Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19


"Có chuyện gì sao?" Junghwa gắp một chút thức ăn bồi bổ cho Solji. "Việc gì mà kêu tớ qua nhà cậu?"

"Không có chuyện gì thì không thể mời qua sao?" Solji hời hợt đáp.

Junghwa biết mình không cãi lý lại Solji nên đành im lặng, nhưng nàng biết cô có chuyện cần nói với mình. Solji thấy Junghwa dù không nói gì nữa, nhưng cô biết lòng nàng vẫn còn thấp thỏm muốn biết chuyện gì nên cô tốt bụng lên tiếng

"Cứ ăn đi đã." Cô dừng lại một hồi "Sợ nghe xong thì không còn tâm trạng tốt mà bỏ cả bữa ăn."

Cả hai ăn xong, Junghwa đem dĩa trái cây ra phòng khách, đặt xuống bàn, rồi hướng về Solji "Sao? Chuyện gì?"

"Tiểu tử nhà cậu cỡ này đâu rồi? Sao không nghe tin tức gì?" Solji giờ bắt đầu vào vấn đề chính.

"Cậu nhắc làm gì? Tớ phải hỏi cậu thì đúng hơn, em họ của cậu mà." Đúng là vừa nghe Solji nói thì tâm trạng của Junghwa không vui vẻ gì mấy.

"Đúng là có gặp em ấy." Cô bất động thanh sắc trả lời.

"Tên nhóc đó bỏ đi đâu gần một năm trời nay, tớ mà bắt về được thì tự tay tớ sẽ xử lý." Junghwa tức tối nói.

"Nên vậy, vì tớ tình cờ thấy hôm trước em ấy đưa một cô gái khác về nhà, người thì nồng nặc mùi rượu, cậu đúng là nên dạy lại cái tính trăng hoa của tiểu tử nhà cậu đi."

"Cậu thấy em ấy ở đâu?" mặt Junghwa đã tối sầm lại.

"Thì nói chung là em ấy đã về, chắc là chưa muốn để cậu biết thôi." Solji tạm thời không nói, vì cô muốn giải quyết vấn đề của cô trước đã.

---------------------------------------------

Mọi chuyện rồi cũng đâu vào đấy, từ sau lần bắt gặp hình ảnh Solji cùng người đàn ông khác, Hani cũng không biết phải đối diện với Solji như thế nào. Đa số là nàng đều trốn tránh, không muốn gặp mặt, nàng sợ nếu nàng đứng trước mặt đối phương, sẽ không kiềm chế được mà nhào tới ôm lấy người kia mà tra hỏi. Nàng làm sao có thể nhìn người mình yêu quấn quýt bên người khác cơ chứ, mà còn lại là đàn ông?

Nhưng hơn nữa là chính nàng cũng nhận thấy đối phương cũng hạn chế gặp nàng hơn, hai người đi qua nhau đều như không quen biết. Chính Hani cũng cảm thấy lạ. Nhưng suy cho cùng, hai người đúng thật có quen biết gì nhau, nên đối phương đối xử như vậy với nàng là đúng rồi.

Cả tuần thì ngày nào cũng có môn toán, nên nàng có muốn tránh né cỡ nào thì ngày nào cũng phải gặp mặt. Trong khi Hani nàng tâm trí rối bời, không biết phải đối diện với người ta làm sao, thì người ta vẫn một mặt băng lãnh, một cái liếc nàng cũng không có. Như vậy càng làm Hani nổi điên hơn, sao cô lại vô tâm vậy chứ?

"Hani, sao vậy?"LE ngồi kế bên thấy tâm tình Hani không tốt lắm nên tốt bụng hỏi thăm.

"Chả có gì, lo làm bài đi" Nàng bực dọc trả lời, mắt vẫn không rời khỏi cái người đang ở trên bục giảng kia.

LE để ý nãy giờ đều thấy Hani nhìn chăm chú Solji, nàng mới sinh nghi mà hỏi:

"Đừng nói với tớ là......cậu cảm nắng cô Heo rồi?" LE mặt tò mò chờ câu trả lời từ Hani.

"Bốp" một cuốn tập bay thẳng vào mặt LE "Đừng có suy nghĩ lung tung."

Hani thoáng giật mình khi nghe LE  chỉ đoán mò thôi mà lại trúng tim đen của nàng. Nhưng nàng thật muốn khẳng định là nàng không cảm nắng đối phương, hoàn toàn không. Nàng bây giờ là yêu cái con người họ Heo kia rồi, không còn gọi là thích hay cảm nắng được nữa.

Nhưng chuyện nàng có cảm xúc khác biệt với Solji, nàng tạm thời chưa nói ai biết, nàng chỉ muốn giữ bí mật này của riêng mình. Hani xem Solji như một bí mật đặc biệt của riêng nàng vậy, không muốn nói, cũng chẳng muốn chia sẻ với ai. Nàng yêu đối phương, chỉ mình nàng biết là đủ. À mà không, đối phương cũng cần phải biết, nhưng chưa phải bây giờ...

Cả lớp đang chăm chú làm bài, chỉ có mình Hani đang làm loạn dưới đây, và tất nhiên là sẽ đánh động đến sự chú ý của ngưởi khác, mà lại còn là cái người đang ở trên bục giảng kia, Heo Solji. Cả lớp đang yên tĩnh thì chỉ có mình Hani ngồi không yên phận ở dưới.

"Lớp trưởng Ahn, ra ngoài. Cuối giờ lên phòng tôi." Solji bất động thanh sắc, lạnh giọng lên tiếng, rồi tiếp tục làm công việc của cô, không thèm nhìn nàng một cái, để Hani không biết nói nên lời. Nàng chỉ mới manh động một chút mà phũ phàng đuổi nàng ra ngoài như vậy, có cần khắc khe với nàng như vậy không? Lại còn phải lên văn phòng, làm sao đối mặt với cô đây.

Nói vậy nhưng Hani không bực Solji. Là nàng sai, nàng chấp nhận. Cả đời này, dù có chuyện gì thì mọi chuyện luôn là Hani nàng sai, đối phương luôn là người đúng. Hani chấp nhận như vậy....

Không đợi Solji nhắc lần thứ hai, nàng đã đứng dậy bước ra ngoài. Nàng chỉ liếc mắt về phía LE một cái, nếu không phải tại Hani bận cãi nhau với LE thì đâu có tình huống nàng bị đuổi ra như bây giờ.

Hani cứ đứng ngẩn ngơ trước cửa, lâu lâu nàng lại lén nhìn người ngồi trên bàn giáo viên kia. Nàng hiện tại muốn biết xem người đàn ông hôm nọ là ai mà lại tuỳ tiện chiếm tiện nghi cô Heo của nàng. Thấy kẻ địch là phải ngăn chặn từ bây giờ, không nên để mọi chuyện đi xa hơn. Nếu Heo là thẳng, thì tự tay nàng sẽ bẻ cong.

"Theo tôi." Tiếng chuông tan học vừa reo, thì người kia đã bước ra cửa.

Hani thấy sắc mặt đối phương không tốt cho lắm, có thể nói là nàng không nên gây thêm bất cứ chuyện gì, người kia đã đủ khó coi lắm rồi. Nàng không biết tại sao, nhưng vẫn vào lớp lấy cặp rồi theo đi theo phía sau.

Bước tới phòng thì Solji lấy chìa khoá ra mở cửa, nhưng vì tay còn cầm nhiều hồ sơ nên vô tình đánh rớt, cô cúi người xuống nhặt lên, đúng thời khắc đó Hani cũng đưa tay lấy chìa khoá cho cô, cả hai vô tình chạm nhau, khiến Hani cảm giác rõ một dòng điện đi ngang qua người nàng. Bỗng cả không khí liển trở nên một chút khác thường, ngay cả Solji cũng có phần cảm nhận được sự khác biệt của Hani. Dẫu vậy, Solji để đó cho Hani nhặt chìa khoá lên rồi mở cửa cho cô, cô không màng quan tâm nàng nói.

" Vào trong ngồi đợi tôi "

Nói xong Solji đi nhanh về phía nhà vệ sinh. Vừa vào đến  nhà vệ sinh, cô đóng cửa lại tựa lưng lên cửa. Đặt tay lên tim mình. " Sao lại đập nhanh như vậy chứ, đây cũng đâu phải lần đầu tiên chạm vào tay Ahn Hani?" Solji cảm thấy rối bời, không biết cảm giác của mình là sao, không phải cô yêu con trai sao? Sao lại có cảm giác này khi chạm tay với Hani chứ. Cô nhanh chóng lấy lại tinh thần rồi trở về phòng.

Bên này, Hani bước vào phòng ngồi đợi Solji, mắt đưa một vòng đột nhiên dừng lại ở trên bàn, Hani cầm tệp hồ sơ trên mặt bàn. " À! Hoá ra là Heo Solji. Cuối cùng cũng biết được tên của cô, mà khoan đã, sao cứ có cảm giác quen quen nhỉ, Heo Solji, Heo Solji...mình biết rồi! H.S.J.." còn đang tự lẩm bẩm thì.

" Em đang làm gì vậy " Solji bước vào thấy Hani đang cầm trên tay hồ sơ lí lịch của mình.

" À, xin lỗi cô, em chỉ thấy trên bàn nên tò mò......mà người đêm đó đưa em về là cô sao?"

" Em đang nói gì vậy, tôi không hiểu" Solji vội né tránh, không muốn để Hani biết tên mình và biết mình đã biết nhà nàng.

" Hôm đó người đưa em về đã để lại chữ kí là H.S.J.....H.S.J không phải là Heo Solji sao" Hani chất vấn nói.

" Phải thì sao " Solji trả lời thản nhiên.

" Cô biết nhà em từ bao giờ? Sao cô lại giấu em. Tại sao lại dùng chữ kí viết tắt?"

" Chuyện đó quan trọng sao?.....đêm đó em đã nhìn thấy gì? "

" Em không nhìn thấy gì cả " Hani chột dạ, không nhìn Solji trả lời.

" Em nói dối....đêm đó em nói..." Solji ấp úng.

" Em nói gì chứ?" Hani ngạc nhiên.

" Trong lúc mơ màng em nói, tại sao tôi lại hôn người đàn ông đó? "

Hani giật mình, tự gõ vào đầu mình sao lại nói ra câu đó chứ, lại còn bị nhân vật chính nghe được.

" Phải! Em đã nhìn thấy cô và một người đàn ông hôn nhau " Hani thẳng thừng.

"....." Solji sững sờ, khoing nghĩ Hani sẽ nói thẳng như vậy, hơi lúng túng không biết nói gì.

" Người đàn ông đó là ai " thấy Solji không trả lời, Hani hỏi.

" Không liên quan đến em " Solji trả lời.

" Sao lại không liên quan đến em......cô là " Hani nói một nửa đột nhiên ngừng lại.

" Tôi là gì chứ?" Solji khó hiểu.

" Cô là ......cô giáo của em nên em có quyền quan tâm" Hani bèn lấy một cái lý do để trả lời.

" Tôi là cô giáo của em chứ không phải người yêu, em không có quyền quan tâm chuyện riêng của tôi" Solji hụt hẫng vì câu trả lời của Hani, hoá ra chỉ là cô giáo, cô bực bội lớn tiếng rồi ra khỏi phòng.

Hani ngơ ngác đứng chết chân tại chỗ " Sao cô ấy lại nổi cáu chứ? Mình nói gì sai sao?." Hani nói vu vơ một mình rồi cũng bước ra khỏi phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro