Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 36: Tình cờ

Trên trang confession của trường bỗng nổi lên một bài viết trích lại câu nói của một nhân vật ẩn danh, ở phần tác giả chỉ đề tên là "Ngày nào cũng xinh":

"Trinh tiết và màng trinh là hai phạm trù hoàn toàn khác nhau. "Màng trinh" là khái niệm sinh học chỉ lớp màng mỏng dính hơn cả tờ polyme, và chúng mày có thể đã bị rách trong các hoạt động thường ngày mà không hề hay biết. Còn "trinh tiết" là gì? Là một khái niệm xã hội để chỉ lần đầu quý giá của người con gái. Tuy nhiên, chúng mày phải nhớ một điều, cả hai cụm từ ấy đều không phản ánh trọn vẹn đạo đức và nhân phẩm của mày. Thằng kh** nào mà hẹn hò với chúng mày chỉ để quan tâm tới hai vấn đề này thì vứt, vứt hết cho tao! Giá trị của con người đâu chỉ bó hẹp và đong đếm bằng lối tư duy thiếu hiểu biết và áp đặt khuôn khổ như vậy. Thế kỷ 21 rồi các em gái của tao ơi, chúng mày xinh đẹp và chúng mày biết chúng mày xinh đẹp. Vậy thì chúng mày cứ thoải mái mà trưng diện làm đẹp, chớp mắt tạo dáng, cười nói yểu điệu, tóc tai kiểu cách, phong thái tự tin chứ có gì mà phải dè dặt, giấu giếm! Okay không nhờ?"

Bài viết nhận được lượt tương tác khủng và nhiều bình luận ủng hộ, đồng tình.

Danh tính của chủ nhân lời kêu gọi hùng hồn này được nhiều người đồn đoán nhưng không có lời xác thực cụ thể nào cả. Duy chỉ những người có mặt trong lớp 12A1 vào sáng ngày 8/3 mới biết ai đã cất giọng vang rền như vậy.

"Ngầu điên! Ngầu hết thuốc chữa!"

Bình Phương phấn khích reo lên, cùng Xuân và Triều vỗ tay bôm bốp sau khi xem Liên diễn lại cảnh tượng huy hoàng cô đã đứng lên ghế và "giảng bài" cho các bạn nữ của 12A1.

"Tao diễn nốt lần này thôi đấy! Không thêm lần thứ ba đâu!"

Trái với sự phấn khích và tán thưởng của ba đứa bạn, Liên lớp trưởng lại ngồi đỡ trán đầy bất lực. Cô nàng cũng không ngờ có một bạn nữ trong lớp lại đăng câu nói đấy lên confession của trường, lại càng ngỡ ngàng hơn khi bài viết được duyệt và nổi rần rần từ qua đến nay.

"Ước gì lúc đấy tao ở trên lớp để được "rửa tai". Sao mày không đợi tao lên đã rồi hẵng nói?"

Bình Phương nhào sang ôm cổ Liên nũng nịu, xoay mặt lớp trưởng sang thơm lên má cô. Liên nhắm mắt tận hưởng rồi vuốt ve mái tóc xoăn dài của con bé, cô chép miệng:

"Tại lúc đấy mấy đứa gái đột nhiên nói về vấn đề đấy. Tao bức xúc quá nên đứng lên xả luôn!"

Nói rồi, Liên ngả đầu Bình Phương vào vai mình:

"Tao vừa đọc lại cho mày nghe đấy thôi. Đúng không nào?"

Bình Phương thuận thế choàng tay qua eo ôm ghì lấy lớp trưởng, còn thoải mái gác chân lên đùi Liên. Hạt tiêu tóc xoăn không hề hay biết Liên, Triều và Xuân đang bí mật giao tiếp với nhau bằng ánh mắt.

Tối hôm 7/3, cả ba đứa đã cùng nhau thức trắng đêm phẫn nộ sau khi nghe Triều kể về vụ xung đột với Phạm Minh Trí ở cửa hàng đồ lưu niệm. Vậy là sáng hôm sau, nhân lúc Bình Phương vắng mặt và đám con trai đang tất bật trang trí lớp học, Liên và Xuân liền hướng tổ buôn của hội nữ sinh bàn về chủ đề kia, sau đó thành công thực hiện một màn "răn đe" công khai hoành tráng như trên.

Khi Bình Phương và Trình lên lớp, mọi việc đã xong xuôi và buổi liên hoan mừng ngày Quốc tế Phụ nữ bắt đầu.

"Thế còn đằng ấy, được tặng quà riêng chắc thích lắm nhờ?"

"Sời, có một không hai trên đời luôn! Đẹp không đẹp không?"

Thấy Liên hỏi về món quà đặc biệt của mình, Bình Phương rời khỏi người lớp trưởng chạy ra lấy ống đựng tranh đã "khoác áo len" giơ lên khoe.

Trông thấy nhỏ tóc xoăn vẫn vô tư hồn nhiên như vậy, Xuân chỉ biết lắc đầu cười, dí nhẹ lên trán Bình Phương:

"Vâng, đẹp. Eo ôi khoe suốt ngày cơ!"

"Tao sẽ khoe đến khi nào chúng mày phát ngấy thì thôi!"

Bình Phương khoái chí ôm ống đựng tranh chạy lên gác theo Xuân. Lúc này, Triều mới nhướn mày nhìn Liên. Liên đáp lại bằng cái lắc đầu và xua tay.

Ngoài đường tấp nập xe cộ đi lại, dù đã ngoài chín giờ tối con đường vẫn đông đúc người, nhịp sống thành phố về đêm những ngày cuối tuần lại càng nhộn nhịp. Bên trong quán cà phê có người đang tập trung làm việc, có người túm nắm tụm ba trò chuyện rôm rả. Tiếng chuông leng keng ngoài cửa vang lên, một đôi nam thanh nữ tú bước vào.

Trông thấy bóng dáng hai người đi đến, Liên đẩy chân nhắc Triều rồi đứng lên chào:

"Anh chị về rồi ạ!"

"Chào Liên Tổng! Dạo này lại cao lên rồi này!"

Chị Đinh Dương Cát Nhã - vợ sắp cưới của anh An bước tới xoa đầu Liên. Chị Nhã và anh An đã làm lễ ăn hỏi từ trước Tết, chỉ đợi sau khi cửa hàng bánh của chị hoàn tất việc tu sửa thì hai anh chị sẽ tổ chức hôn lễ.

"Chị đừng trêu em nữa mà. Em sắp cao đến đụng trúng cửa phòng mỗi khi ra vào rồi!"

Liên phụng phịu than thở rồi cô cùng Triều phụ giúp hai anh chị khuôn đồ vào trong gian bếp.

Có thể nói, Liên và Phương là đôi bạn trái ngược nhau. Hồi còn học tiểu học, Bình Phương được phong chức "dũng sĩ lao động" vì cao nhất lớp, ai cũng nhờ con bé lau phần bảng trên cùng. Cho đến nửa cuối cấp hai và sang tận cấp ba, cả đám trưởng thành mà bỏ quên Bình Phương nên thành ra bây giờ cô nhóc lại thấp bé nhất.

Trái với Triều và Xuân vui sướng tận hưởng vóc dáng cao ráo của mình thì Liên chỉ mong cô ngừng phát triển thêm, cao 1m68 đã là quá tuyệt vời rồi. Nhưng đó là chiều cao cuối năm lớp 9 của Liên, cứ sau mỗi năm cô nàng lại tăng thêm một vài phân nữa.

Còn về biệt danh Liên Tổng, đơn giản là vì Liên đã làm lớp trưởng được gần 14 năm, nếu tính từ hồi học mẫu giáo. Mỗi khi được gọi như vậy, cô đều cảm thấy hãnh diện và tự hào vì thành tích đáng nể của mình.

Bình Phương nghe thấy tiếng anh An chị Nhã liền chạy nhanh xuống nhà bếp, rồi vẫn dáng vẻ khoái chí ấy cô bé đem khoe ống đựng tranh độc nhất vô nhị của mình với hai anh chị.

"Uầy đẹp thế! Ai tặng bé Chia đấy?"

"Bạn cùng bàn mới của em đấy ạ!"

Cát Nhã cười mỉm: "Ừm hứm!"

Bình An cau mày: "???"

Đúng lúc ấy Bình Duy bước từ cầu thang xuống, anh gọi Bình Phương ra, kêu con bé đi mua cho anh cốc trà sữa.

"Bộ quán mình không có pha chế hả anh?"

Bình Phương hai tay chống hông ngước lên nhìn anh trai. Bình Duy không phản ứng gì, anh chỉ rút thêm một tờ năm mươi nghìn đưa cho em gái.

"Tùy ý sử dụng."

"15 phút nữa có ngay!"

Nói xong, Bình Phương lập tức co chân phóng ra cửa. Nhân vật chính đi rồi, những nhân vật phụ còn lại trong quán mới quây quần lại một chiếc bàn tròn nằm trong góc ở trên tầng hai.

***

Trình chậm chạp bước ra khỏi Circle K, trong đầu mải mê suy nghĩ về câu khó trong đề thi đánh giá tư duy đợt trước.

Bụng lại sôi òng ọc, nhưng Trình chẳng muốn ăn gì nữa. Dạo này cậu hơi nhạt miệng, chắc tại lo âu quá nhiều.

Ơ, người đang vẫy tay bên kia đường là... Bình Phương!!!

May mắn đến vậy sao? Dù Trình đã cố tình chọn cửa hàng tiện lợi ở gần trường vì biết đâu hai đứa sẽ tình cờ gặp, có ai ngờ ước muốn lại thành sự thật rồi.

Bình Phương chỉ tay về phía Trình, đọc khẩu hình miệng thì hình như con bé muốn nói cậu đợi chút, con bé sẽ sang bên này.

"Ấy, sao giờ này mày còn ở đây? Lại luyện đề có đúng không?"

Bình Phương híp mắt cười. Từ lúc nào mà Trình đã cảm thấy quen thuộc và chẳng còn chút mảy may nghi hoặc khi bị Bình Phương nhìn thấu như thế này. Có đôi khi, cậu tự cho rằng đây là một tín hiệu "bật đèn xanh", hoặc điều đó có ý nghĩa là cậu đã được đứng vào hàng ngũ "người khác giới thân cận" của con bé, giống như Triều vậy.

Trước cái nhướn mày đầy tự tin của Bình Phương, Trình mỉm cười gật đầu. Cậu nghiêng đầu nhìn, thấy con bé một thân váy trắng vải xô xòe dài, bên ngoài khoác áo nỉ màu nâu trầm.

"Muộn thế này rồi còn đi ra ngoài, không ở nhà luyện vẽ à?"

"Tối thứ bảy mà, tao không thể nghỉ ngơi một hôm sao?"

Bình Phương phụng phịu, có chút tủi thân đáp lại. Trình ồ một tiếng rồi chỉ vào hai cốc trà sữa trên tay con bé:

"Mày nghỉ ngơi để uống buffet trà sữa à?"

"Là Duy sai tao đi mua nhé, còn thừa tiền nên tao có ý tốt ủng hộ thương hiệu Việt thôi!"

Nói rồi, cả hai đứa trao nhau những ánh mắt "bạn đã có lòng bịa thì tôi sẽ cố để tin".

Trình đang tranh thủ tận hưởng cơ hội hiếm có được ngắm nhìn bạn cùng bàn diện váy áo thướt tha thì Bình Phương nói con bé phải chạy về quán cà phê vì đã hẹn với anh Duy chỉ đi mua trong vòng 15 phút.

Trình vội vàng giữ lấy cánh tay bạn cùng bàn, Bình Phương bị kéo mạnh nên mất đà, cả cơ thể rơi vào vòng tay cậu.

"A..."

"Tao xin lỗi, có đau không?"

Trình đỡ lấy cô gái nhỏ, bàn tay to lớn của cậu xoa nhẹ một bên mặt đập mạnh vào ngực và cánh tay bị cậu kéo giật lại.

Bình Phương ngước lên nhìn Trình, khuôn mặt ngơ ngác, đôi mắt trong veo.

"Đau không?"

Trình nhẹ nhàng hỏi lại, đầu tóc xoăn lắc đầu bảo không. Đôi mắt long lanh vẫn nhìn Trình như muốn hỏi cậu có chuyện gì mà kéo con bé trở lại.

Trình đắn đo mất mấy giây, vừa rồi là hành động bộc phát, cậu chỉ đơn giản muốn Bình Phương đứng với mình lâu hơn một chút thôi.

"Cho tao mượn dây buộc tóc của mày đi, dây mày lấy ở chỗ tao ấy."

"Hả?"

Bình Phương cau mày khó hiểu, không phải bạn cùng bàn muốn đòi lại dây buộc tóc đã tặng cô nhóc đấy chứ? Mà đó cũng không phải Trình tặng, là chị Linh tặng con bé mới đúng.

Thấy Bình Phương nghi hoặc nhìn mình, Trình đảo mắt nghĩ ra một lý do:

"Tao lỡ yểm bùa vào cái dây ấy rồi. Không có nó là mai tao đấu thua đấy!"

"Thật hả?" Bình Phương như không tin vào tai mình, con bé không nghĩ rằng Trình lại mê tín đến vậy.

"Mà sao mày lại yểm bùa vào dây chị Linh tặng tao?"

"Tao nhầm. Tại tao yểm cả một rổ, trùng hợp có cả đồ của Linh."

Có nên tin không nhỉ? Bình Phương thấy vẫn lấn cấn lắm. Trình thẳng thắn nhìn vào mắt người đối diện, bày ra khuôn mặt uy tín nhất có thể.

Trôi qua mấy giây nữa, Bình Phương cất tiếng: "Mai đưa được không? Bây giờ tao lại không mang theo người rồi."

"Được chứ", Trình cúi xuống "Nhưng mà đưa bí mật nhé."

Bình Phương hiểu ý, gật đầu ra dấu OK. Trình đứng nhìn con bé đi bộ về hướng quán cà phê, tự nhủ sẽ có một ngày không xa cậu đường hoàng bước vào quán, tất nhiên không phải với tư cách em trai của Cao Nhật Linh hay bạn cùng lớp Bình Phương mà là với một danh phận khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro