Chương 4: Ta mang ngươi lên trời
21
Liễu Thất đang khó chịu, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài ồn ào.
Hắn lau mắt rồi chạy ra.
Người trong thôn ai cũng đến hóng hớt. Phía đằng xa, Bạch Xuyên bế một thiếu nữ trang điểm như tân nương đi tới, cô nương này toàn thân ướt đẫm, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm chặt.
Người nhà của nàng khóc không thành tiếng.
Bạch Xuyên: Nàng không bị sao cả, chỉ là ngất thôi.
Có người bắt đầu chất vấn Bạch Xuyên vì sao lại cứu tế phẩm được hiến cho Hà Bá về.
Bạch Xuyên lạnh lùng đảo mắt nhìn bốn phía, nói: Ta chính là Hà Bá, ta báo mộng muốn một tân nương, chứ không phải người chết, ai cho các ngươi ném người xuống sông?
Các thôn dân đều tỏ vẻ: Xì, xem ngươi bé tí thế này còn đòi làm Hà Bá, cho là ngươi có thể sao.
Bạch Xuyên giao thiếu nữ hôn mê cho người nhà của nàng.
Sau một tiếng ngâm đầy réo rắt, Bạch Xuyên hóa thân thành rồng, bay lên cao. Một thân vảy màu bạc trắng tỏa sáng lấp lánh dưới ánh trăng, mưa rào thình lình xuất hiện lại bỗng chốc tản đi. Đến khi thôn dân có thể bình tĩnh lại thì rồng lớn nơi chân trời nay đã trở lại thành thanh niên tuấn tú, nhã nhặn lúc nãy.
Ánh mắt của Bạch Xuyên tìm kiếm Liễu Thất trong đám người, nói một cách trịnh trọng: Ta sau này sẽ không báo mộng dọa các ngươi nữa, các ngươi cũng không cần hiến tân nương cho ta. Ta đã cưới được rồi và cũng rất thích. Hơn nữa nếu các ngươi còn đưa, hắn sẽ tức giận, mà lúc hắn không vui thì sẽ khiêng ta lên rồi ném xuống đất, không cho phép ta vào cửa và cũng chẳng cho ta ăn.
Liễu Thất đứng trong đám người, cảm thấy một nửa ngọt ngào, nửa kia đau đầu bóp trán: ...
Bạch Xuyên xuyên qua mọi người, mặc kệ họ đang kinh hoàng, khiếp sợ hay đờ người ra như tượng, đi thẳng đến trước mặt Liễu Thất, giật giật tay áo của hắn, nói nịnh nọt: Đã qua một canh giờ rồi, cho ta về nhà đi.
Liễu Thất mặt đỏ như sắp chín, khẽ mắng câu câm miệng, rồi ngay sau đó nắm lấy cổ tay Bạch Xuyên, kéo hắn chạy như bay về nhà.
22
Sau khi đưa Bạch Xuyên vào nhà, Liễu Thất dựa vào tường đứng thở dốc, tim đập thình thịch, không ngừng kinh hoàng.
Nếu hắn nghe không sai thì câu mà Bạch Xuyên vừa nói trước mặt mọi người là tỏ tình sao?
Bạch Xuyên nháy mắt mấy cái, lông mi vừa đậm vừa dài chớp chớp: Tiểu Thất, hai ta chạy có một lát, sao giờ ngươi lại thở mệt như vậy, đã thế mặt lại còn đỏ.
Liễu Thất liếc hắn một cái: Ngươi thì biết cái gì.
Bạch Xuyên thân thiết hỏi: Hay là do thận hư?
Liễu Thất trong lòng một tấm chân tình hóa thành ảo ảnh: Hư cái đầu ấy, ngươi mà nhắc lại là ta đánh đấy.
Bạch Xuyên không dám nói tiếp nữa.
Liễu Thất ổn định cảm xúc của mình, hỏi với giọng rõ chua: Ngươi thật sư đi nhìn tân nương tử à?
Bạch Xuyên cuống quít vẫy tay lắc đầu: Không phải, sau khi ngươi ném ta ra, ta vẫn ngồi yên ở ngoài cửa. Chỉ là lúc đó ta nghe được hai người đi ngang qua nói chuyện, lần này bởi vì không muốn tân nương chạy trốn như lúc trước nên bọn họ trói tay chân nàng ta lại rồi trực tiếp ném xuống sông chết đuối. Ta thật sự chạy đi cứu người chứ không phải vì muốn xem tân nương tử.
Liễu Thất giật mình, cúi đầu nga một tiếng, một lát sau lại nói: May mà không xảy chuyện gì.
Bạch Xuyên thấy hắn vẫn thản nhiên không có biểu tình gì, kề sát vào lấy lòng: Bất quá ta cũng tiện thể nhìn qua tân nương tử, nàng không đẹp bằng ngươi.
Liễu Thất ngượng ngùng đẩy hắn ra: Ngươi sao có thể đem ta so sánh với một cô nương được chứ.
Bạch Xuyên nghiêm túc nói: Không riêng gì cô nương, tất cả mọi người cũng không có ai đẹp bằng ngươi.
Liễu Thất vẫy vẫy tay: Rồi rồi, đừng nói nữa.
Bạch Xuyên siêng năng bày tỏ: Ta rất thích ngươi.
Mặt Liễu Thất đỏ như muốn bốc hơi, không biết nên nói cái gì, hắn vẫn chưa thích ai bao giờ, tuy rằng tính tình tục tằng nhưng Liễu Thất trong chuyện tình cảm lại ngại ngùng đến chết, vì thế dứt khoát xoay người quay lưng lại với Bạch Xuyên, nhỏ giọng nói: Ta biết.
Bạch Xuyên chạy vèo đến trước mặt hắn, cứ như tìm ra được một châu lục mới: Ai nha! Mặt ngươi thật hồng!
Liễu Thất chịu không nổi quay sang chỗ khác.
Bạch Xuyên tò tò bám theo: Ngươi cũng thích ta đúng không?
Liễu Thất lại quay: Đừng nói nữa!
Bạch Xuyên cũng chuyển: Ngươi đừng quay nữa, ta chóng hết cả đầu.
Liễu Thất vẫn tiếp tục quay: Ai thèm quan tâm đến ngươi.
Bạch Xuyên đi vòng qua, ôm chặt Liễu Thất một phen, cúi đầu không lưu loát hôn hắn, đây đều là lần đầu tiên của cả hai, răng nanh gặp lợi, ngốc cực kỳ, hôn trong chốc lát, mặt Bạch Xuyên cũng đỏ.
Liễu Thất lau miệng, vờ tức giận: Ngươi, ngươi có phải muốn... bị đánh?
Bạch Xuyên cuống quýt buông ra, nhấc tay đầu hàng: Đừng đừng.
Hai người nhìn nhau một lúc, tim Liễu Thất đập như trống, nhìn khuôn mặt cười đầy tuấn tú nhưng không giấu nổi vẻ ngốc nghếch của Bạch Xuyên, Liễu Thất liền sốt ruột. Vì thế cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, hắn túm cổ áo Bạch Xuyên hướng về phía mình, miệng hung hăng nghiền lên đôi môi mỏng của tên kia. Một nụ hôn kết thúc, Liễu Thất khí phách mười phần tuyên bố: Từ nay về sau ông đây thật là vợ ngươi. Ngươi chỉ được phép thích mỗi mình ta, nếu dám nhìn loạn người khác thì sẽ bị đánh gãy chân!
Bạch Xuyên dùng lực lắc đầu: Ta sẽ không nhìn lung tung! Chết cũng không nhìn!
Liễu Thất vừa lòng hừ một tiếng, chà xát khuôn mặt nóng bỏng, đi về phía phòng bếp: Phật khiêu tường nấu xong rồi, ta lấy cho ngươi.
Bạch Xuyên trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên đuổi theo ôm Liễu Thất từ phía sau: Chờ một chút.
Liễu Thất kinh sợ: Ta gặp quỷ sao, không ngờ ngươi có thể chờ một chút trước khi ăn.
Bạch Xuyên nhìn hắn đầy u oán: ...
Liễu Thất: Ngươi muốn làm gì?
Bạch Xuyên cọ cọ cổ hắn: Ta mang ngươi bay lên trời được không?
Liễu Thất: Không muốn, một mình ngươi lên đi.
Bạch Xuyên: Ta nói thật mà, ta biến thành rồng, ngươi cưỡi ta, ta chở ngươi bay.... Vừa rồi ta khiến ngươi tức giận, ta muốn dỗ dỗ ngươi.
Liễu Thất uyển chuyển từ chối: Thôi, mấy lần ngươi hóa rồng trước kia, ta nhẩm hơn mười là ngươi đã rớt xuống, còn đòi đưa ta lên trời á, lên Tây Thiên thì có.
Bạch Xuyên nóng nảy: Giờ ta có thể biến được lâu rồi!
Liễu Thất là lạ: Thật hay giả thế? Ngươi tu luyện mấy trăm năm chỉ có thể duy trì trong mười số, lúc này mới cách mấy ngày đã có thể kéo dài hơn sao?
Bạch Xuyên vui sướng gật đầu: Đúng vậy, ta cũng thấy kỳ quái, có thể là do ngươi cho ăn rất tốt.
Liễu Thất bỗng dưng có cảm giác thật ra là mình đang nuôi một con thú cưng lớn: ...
Bạch Xuyên cao hứng phấn chấn lôi kéo Liễu Thất đi ra ngoài: Đi một chút đi, phu nhân, ta mang ngươi lên trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro