pi cậu tặng. Xa xa, ông Tư đứng dưới tán bàng già, tay giơ cao tấm bảng vẽ phương trình trái tim đã được sửa lại:

'''
Trái_tim_ngôn_ngữ = ∫(Logic × Cảm_xúc)dt + Σ Sai_số_đáng_yêu
'''

Giáo sư Susan gửi email đêm đó: *"Bài viết của em như hình xuyến (torus) trong không gian 4D – vừa có cấu trúc chặt chẽ, vừa tạo khoảng trống cho cảm xúc xoáy vào. Hãy giữ lấy sự hỗn độn này!"*

---

Trong căn phòng trọ chật hẹp, Minh dán lên tường bức tranh mới – đường cong học tập uốn lượn như dải Ngân Hà, điểm thấp nhất được đánh dấu bằng hình chiếc USB vỡ. Cậu đặt cạnh đó lọ thủy tinh đựng những mảnh giấy nháp: *"Lần đầu phát âm sai từ 'symphony'", "Giọng Linh hát lạc điệu trong đêm mưa"...*

Linh nhắn tin lúc 1h sáng: *"Sáng mai đến quán Số Phức, mang theo cả nỗi sợ và niềm kiêu hãnh nhé! – Linh Mèo"*

Ngoài trời, cơn mưa cuối cùng của năm dội xuống, rửa trôi những con số 6.5 in hằn trên vỉa hè. Một chồi non xanh biếc đâm thủng lớp vỏ cây bạch đàn già nua, như lời thì thầm: *Khủng hoảng chính là chất xúc tác cho những phương trình đẹp nhất đời người.*---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #ngữ