Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Ông nội nó, cho thèm chết luôn

17

Liễu Thất bận rộn tại phòng bếp, vì nấu tận ba nồi cùng một lúc, hắn không những vội vàng lại còn nóng, cả người ướt nhẹp.

Bạch Xuyên phi thường chân chó cầm một cái quạt lớn chạy theo sau Liễu Thất, rút khăn lau mồ hôi cho hắn, còn thỉnh thoảng khen ngợi: Tiểu Thất thật vất vả, Tiểu Thất thật đảm đang.

Liễu Thất hừ nhẹ: Biết thế thì tốt.

Bạch Xuyên xoa bụng: Quạt này thật tốn sức, ta quạt đến đói cả người.

Liễu Thất trợn trắng mắt nhìn hắn: Còn muốn ăn gì? Hay thêm một món tôm om dầu nữa cho ngươi?

Bạch Xuyên trong mắt tràn ngập khát vọng sáng lạn: Tốt!

Liễu Thất xòe tay: Đưa ta một chút tôm.

Bạch Xuyên miệng đồng ý, tay run lên, một đống lớn tôm cá tươi nhảy bần bật từ trong tay áo hắn rớt xuống đất.

Liễu Thất bận rộn kêu đủ, ngồi xổm trên mặt đất lấy chậu nhỏ chọn tôm ra, còn cua với cá thì đặt trong sọt lưu lại bữa sau ăn.

Bạch Xuyên vui mừng: Phu nhân thật biết cách sinh hoạt.

Liễu Thất:..

18

Sáng sớm hôm nay, Bạch Xuyên cầm một quyển thực đơn, chỉ vào món Phật khiêu tường , nịnh bợ Liễu Thất làm nó cho mình ăn.

Liễu Thất buồn cười nhìn hắn, thầm nghĩ Hà Bá nếu mà có đuôi, thì sợ lúc này nó đã sớm vẫy qua vẫy lại rồi, vì thế đáp: Làm cho ngươi cũng được, nhưng ta chưa nấu món này bao giờ, nếu ăn không ngon cũng đừng trách ta.

Bạch Xuyên vui vẻ ôm Liễu Thất, cọ đến cọ đi, Liễu Thất đập cái tay không chịu yên của hắn một phát, đỏ mặt hỏi: Ngươi muốn bị đánh nữa à?

Bạch Xuyên lắc lia lịa: Không hề không hề.

Nói xong cúi đầu dựa theo thực đơn từ trong tay áo lấy ra các loại cá, baba, tôm, bào ngư,...

Còn Liễu Thất thì lục khắp nơi tìm bình rượu không, lát dùng để ninh canh.

Buổi tối, Phật khiêu tường đã được nấu nguyên một ngày, sực nức hương vị đậm đà, Bạch Xuyên cao hứng phấn chấn đứng vây quanh bình, xoa tay nói: Thơm quá thơm quá.

Nhưng Liễu Thất lại đầy mặt u ám, đem vài món ăn dọn lên bàn, nói thản nhiên: Ăn.

Bạch Xuyên chỉ chỉ vào bình: Thế còn cái này?

Liễu Thất mặt lạnh: Vẫn phải hầm nữa.

Bạch Xuyên nhìn chằm chằm hắn một lát, cảm thấy kỳ quái: Hình như hôm nay Tiểu Thất mất hứng.

Liễu Thất lắc đầu: Không có việc gì.

Bạch Xuyên: Thật không?

Liễu Thất: Ừ.

Nghe thế, Bạch Xuyên hớn hở bắt đầu ăn.

Liễu Thất vừa bực mình lại buồn cười trừng hắn, nhưng Bạch Xuyên không hề phát hiện: ...

19

Thì ra hôm nay khi Liễu Thất đi chợ mua đồ ăn, hắn nghe thấy việc cô nương được mình cứu chạy trốn bị người khác phát hiện. Hiện giờ tin này đã truyền khắp thôn, hình như có kẻ tại trấn trên gặp được nàng.

Không ai biết người cứu nàng là Liễu Thất, thôn dân đều sợ tân nương tử tự tiện chạy sẽ làm Hà Bá tức giận, gọi lũ làm ngập thôn, vì thế lại bốc thăm chọn một người khác.

Liễu Thất nhớ lại tin tức ban ngày nghe được, miệng ăn gì cũng vô vị, trong lòng cực rối loạn, cuối cùng nhịn không được dò hỏi Bạch Xuyên một câu: Trong thôn lại tuyển tân nương mới cho ngươi, ngươi biết không?

Bạch Xuyên chỉ lo vùi đầu ăn, không thèm nghĩ nhiều, thuận miệng hỏi: Thật sao? Thế có đẹp không?

Liễu Thất giật mình, trong lòng không biết ra sao, cười lạnh nói: Thích thì chính ngươi đi xem đi, đêm nay nàng sẽ được đưa đến miếu Hà Bá.

Bạch Xuyên ngây ngốc đáp lại: Cũng tốt.

Liễu Thất nổi giận vỗ bàn, nháy mắt liền cướp đi chiếc đũa của Bạch Xuyên, quát: Muốn đi thì nhanh đi!

Bạch Xuyên vô tội nhìn nhìn chiếc đũa của mình, hỏi: Ngươi vội làm gì, muốn đi thì cũng phải ăn xong mới đi.

Liễu Thất không nói hai lời, khiêng Bạch Xuyên trên vai, đi ra cửa chính thì ném hắn thẳng xuống đất, vỗ vỗ tay lạnh lùng nói: Đi xem đi, không tiễn.

Bạch Xuyên ngốc hề hề nhìn Liễu Thất đóng cửa cái rầm, vỗ bụi bám trên mông, bước đến cẩn thận gõ gõ: Tiểu Thất Tiểu Thất, ngươi mở cửa đi.

Liễu Thất: Cút đi, đi mà nhìn tân nương tử của ngươi.

Bạch Xuyên cười hắc hắc: Có phải ngươi đang... ghen tị?

Liễu Thất tức đến mức nghiến răng, quả thật muốn kéo Bạch Xuyên vào đánh mông một trận: Vì ngươi mà ghen? Ta còn không bằng...

Bạch Xuyên chán nản cực kỳ: ... Ta trước chỉ lo ăn thôi, lúc nãy là nói lung tung, ta không muốn có tân nương khác, ta chỉ cần ngươi.

Liễu Thất chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: Ăn ăn ăn, trong đầu ngươi chỉ có mỗi ăn! Ngươi đứng ngoài đó xem lại bản thân mình một canh giờ cho ta!

Bạch Xuyên rầu rĩ lên tiếng, tội nghiệp ngồi xổm ở góc tường, duỗi cổ ngửi mùi đồ ăn từ trong phòng bay ra, chờ một lát, lại không yên lòng kêu to một câu: Chỉ một canh giờ thôi đấy, không thể nhiều thêm! Ta sẽ ngồi chờ ở đây!

20

Liễu Thất vào phòng đợi trong chốc lát, nhìn nguyên cả bàn đồ ăn đứng ngồi không yên, nghĩ mãi vẫn là cho Bạch Xuyên vào thì hơn, tên ngốc kia đang ngồi ăn một nửa thì bị kéo ra ngoài, không khó chịu chết mới là lạ. Nhưng khi mở cửa nhìn ra thì bên ngoài không có một bóng người.

Liễu Thất la to: Bạch Xuyên! Bạch Xuyên?

Không có tiếng đáp lại.

Liễu Thất nhìn vào con đường trước cửa nhà ngẩn ra một lúc, sau trầm mặc đóng cửa quay về phòng, đổ hết thức ăn còn thừa trên bàn. Hắn đem bọc quần áo trút lên trên giường, một hồi lăn sang trái, một hồi lại lăn sang phải, trong chốc lát lại quăng hai chân lung tung, ồn ào mãi lâu sau mới như là hết giận, mắng một câu: Mẹ, sau này chẳng ai giành giường với ông đây, thật tốt.

Lát sau, Liễu Thất lại vào phòng bếp, nhấc cái nắp bình Phật khiêu tường lên, dùng miếng vải dày nâng nó định đem đổ hết đi. Nhưng hắn do dự một chút, cuối cùng vẫn đặt xuống lại, lấy đũa gắp một khối nhỏ nếm thử, miệng lẩm bẩm: Thật là tuyệt, ta thấy món này rất ngon... Hừ, ai bảo ngươi vì muốn đi xem tân nương tử, bỏ lỡ mất dịp ăn, ông nội nó, cho ngươi thèm chết.

Đang nói, bỗng một giọt nước mắt rớt vào trong bình, chìm trong nước dùng màu vàng óng ánh đậm đà kia, kêu một tiếng tí tách đầy mỏng manh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro