Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 40


Solji ngồi một mình trong phòng giáo viên, cô đỏ mặt đỏ mày vì mớ ký ức ướt át đêm qua cứ lượn qua lượn lại trong đầu. Lần đầu tiên của cô không ngờ bị lấy đi mạnh bạo như vậy, hơn nữa kẻ lấy đi lại là nữ nhân.

"Solji !!"

Solji giật mình nhìn ra cửa, cái nam nhân quen thuộc vừa gọi tên cô thật gấp gáp. Khẽ chau mày, cô ngạc nhiên ." Thầy làm gì ở đây vào giờ này?"

"... biết em trống tiết, nên mới đến đây." Thầy Lý mỉm cười, mồ hôi lăn dài từ thái dương xuống.

Solji  lại càng sững sờ hơn ."Sao lại tìm tôi? Thầy có chuyện gì à?"

"Em sao vậy? Anh nghĩ giữa chúng ta có cái gì đó không ổn...sao đêm qua em không trả lời tin nhắn của anh."

"...Thầy Lý, tôi...tôi đã nói rõ ràng rồi mà! Chúa ơi, làm ơn chấm dứt mối quan hệ này."

"Tại sao??! Chúng ta rất tốt mà."

"...Tôi... không được. Thầy và tôi không hợp nhau đâu." Solji đứng dậy, nhấc mông khỏi ghế, rồi bước đến gần thầy Lý ." Tôi đã nói trước đây vài ngày mà, còn nữa, chúng ta không nên nói chuyện yêu đương ở đây...?"

Thầy Lý giữ chặt tay Solji, bất ngờ nhìn vào mắt của cô ấy, rồi nhỏ giọng đủ hai người nghe ."Anh nghe đồn....giới tính của em có vấn đề?"

"T...Thầy nói điên khùng gì vậy? Buông tôi ra."

"Chắc chắn con bé họ Ahn gì đó lây bệnh cho em rồi. Solji, hãy nghe anh, em cứ bình tĩnh...anh sẽ bảo vệ em khỏi con bé đó."

"Bệnh hoạn cái gì chứ?" Solji giật tay ra, mặt khó chịu." Hani em ấy cũng là con người mà! Giới tính em ấy ra sao thì có liên quan gì đến thầy?"

" Solji, em phản ứng mạnh hơn anh nghĩ." Thầy Lý lại giữ chặt cổ tay cô một lần nữa, và dường như lần này là giữ mạnh hơn lần trước. Mắt lia sang nét mặt của cô, thầy Lý nghiêm giọng ."Em đừng nói là...vì nó mới bỏ rơi anh."

"...Thầy Lý!!! Thầy làm gì vậy?"

Thầy Lý ấn Solji ngồi xuống ghế, rồi cuối xuống cưỡng hôn cô.

Solji nhăn mặt né ra ngay, cô hét lớn ." THẦY LÀM GÌ VẬY???"

"Em đang giận anh về cái gì...?" Thầy Lý cười ." Nên mới như vậy đúng không? Haha, trẻ con quá đi."

"...Không, tôi muốn chia tay là thật!!! Để tôi yên!!!"

Solji nói vậy, thầy Lý lần nữa lại trừng mắt ." Vậy thì em nói lý do chia tay đi! Anh chưa bao giờ nghĩ em bệnh hoạn. Đừng làm anh thất vọng. Solji, anh yêu em....và anh biết, em cũng yêu anh."

Solji chưa kịp mở miệng nói gì, thầy Lý lại lần nữa bất ngờ cưỡng hôn lấy cô,làm cô phản ứng không kịp. Mùi này không phải là hương thơm quen thuộc của Hani. Không ngọt ngào như vị đầu môi của Hani. Solji bất ngờ thấy muốn nôn ra, thật là khó chịu. Mắt đưa xung quanh, cô lia mắt ngang cửa sổ, liền trông thấy gương mặt đau buồn của kẻ đứng ngoài cửa sổ nhìn vào, nhìn thẳng vào mắt cô. Khốn nạn, sao Hani xuất hiện lúc này, nàng hiểu lầm cô mất.

Solji vừa đẩy Thầy Lý, dứt được nụ hôn với thầy ấy ra, đã thấy bóng Hani biến mất khỏi đó, cảm giác bấy giờ là hoảng sợ, cô đứng thẳng dậy muốn bỏ ra ngoài nhưng thầy Lý lại nắm và kéo cổ tay cô lại ." Em làm gì vậy???"

Solji bực bội máu sôi lên não, cô vung tay tát Thầy Lý một cái làm thầy ấy bất ngờ đến mức đứng hình.

"Đã nói là chấm dứt!!! Đừng có nhây như vậy!!!!" Nói nhiêu đó, Solji đã vội vã bỏ ra ngoài. Thầy Lý đưa mắt nhìn theo, rồi cũng nhanh chóng hoàn hồn.

Solji chạy ra ngoài, nhanh chóng tóm được đứa trẻ đang bước nhanh đi đến phía cầu thang. Cô hối hả giải thích ." Không phải như em nghĩ đâu."

"..." Hani hất tay Solji ra, nét mặt đầy đau khổ.

Solji nắm lấy cổ tay của Hani, kéo nàng lại ôm thật chặt ."...Tin tôi đi! Tôi chỉ có mỗi mình em thôi!!"

Hani gần như sắp khóc, tim nó vỡ ra. Nàng đánh tay lên vai Solji, rồi cất giọng nghèn nghẹn ." Cô vi phạm hợp đồng!!! Đừng có ôm em!!!"

Solji thấy rất sợ, cô xoa xoa lưng Hani, rồi nàng kéo nàng lên thẳng tầng thượng, quên béng mất việc nàng đang cúp tiết.

 Lên đến nơi, Solji hết sức cố gắng giải thích mọi chuyện cho Hani hiểu. Đây là một hiểu lầm. Cô bây giờ chỉ có mỗi mình nàng, không hề trao tình cảm cho ai nữa.

May mắn thay, Hani hiểu....và nàng ôm lấy cô. Solji xiết lấy tay Hani, thật sự là làm cô thót tim, Hani mà không hiểu chuyện thật, chắc chết cô mất.

"...Thầy ta làm gì cô nữa?" Hani lo lắng, đưa tay sờ mặt cô.

"Không gì, chẳng qua là thầy ấy không chấp nhận chia tay, rồi....hôn sơ sơ thôi. Không có gì nghiêm trọng đâu."

"Làm ơn đi....cô làm em đau tim chết..." Hani rưng nước mắt, dẫu biết là cô không có chủ động trong chuyện ban nảy, nhưng nàng vẫn rất rất khó chịu ."...Em sợ cô trống tiết buồn nên mới chạy xuống, ai ngờ lại thấy cảnh như vậy. Em còn tưởng...."

"Tôi chỉ yêu mỗi mình em thôi, đừng có suy nghĩ bậy bạ nữa. Chúa ơi, em làm tôi rất lo sợ."

"Em đùa đấy à? Heo Solji?" Thầy Lý đã chạy theo từ lúc đầu, bây giờ cảnh tượng của hai cô gái trước mắt lại làm ông ta cảm thấy rợn người. Một cái ôm ấp, nắm tay thôi ông cũng kì thị. Thật đáng kinh sợ.

Solji chau mày ." Thầy Lý...?"

"...Cái con nhỏ này, mày bệnh hoạn thật mà!!!!" Thay vì mắng Solji, ông ta lại lao vào tóm cổ áo Hani xách lên mà mắng mỏ. Đôi mắt bùng cháy như thể sắp phun trào một cơn giận lớn.

"...Thầy Lý!!! Bỏ con bé xuống!!!" Solji đẩy mạnh thầy Lý ra, rồi ôm lấy Hani ."Đừng làm tổn thương con bé!!!"

"Chúa ơi, chúa ơiiii!!!" Thầy Lý gần như hét lên, ông quát lớn ." Em làm anh cảm thấy thật kinh tởm, Heo Solji!!!! Cái đứa này...là nữ!! !Là nữ nhân!!! MỐI QUAN HỆ NÀY LÀ CÁI QUÁI GÌ ĐÂY???"

Hani nhếch môi ." Chúng tôi yêu nhau, thầy biết rồi đó? Giờ thì muốn làm gì đây??"

"Mày sẽ phải rời khỏi trường!!! Đây là mối quan hệ đáng phải đưa cho nhà trường xử lý!!!" Ông ta quay lưng, bước nhanh đi, nhưng chợt khựng lại....điều đó cũng đồng nghĩa việc Solji cũng bị sa thải. Ông ghét Hani, nhưng ông yêu Solji. Sao ông làm điều đó được??!

"Thầy Lý, thầy đã biết rồi...tôi không mong gì hơn. Thầy muốn làm gì cũng được. Nhưng tôi mong thầy hiểu rằng, tôi yêu đứa trẻ này thật sự...là tình cảm trên các mối quan hệ bình thường. Mặc kệ thầy làm gì...Tôi và Hani vẫn là người yêu. Chúng tôi không bệnh hoạn, thầy hãy nắm rõ điều này."

" Solji, tại sao??? Anh không thể cho em cái gì??? Cái con ranh này....thì được cái gì???"

"...Tôi xin lỗi, thầy Lý." Solji cúi đầu.

Thái độ này làm thầy Lý tê liệt, nhìn rõ bàn tay Solji đang đan vào bàn tay của Hani. Vừa cảm thấy mình đáng thương vì tình yêu của mình cuối cùng bị một nữ nhân cướp đi, ông đã yêu Solji như thế nào, sao lại thê thảm như thế này. Ông vừa buồn, vừa muốn trả thù. Trong đầu ông, Solji và ông mới là tình yêu, ông không thích tam giác tình. Bằng giá nào đó ông sẽ loại bỏ Ahn Hani.

*****************

" Hani à! em giận hả?"

"....Không ạ."

Solji lo lắng, cô đưa tay chạm lên má Hani. Hani không nói gì hết, nàng lặng lẽ ngồi im trên bàn học, nhìn chăm chú vào từng câu từng chữ trong bài tập.

"....Cô...cô Heo ."

"...Hả?"

"Em nghĩ...Chúng ta..."

"Em đừng nói, chỉ mới nhiêu đó chuyện đã muốn bỏ tôi nhé...!" Solji cười một nụ cười gượng với Hani. Cũng đúng thôi, nàng còn quá trẻ, lại còn là học sinh của cô. Hani và cô thậm chí còn không có một cơ hội nào để làm nên một chuyện tình có kết quả. Nhưng cô chưa muốn rời khỏi Hani nhanh như vậy, cô đã thề với lòng mình, cả đời này còn lại chỉ còn có thể chọn nàng làm người yêu thôi. Hẹn hò nhau tính tới nay, vẫn chưa bước sang tuần thứ 2 mà dường như hết chuyện này diễn ra đến chuyện khác. Cô hiểu, nàng sẽ chán ngay thôi. Cô là người nhàm chán.

".....Hani, tôi không phải là một nữ nhân thú vị, cũng không phải hoàn hảo gì, em cũng thấy rồi đó, hẹn hò với tôi...có nhiều chuyện sãy ra như vậy! Nếu em thấy phiền...."

"Không!" Hani quay gương mặt nghiêm túc quá đáng sang nhìn Solji, gương mặt này quả thật làm cô lay động, nàng có thể nghiêm túc như thế này sao?

"Em hứa với cô, cho em thời gian. Sau này em thề rằng em sẽ không trẻ con nữa, em sẽ có mọi thứ...rồi...rồi em nhất định sẽ bảo vệ cô khỏi những thứ khốn nạn đó, cô sẽ chờ em chứ....?"

Solji nghe Hani nói những lời này, trái tim đập loạn xạ, đôi mắt rưng động nước mắt, xà vào lòng nàng mà khóc vì xúc động.

Hani quay sang ôm lấy cô, đưa tay xoa lấy lưng cô ấy. Ánh mắt nàng kiên cường hơn bao giờ hết, nàng và cô chắc chắn đang còn nhiều bước khó khăn ở phía trước. Nàng không thể để cô cứ vươn mình bảo vệ nàng như vậy.

"...Thầy Lý!!! Bỏ con bé xuống!!!" 

" Đừng làm tổn thương con bé!!!"

Hani xiết chặt lấy tóc của cô, đôi mắt đầy sự câm hận, chưa bao giờ nàng cảm thấy nhục nhã và mình vô dụng như chuyện vừa diễn ra trong ngày hôm nay, nàng không bảo vệ cho Solji, ngược lại....cô là người che chở cho nàng trước cái loại nam nhân kia. Nàng phải làm cái gì đó, nàng không muốn cứ như một đứa trẻ rụt rè sau lưng cô. Kể từ hôm nay nàng muốn đứng ra chắn trước cô ấy, nàng muốn bảo vệ cô ấy. Sau này, nàng sẽ cố gắng có những thứ mà mình có...rồi che chở cho cô nhiều hơn, nhiều hơn nữa.

Hani long lanh nước mắt, xiết chặt cô hơn nữa. Nàng ghét tên khốn nạn đó, ông ta muốn phá đám nàng. Nàng tuyệt đối không chịu thua như vậy!!!

Nâng cằm Solji lên, ấn môi vào môi cô, hôn cô thật cuồng nhiệt. Solji cũng quàng tay sang cổ nàng, làm nụ hôn sâu hơn.

Cha Hani đứng ngoài cánh cửa phòng của con gái, ông đưa mắt nhìn vào khe cửa vô tình hở ra và chứng kiến hết mọi chuyện. Tay chân ông tê cứng lại, cảnh tượng của hai nữ nhân trong phòng, không thể nào lại là thật như vậy được.

Tay ông run run bưng khây bánh ngọt, chân cũng cố gắng nhấc quay đi khỏi cái phòng đó, bước xuống lầu với gương mặt tái mét. Trái tim ông co thắt mạnh, cảm nhận được cổ họng đang nghẹn lại, khó thở, khó chịu, tay chân chứ run run như người già, da mặt tê rân rân, miệng còn lèm bèm lẩm bẩm một cách vô hồn."...đứa con gái của tôi....không thể nào! Tiểu Hani của tôi...."

Bà Ahn đứng dưới nhà, nghe xong cuộc gọi liền cúp máy, ngạc nhiên khi thấy ông chồng như cái xác không hồn bưng khây bánh ngọt đi xuống ." Ông làm sao vậy? Sao không đem lên lầu cho cô trò nó ăn...?"

Xoãng!!!

Ông Ahn làm rơi khây bánh ngọt xuống sàn, rồi tiến lại trợn trắng mắt bóp mạnh lấy hai bên vai bà Ahn, nước mắt trào ra như suối ." Bà ơi!!! Bà ơi!!! Con gái của tôi!!!"

Hani và Solji đang hôn nhau say đắm, chợt giật nảy mình vì cánh cửa phòng bật mạnh ra và kèm theo tiếng hét của bà Ahn thật lớn.

"AAAAAAHHHHHHHH!!!!!"

Hani hoảng hồn, Solji hai mắt cũng trợn trắng ra.

Bà Ahn ôm đầu hét lớn hết mức, còn ông Ahn chỉ đứng trân ra đó nhìn đứa con gái và nữ giáo viên mà ông tin tưởng nhất.

Giây phút đó Hani đã xiết chặt lấy vai áo của Solji. Nàng biết, mọi chuyện là xong hết rồi........

*********
Đó là tất cả những việc tồi tệ nhất của ngày đó diễn ra, Hani từ đó cũng bị mẹ giam chặt trong một căn phòng trống rỗng, bà bây giờ không màng đến việc học hành của nàng nữa, có lẻ thứ bà duy nhất biết bây giờ là tách nàng ra khỏi Heo Solji. Cha nàng...ông cũng câm lặng từ hôm đó đến giờ vẫn không thể nói được lời nào, ông vẫn còn bàng hoàng vì chuyện đã sãy ra.

Hani không thể làm gì ngoài việc ngồi im một chỗ ngẩm nghĩ. Solji đang làm gì. Mẹ của nàng....bà không gởi đơn kiện Solji, nhưng nàng biết chắc bà sẽ làm gì đó để chắc chắn rằng nàng không có hy vọng với mối tình phi giới tính của nàng.

Hani sợ bóng tối, sao mẹ nàng có thể giam nàng ở phòng mà không hé ra bất cứ kẽ hở nào? Nàng phải chui vào một góc phòng như một con chuột, không gian thật sự là làm nàng rất khó chịu, không khí này, nàng cũng không muốn hít nữa. Thật là đáng sợ! Nàng phải nhắm tịt mắt lại thu gọn người tránh né.

'Cạch'....

Đến giờ rồi, cha nàng sẽ đem thức ăn vào cho nàng. Lần này nàng sẽ cố làm cho cha hiểu, nàng biết ông thương và hiểu nàng nhất.

Ông Ahn mở cửa, mang tí ánh sáng bên ngoài vào, trên tay còn đem theo khây thức ăn vào, ông mỉm cười với Hani ." Con gái, bữa trưa đây. Con có lạnh không?"

"Cha, cha, cha....làm ơn hãy nói với mẹ! Cho con ra ngoài!!! Con không muốn ở đây nữa, thời gian qua thật kinh khủng!!! Con không thể ở với bóng tối!!! Cha!!!" Hani ôm lấy chân ông, gào lên thiếu kiểm soát. Nàng cực kì ghét bóng đêm, nàng muốn ra ngoài và muốn tìm người nàng yêu.

"...Con muốn ra ngoài, sẽ không lâu nữa đâu con gái." Ông Ahn đưa đôi mắt đáng thương của người cha nhìn sâu vào mắt nàng, đưa bàn tay ấm chạm vào gương mặt lạnh lẽo của nàng.

"Ý cha là...mẹ đồng ý đúng không??!! Con biết mà!!!"

"Không Hani!!!" Bà Ahn bước chân vào phòng, đưa đôi mắt đáng sợ nhìn Hani ." Mẹ đã hoàn tất mọi việc chuyển trường cho con!!! Sau tuần này mẹ sẽ gởi con cho Bác con! Con cần phải rời khỏi nơi này!!!"

"Mẹ nói gì vậy??? Mẹ muốn con phải đi đâu???" Hani kinh hãi, bò lại, nắm lấy chân mẹ nàng ."Mẹ không thể làm như vậy!!!"

"Con có xem lại những việc con làm trong cái trường đó hay không???!" Bà Ahn trừng mắt ." Hôm nay mẹ lên trường, giải quyết!!! Trước khi ra về, mẹ gặp thầy Lý ngay bãi đổ xe, ông ta là bạn trai cô Heo, đúng không???? Ông ta nói con như một dịch bệnh, con làm chuyện gì với cô Heo và ông ta hả??? Sao con có thể làm chuyện tày trời như vậy???"

"...C...con làm gì??? Mẹ nói lại xem....là ông thầy Lý rót gì vào tai mẹ rồi??? Hả???" Hani căm hận, lại là nam nhân khốn nạn đó, ông ta lại châm dầu hại chết nàng rồi.

"Cái đứa con bất hiếu này!!!! Mày đã làm gì để đáp lại công ơn nuôi dưỡng của cha mẹ mày, sao mày lại trở nên như vậy hả con?!! Chuyện này mà lộ ra ngoài, mày muốn cha mẹ mày chết mày mới vừa lòng hả ???"

Bà Ahn quát lớn, Hani nghe những lời này từ mẹ nàng, người sinh ra nàng, cho nàng mọi thứ, mà nước mắt ứa ra. Hani cười nhạt.

"Mẹ tin người ngoài...còn hơn tin con sao?! Con sinh ra, dù sao con cũng là con người!!! MỌI NGƯỜI LÀM SAO VẬY? SAO LẠI KHÔNG THÔNG CẢM CHO CON!!!"

"Cái con nhỏ này hôm nay còn lớn tiếng nữa sao??? Tao biết tao sinh ra đứa con như mày, TAO BÓP CỔ CHẾT MÀY TỪ KHI MÀY VỪA SINH RA!!!!"

"Mẹ......." Hani cảm thấy trái tim nát ra thành từng mãnh, giọng nàng hạ thấp xuống, đôi mắt đau khổ ." Mẹ làm sao vậy? Mẹ sinh ra con.......mẹ nuôi lớn con.....mẹ tạo ra con.........mẹ không thông cảm cho con, SAO LẠI NHỤC MẠ CON BẰNG NHỮNG LỜI NHƯ VẬY!!??"

Cha Ahn giữ chặt bàn tay bà Ahn ." Bà làm gì vậy??? ĐỪNG ĐÁNH NÓ!!!"

"TRÁNH RA!!!!" Bà Ahn hất tay ông chồng mình ra rồi trừng mắt với đứa con nhỏ ." MẸ NÓI, MÀY PHẢI THEO BÁC MÀY RỜI KHỎI ĐÂY!!! NẾU KHÔNG....MẸ KIỆN CÔ HEO !!!"

Hani nghe xong câu này, lòng kiên cường sụp đổ. Nàng quỳ xuống trước mặt mẹ,  dập đầu xuống đất liên hồi, khóc oà lên ." LÀM ƠN, làm ơn!!! Đừng làm gì cô ấy, con nghe lời cha mẹ!! Con nghe lời cha mẹ!!!"

Bà Ahn thấy trong lòng chợt xót, bà nói nhiều như vậy, cuối cùng khi lôi Solji ra nàng mới chịu khuất phục. Đủ lắm rồi, bà mệt mỏi vì nàng quá rồi. Cánh cửa khép lại, cha Ahn nhìn nàng lần nữa, rồi đau đớn khoá cửa lại.

Để lại đứa con nhỏ với tâm hồn tan vỡ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro