Chương 1. Con Số Và Những Lỗi Chính Tả
Mùa thu Hà Nội năm ấy nắng vẫn còn cháy bỏng như lửa đốt. Tiếng ve sầu rên rỉ trên những tán bàng già ngoài cửa sổ lớp 10A2 hòa vào nhịp phấn *lạch cạch* đều đều của cô Mai. Từng hạt bụi lấp lánh trong làn nắng xiên khoang, đậu xuống vai áo đồng phục trắng muốt của Minh. Cậu chống cằm, mắt dán vào dãy phương trình bậc hai đang dần hiện ra trên bảng đen nứt nẻ:
x^2 + 2x - 15 = 0
*"Dễ ợt!"* Minh thầm nghĩ, ngón tay vẽ loang lổ những con số lên trang giấy nháp. Cậu chẳng cần máy tính, nghiệm x₁ = 3 và x₂ = -5 đã hiện ra trong đầu như phép màu. Tiếng cô giáo vang lên đúng lúc:
**"Minh! Lên bảng giải bài này bằng hai cách!"**
Cả lớp ồ lên thán phục khi cậu đứng dậy, chiếc ghế gỗ kêu *cót két*. Minh cầm viên phấn, nét chữ gãy gọn như in:
**"Cách một: Dùng công thức nghiệm. Δ = b² - 4ac = 64 → √Δ = 8. Nghiệm x₁ = (−2 + 8)/2 = 3, x₂ = (−2 − 8)/2 = −5."**
**"Cách hai: Phân tích nhân tử. x² + 2x − 15 = (x−3)(x+5)."**
Một tràng vỗ tay rộ lên, nhưng Minh chẳng mỉm cười. Cậu liếc nhìn thằng Hưng – đứa bạn cùng bàn đang chép vội lời giải vào vở – và thì thầm: *"Mày tính sai delta từ đầu rồi."*
**"Máy tính di động! Lần sau tao đổi nickname mày thành 'Thần Số Học' cho xôm!"** – Hưng cười khẩy, giọng đầy ghen tị.
---
Tiết học thứ năm ập đến như cơn ác mộng. Minh co rúm người ở góc lớp, tay siết chặt quyển vở đầy những gạch đỏ như vết dao cứa. Bài kiểm tra tuần trước nằm trên bàn, số **3** đỏ chói bên dòng phê *"Too many basic mistakes!"*.
**"Minh! Đứng lên đọc đoạn văn này!"** – Giọng cô Lan chói tai hơn cả tiếng kẻng trường.
Cậu lóng ngóng cầm sách, giọng đều đều như robot:
*"I... I go to school... by... by bicycle..."*
**"Là 'goES'! Chủ ngữ số ít phải thêm 's'!"** – Cô Lan hất tóc dài, ánh mắt lạnh như băng. Tiếng cười khúc khích nổi lên từ dãy bàn đầu, nơi Linh – cô bạn tóc bob cá tính – đang chăm chú ghi chép.
*"Cậu giỏi tính tích phân mà không phân biệt nổi 'go' và 'goes' à?"* – Linh quay lại, nụ cười mỉa mai.
Minh cúi gằm mặt, tay xoắn chặt mép áo. Cậu nhớ như in đêm qua, khi mẹ – bà Hiền – đứng trước bàn học, giọng đầy thất vọng: *"Con không vào được đại học thì đừng trách mẹ!"*. Tiếng bố thở dài từ phòng khách vọng vào: *"Thời buổi này, tiếng Anh quan trọng hơn cả Toán đấy!"*.
---
4 giờ 30 chiều. Minh đứng lặng trước cổng trường, chân như dính vào mặt đất. Tiếng cô Lan vang vọng từ phòng học tầng 3: *"Các em mở sách trang 25..."*.
*"Mình không thể chịu nổi thêm một lần bị mắng nữa,"* cậu nghĩ, chân đạp xe vụt qua những con phố nhỏ. Hương phở bò ngào ngạt từ quán cót ép ven đường Đinh Tiên Hoàng quyện vào gió, nhưng Minh chỉ kịp nghe thấy tiếng bụng đói réo gào.
Bánh xe dừng trước một quán cà phê nhỏ nằm nép dưới tán bàng già. Biển hiệu **"Số Phức – Nơi Ngôn Ngữ Gặp Toán Học"** lấp lánh dưới nắng chiều. Cửa kính dán đầy công thức kỳ lạ: *"E = mc² = English Mastery Code"*, *"i² = -1 = Imagination"*.
**"Cháu muốn uống gì?"**
Minh giật mình. Ông chủ quán – một cụ già gầy gò với cặp kính lão dày cộp – đang chăm chú nhìn quyển sách Tiếng Anh trong tay cậu.
**"Bài tập Unit 2 hả? Câu 3 sai rồi!"** – Ngón tay gầy guộc chỉ vào chỗ trống trong câu *"She __ (go) to school yesterday"*.
**"Dạ... 'goed' ạ?"** – Minh ấp úng.
**"Hừm! Sai như giải phương trình thiếu nghiệm ảo! Đây là động từ bất quy tắc: go → went → gone!"** – Ông Tư cười khàn khàn, lấy từ dưới quầy ra một cuốn sổ da cũ kỹ. Trang đầu tiên kẻ ô vuông chi chít phương trình:
'''
S + V(past) + O = Câu quá khứ đơn
V(past) = √(V(base)² + "ed") → Trừ trường hợp bất quy tắc!
'''
**"Ngữ pháp... dưới dạng công thức Toán ư?"** – Minh tròn mắt.
---
7 giờ tối. Minh về đến nhà với cuốn sổ tay ông Tư cho kẹp trong cặp. Cậu lén vào phòng, bật đèn bàn học dưới ánh trăng lưỡi liềm. Tay lật giở từng trang, cố gắng áp dụng vào bài tập:
*"Viết đoạn văn giới thiệu bản thân..."*
Minh vẽ sơ đồ trên giấy nháp:
'''
Tôi (S) + 16 tuổi (Adj) → Tôi là học sinh (S + be + N)
Sở thích (N) + đọc sách (V-ing) → Liên kết bằng "and", "but"
'''
Nhưng khi đọc to, giọng cậu vẫn đều đều như máy: *"I... am... sixteen... years... old..."*
**"Con đang tập nói tiếng Anh đấy à? Nghe cứ như máy cày!"** – Mẹ Minh xuất hiện với cốc sữa nóng, giọng đầy chua chát.
Đêm đó, Minh nằm trằn trọc. Tai nghe rè xẹt phát ra tiếng phát thanh viên BBC: *"The government announced..."*. Cậu thở dài, mắt nhìn lên trần nhà – nơi những con số 3, 4, 5 trong bài kiểm tra nhảy múa thành dãy Fibonacci.
**"Logic chỉ là nửa trận chiến..."** – Giọng ông Tư vang vọng trong giấc mơ.
---
Một cánh hoa sữa trắng muốt rơi qua song cửa, đáp xuống trang vở nhuốm mực tím. Minh khẽ chạm vào nó, lòng tự hỏi liệu ngày mai có khác đi...
—
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro