Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Một năm lại một năm, cuộc sống thản nhiên hạnh phúc

23

Bạch Xuyên đưa Liễu Thất ra khỏi phòng, rồi hạ thấp người xuống nói: Lên đi, để ta cõng ngươi.

Nghe thế, Liễu Thất liền nằm sấp trên lưng Bạch Xuyên.

Trong nháy mắt, thân hình Bạch Xuyên đột ngột to lên, Liễu Thất cảm thấy như chỉ trong chốc lát mình đã cách mặt đất hơn mấy chục trượng. Lúc hắn cúi đầu nhìn xuống, thì toàn bộ thôn nhỏ quen thuộc giờ đã nằm phía dưới, nó trở nên bé tẹo, tựa như một bức hình thu nhỏ đầy tinh xảo.

Khi biến thành rồng, thân hình của Bạch Xuyên lớn đến không tưởng, vảy trắng như tuyết, từng mảnh cứng rắn và bóng loáng. Tinh hoa ánh trăng lướt qua từng miếng vảy, tỏa ra ánh sáng lạnh lùng.

Giống một giấc mơ lộng lẫy nhất nhưng không kém phần điên cuồng, Bạch Xuyên chở Liễu Thất, bay lên như diều gặp gió, nhanh như điện, xuyên qua mây mù cùng sương đêm, bỏ lại núi cao sông lớn ở phía sau. Mây mù biến hóa tạo lượng hơi nước mát mẻ, dưới tác động mạnh mẽ bị tách ra lại liên hợp, không ngừng thay hình đổi dạng.

Giây lát, một người một rồng đã ở trên hàng ngàn tầng mây, thông trời nối đất, cưỡi gió mà bay. Trăng tròn phía xa xa rải xuống từng tia sáng trong suốt, sương sớm gợn gợn như nước, trải đều trên từng đám mây, hình ảnh bao la hùng vĩ dị thường, giống như mặt biển ở thế giới kia.

Lúc này Bạch Xuyên mở miệng, từ thân thể khổng lồ này, thanh âm phát ra vẫn như trước – trong trẻo, êm tai: Tiểu Thất?

Phục hồi tinh thần trước khung cảnh rung động kia, Liễu Thất bận rộn đáp: Ta ở đây.

Bạch Xuyên thở phào một hơi: Bay lên đến đây ta liền hối hận, sợ ngươi ngã xuống.

Liễu Thất: ...

Bạch Xuyên: Thế nhưng bay lên trên đây để ngắm trăng thật là đẹp, trừ ngươi ra, những người khác nhất định cũng chưa thấy bao giờ.

Liễu Thất nắm sừng của Bạch Xuyên chặt hơn, trong lòng kích động: Không sai, trừ ta ra đoán chừng cũng chưa từng có ai cưỡi rồng.

Bạch Xuyên kiêu ngạo: Tất nhiên, trừ ngươi ra ai dám cưỡi ta? Ta lộn một vòng là hắn ngã chết.

Liễu Thất cười cười sờ vảy Bạch Xuyên.

Bỗng lúc này một tiếng ầm ầm rất lớn truyền đến, chấn động đến mức Liễu Thất gần như không nắm được sừng rồng.

Liễu Thất: Sét đánh? Chẳng lẽ sắp đổ mưa?

Bạch Xuyên trầm mặc một lát, nói: Đó là tiếng vang từ bụng ta.

Liễu Thất cũng là chịu phục: ...

Bạch Xuyên đầy hướng tới, nói: Ngươi xem ánh trăng kia, trông như một miếng bánh, không biết nó có nhân gì nhỉ.

Liễu Thất bị chọc cười: Ánh trăng làm sao có nhân được? Mắt của ngươi có phải nhìn gì cũng thấy ăn không?

Bạch Xuyên tựa như làm nũng: Phu nhân, bay thế này làm ta đói quá à.

Liễu Thất dở khóc dở cười: Thôi xuống đi, chúng ta về ăn thứ gì ngon.

24

Bạch Xuyên chở Liễu Thất quay về, cách mặt đất còn một đoạn, hắn biến trở về hình người, ôm Liễu Thất rơi xuống nhẹ nhàng.

Gió đêm yên tĩnh mà ôn nhu, phớt nhẹ bên tai.

Bạch Xuyên giống một đứa bé đang chờ được khen, cao hứng phấn chấn hỏi Liễu Thất: Thế nào, thích không?

Liễu Thất gật đầu chân thành: Thích.

Bạch Xuyên nhất thời mặt đầy vênh váo, hận giờ không mọc ra cái đuôi để vểnh lên trời: Về sau nếu ta không bận gì thì sẽ chở ngươi đi.

Liễu Thất cười đến ánh mắt cong cong, rất ưa nhìn: Ừm.

Bạch Xuyên ngắm nhìn Liễu Thất, muốn nói lại thôi.

Liễu Thất: Ngươi muốn nói gì?

Bạch Xuyên vội hỏi: Không có gì cả.

Nói xong lại tiếp tục lén lút ngắm Liễu Thất.

Liễu Thất nghĩ nghĩ: Đúng rồi, có phải ngươi muốn ăn gì đúng không?

Bạch Xuyên cúi đầu chọc chọc đầu ngón tay: Ừ thì cũng muốn ăn gì đó.

Liễu Thất nghe lời này có hàm ý khác, liền truy vấn: Còn có gì nữa?

Bạch Xuyên vờ không thèm để ý, nhìn xung quanh, hàm hàm hồ hồ nói một câu.

Liễu Thất vểnh tai: Cái gì cơ? Nói to lên nào.

Bạch Xuyên thật cẩn thận nói: Giờ chúng ta có... nên động phòng không?

Liễu Thất mặt đỏ lên, hung ác nói: Ngươi người này, như thế nào mới thành thân liền muốn động phòng rồi, ngươi có thấy ngươi hạ lưu không?

Mặt Bạch Xuyên lộ vẻ lúng túng: Thế muốn thành thân bao lâu mới được động phòng?

Liễu Thất đi nhanh vào trong phòng: Sao biết được, trước kia ta cũng đã thành thân đâu.

Bạch Xuyên sốt ruột: Không được, ngươi nói cho ta biết, đến cùng phải mất bao lâu?

Liễu Thất nằm sấp lên trên giường, lấy chăn bao kín mình lại, một khe cũng không để hở: Không nói cho ngươi.

Bạch Xuyên cũng cố chen vào ổ chăn: Tiểu Thất có phải ngươi đang ăn hiếp ta vì ta không biết phong tục của các ngươi không?

Liễu Thất dùng sức đẩy Bạch Xuyên ra ngoài: Ngươi đừng vào đây!

Bạch Xuyên lấy tay cù lét hắn, Liễu Thất nở nụ cười, không chịu thua phản kích lại, hai người trên giường lại cười lại nháo lăn cùng một chỗ, vốn Liễu Thất đang trong độ tuổi dễ bị xúc động, đối phương lại là người mình yêu, hơn nữa cái tay không chịu nằm yên của Bạch Xuyên cứ sờ lung tung, trong lúc chạm chạm thì từ từ có phản ứng.

Bạch Xuyên mặt đỏ, sờ soạng khắp người Liễu Thất, biết rõ còn cố hỏi: Giờ làm gì đây?

Liễu Thất hoảng cực kỳ: Ngươi đừng chạm! Hạ lưu!

Một tay Bạch Xuyên cởi quần áo của Liễu Thất, quệt miệng mặt đầy mất hứng: Ta cứ đụng! Cứ đụng cứ hạ lưu!

Liễu Thất lưu manh ngày thường không biết đã đi đâu, trên giường thẹn thùng như một cô nương. Ngay từ đầu hắn còn cố ý hung dữ rống Bạch Xuyên mấy câu, bảo tên kia đừng táy máy tay chân nữa, kết quả Bạch Xuyên ủy ủy khuất khuất chớp đôi mắt to, hỏi: Ngươi dữ với ta như vậy, có phải là vì trong lòng ngươi không thích ta?

Lập tức Liễu Thất bị đánh về nguyên hình, nói ấp úng không hề có sức mạnh: Thích...

Bạch Xuyên nhào vào trong lòng Liễu Thất, cọ qua cọ lại, ôn nhu nói: Tiểu Thất, phu nhân, nghe lời.

Thanh âm trong trẻo lại dễ nghe của Bạch Xuyên vang lên bên tai, Liễu Thất ngay lập tức không có sức chống cự, trong lòng hỗn loạn, mặt đỏ tai hồng mặc cho Bạch Xuyên muốn làm gì thì làm. Bạch Xuyên vô cùng ôn nhu kiên nhẫn, cảm xúc không khỏe cùng xấu hổ lúc đầu dần dần bị lửa tình triền miên đốt cháy không còn. Căn phòng nho nhỏ sắc xuân khôn cùng, thầm thì cùng rên nhẹ khiến lòng người rạo rực, một ít một ít, lan ra khắp phòng.

25

Sau khi trải qua việc đó, Bạch Xuyên thực tủy biết vị , bị quấn lấy, Liễu Thất cũng dần quen thuộc, vứt bỏ những ngây ngô, ngại ngùng từ lúc đầu, hắn càng ngày càng tự nhiên.

Hôm nay Bạch Xuyên rửa bát giặt quần áo ngoài sân, Liễu Thất lười biếng ngồi hóng gió dưới mái hiên, ánh mắt tại vòng eo rắn chắc, mềm dẻo của Bạch Xuyên đảo qua đảo lại. Hắn không kiềm chế được, như tên cướp, đảo ngược Bạch Xuyên đầu hướng đất, khiêng lên. Bạch Xuyên hoảng sợ, dòng nước mất điều khiển, bắn tung tóe bốn phía, làm ướt cả hai người.

Bạch Xuyên bất mãn: Tiểu Thất ngươi xem ngươi làm gì kìa!

Liễu Thất vỗ vỗ mông hắn: Quần áo ướt thì cứ kệ, dù sao lát nữa cũng phải cởi.

Bạch Xuyên xoay đến xoay đi tỏ vẻ kháng nghị: Ngươi lại thế rồi! Không được, ta mệt lắm!

Liễu Thất đẩy hắn xuống giường, đè lên, cào cào cằm của Bạch Xuyên nói: Ngươi nằm yên là được, ta tự mình chuyển.

Bạch Xuyên phồng miệng: Thế cũng không được, ta sẽ bị ngươi ép khô mất!

Liễu Thất bất mãn niết eo Bạch Xuyên một cái: Ngày nào cũng làm món ngon cho ngươi, ăn xong đi đâu hết rồi? Ba lần một ngày mà đã bị ép khô?

Bạch Xuyên kinh sợ trừng lớn ánh mắt: Ba lượt mà ít chắc!

Liễu Thất nghiêm trang: Bản tính của rồng là dâm dật, ngươi thật sự có phải rồng không đấy?

Bạch Xuyên khóc không ra nước mắt, nằm ngang giả chết.

Liễu Thất hôn hôn mặt hắn: Đừng giả vờ ngủ, nếu không chúng ta đổi vai?

Bạch Xuyên lắc đầu mạnh mẽ: Không chịu!

Liễu Thất mỗi lần nhìn hình dạng lo sợ của Bạch Xuyên là muốn cười, hắn từng muốn thử vài lần đổi vị trí với Bạch Xuyên, thế nhưng mỗi lần đến thời khắc mấu chốt, Bạch Xuyên liền khóc thút tha thút thít. Kết quả, lần nào Liễu Thất cũng bị bắt bỏ dở giữa chừng đã thế còn phải ôm Bạch Xuyên dỗ dành nửa ngày. Nhiều lần như vậy, Liễu Thất liền dứt khoát quên nó đi, dù sao nằm trên hay dưới cũng đều có thể tận hưởng được vui sướng.

Nửa canh giờ sau, Bạch Xuyên đỡ eo từ trong phòng đi ra, tiếp tục rửa bát giặt quần áo.

Liễu Thất mặt đầy thỏa mãn, hiển nhiên là đã "ăn" no .

Bạch Xuyên rầm rì: Thắt lưng đau.

Liễu Thất: Buổi tối làm món bầu dục xào, ngưu tiên nướng, bồi bổ cho ngươi.

Bạch Xuyên vừa nghe đến ăn thì hai mắt tỏa sáng: Được đấy.

Liễu Thất cưng chiều gõ gõ đầu của hắn: Không có tiền đồ.

26

Bạch Xuyên lè lưỡi một cái, Liễu Thất xoay người vào phòng bếp chuẩn bị cơm cho bữa tối, chỉ chốc lát sau, khói bếp lượn lờ bay lên, hòa tan vào ánh chiều ấm áp đầu hè, khung cảnh nhân gian an bình thỏa mãn.

Mùa hè này còn dài lắm, hoa hòe sau sân nở đầy cây, dùng nó trộn vào bột, thuận tay có ngay một nồi bánh hoa hòe thơm ngào ngạt, anh đào đỏ tươi đang độ chín, vải trong suốt như tuyết, cây đào cây hạnh trĩu nặng quả chờ người tới hái, đã chán thì nhấm nháp mấy viên sơn trà ngon lành, ăn hết mùa hạ thì đến mùa thu.

Hạt dẻ đầy đặn tròn vo, muốn hấp hay rang đều tuyệt cả, cả cua trong sông cũng đã trở nên béo tốt sau một mùa hè, Hà Bá chỉ cần phẩy phẩy tay áo thì có một đống lớn rầm rầm rớt xuống đất. Cao cua gạch cua beo béo, rượu vàng, canh loãng lại thêm hạt tiêu, thêm thêm bớt bớt được một bình trọc mỡ bò , làm cho Hà Bá thèm đến mức đêm đêm hướng phòng bếp chui.

Đợi lúc mùa đông giá rét đóng băng những con sông, thì vẫn còn những xâu mứt quả ngọt đến ê răng, mua hai xuyến ăn răng rắc răng rắc trên đường trở về không lo gió lạnh. Về nhà, vừa mở cửa là đã ngửi được mùi thịt dê nóng bỏng, hay thịt hầm mềm nhừ mùi bay xa, thổi qua mùi đông, phiêu sang mùa xuân.

Cái mùa mà vạn vật sống lại, nguyên liệu nấu ăn tốt tươi, lúc này vị thần sông nhỏ sau một mùa đông nằm nguyên ở nhà bắt đầu lôi kéo vợ mình đi khắp nơi tìm cái ăn, cảnh xuân đầy tươi đẹp, người người ở khắp nơi.

Một năm lại một năm, cuộc sống thản nhiên hạnh phúc.

Hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro