Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Đắm chìm trong hương thơm chân gà tỏa ra, không thể kiềm chế được


10

Buổi tối hôm đó, lúc ngủ Bạch Xuyên lại bị Liễu Thất đánh cho một trận.

Bởi vì hắn vụng trộm sờ mông Liễu Thất, đã thế, sờ vẫn chưa đủ, lại còn bóp một cái.

Liễu Thất đặt cả người Bạch Xuyên lên trên đùi, mặt hướng đất, đánh mông bẹp bẹp, đánh một chốc rồi quay lại hỏi đầy hung tợn: Sau này còn dám sờ nữa không?

Bạch Xuyên khóc tê tâm liệt phế: Nhưng hai ta đã thành thân rồi mà, tại sao còn không được động phòng?

Mặt Liễu Thất hơi hơi đỏ: Ta không thích nam nhân.

Mặt Bạch Xuyên còn thảm thiết hơn: Ta cũng đâu có thích.

Liễu Thất: Vậy ngươi còn sờ cái rắm gì!

Bạch Xuyên cực kỳ ủy khuất: Dù gì cũng phải động phòng, cho dù không thích nhau cũng nên chịu đựng một chút chứ, chẳng lẽ còn có thể tự xử [1] cả đời à?

Liễu Thất: Tất nhiên là có thể, tự xử đi.

Bạch Xuyên tê liệt ngã xuống giường, cả mặt đều tỏ vẻ không thể chịu được nữa: Ta không muốn sống nữa.

Liễu Thất lạnh lùng: Nga.

Bạch Xuyên nuốt nuốt nước miếng: Thế nhưng nếu bây giờ ngươi nướng cho ta hai cái bánh thịt thì ta còn có thể kiên trì sống thêm mấy ngày nữa.

Liễu Thất đắp chăn chuẩn bị ngủ: Không làm.

Bạch Xuyên chưa từ bỏ ý định, áp lên người Liễu Thất để lấy lòng, nói: Thế rán vài cái trứng tráng cũng được, nhờ chúng, ta có thể kiên trì sống đến ngày mai để ăn sáng.

Mặt Liễu Thất đầy chân thành: Ngươi vẫn là đi tìm chết đi.

Hà Bá đại nhân vừa đói lại tham, tức giận lẻn vào phòng bếp, nguyên một đôi mắt đói đến mức phát sáng, lục khắp xung quanh mãi mới thấy mấy cái màn thầulạnh, dùng chúng chấm với lọ tương ớt cũng vừa tìm được, ăn đầy thỏa mãn.

Tương ớt do Liễu Thất làm rất là ngon, một khi đã nếm rồi thì không thể dừng lại được.

Hà Bá đại nhân vừa uống ừng ực một đống nước lạnh để bớt cay vừa nghĩ xót xa, giá mà giờ có bánh nhân thịt nóng hôi hổi thì càng tuyệt hơn nữa, vợ mới cưới đúng là không hề yêu mình.

11

Sáng sớm, Liễu Thất kinh sợ phát hiện lọ tương ớt trong phòng bếp dùng để xào rau giờ trống không.

Bạch Xuyên vừa ôm bụng từ nhà vệ sinh trở về, mặt thống khổ lầm bầm làu bàu: Òa... Đau quá đau quá, ăn vào đã cay, mà đi ra còn cay hơn.

Liễu Thất chỉ chỉ cái lọ rỗng: Ngươi ăn vụng đúng không?

Bạch Xuyên đầy mặt chính trực, khiển trách Liễu Thất: Ta đây đường đường là một Hà Bá, làm sao có thể trộm tương ớt của người phàm để ăn được cơ chứ? Đừng có đổ tội cho người tốt.

Liễu Thất buồn bã nói: Ta đâu có nói cho ngươi biết lọ này dùng để đựng tương ớt đúng không?

Bạch Xuyên chột dạ di chuyển về phía cửa.

Liễu Thất nhấc hắn lên dễ dàng: Muốn chạy?

Hai chân Bạch Xuyên lơ lửng, xoay qua xoay lại: Lần này không cho phép ngươi đánh ta, ngươi rất là vô lễ, ta dù gì cũng là rồng, cẩn thận ta lên Thiên Đình tố cáo ngươi......

Liễu Thất buồn cười: Còn tố cáo, ngươi không thấy mất mặt sao?

Bạch Xuyên lệ nóng doanh tròng: Có...

Liễu Thất nhấc người vào phòng, ném lên giường ấn xuống: Nằm yên.

Bạch Xuyên lộ rõ vẻ vui mừng: Giờ đang ban ngày ban mặt, ngươi nhìn ngươi, hi hi hi... Đúng rồi, ta muốn ở phía trên, không thì ngươi sẽ dễ dàng bị lạt [2]  .

Mặt Liễu Thất đầy vẻ phức tạp, lấy tay búng cho hắn một cái giữa trán: Ở phía trên cái đầu ấy, ta đây là muốn xoa bụng cho ngươi.

Bạch Xuyên có điểm thất vọng: Ầy.

Liễu Thất lấy tay phủ lên bụng Bạch Xuyên, nhẹ nhàng xoa xoa, chưa được vài vòng thì bên trong bắt đầu kêu lộc cộc. Bạch Xuyên mặt đỏ tai hồng đẩy hắn ra: Ta còn muốn đi nhà vệ sinh.

Liễu Thất bình tĩnh nói: Bài tiết ra thì tốt rồi.

Bạch Xuyên mặt càng đỏ hơn: Cái gì mà bài với chả tiết, thô tục.

Liễu Thất:.. Đi mau đi.

12

Bởi vì ăn quá nhiều đồ cay mà đau bụng, mấy ngày nay ba bữa của Bạch Xuyên chỉ có thể là chút rau xanh cháo trắng.

Bạch Xuyên cắn đũa, ghen tị nhìn Liễu Thất gặm chân gà, nước miếng nhỏ lên quần áo mà hồn nhiên không hề nhận ra.

Liễu Thất chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn hắn: Ngươi xem ngươi đi, chẳng có tiền đồ gì cả.

Bạch Xuyên anh anh khóc: Ba ngày nay ta chỉ ăn mỗi rau xanh.

Liễu Thất bẻ cánh gà rắc một phát: Ai bảo bụng ngươi giờ vẫn chưa khỏe lại được.

Bạch Xuyên cực kỳ bi thương, chạy chầm chậm ra ngoài, ngay sau khi ra khỏi phòng thì phóng lên trời.

Liễu Thất rối rắm nhìn Tiểu Bạch Long ngao du phía chân trời kia, lập tức đuổi theo hướng hắn bay đi.

13

Bạch Xuyên hóa rồng được một lát, pháp lực cũng nhanh hết, nhìn xung quanh không có một bóng người, liền rơi xuống đất.

Gặp Liễu Thất không đuổi theo, Bạch Xuyên thật cẩn thận từ cái bọc bên hông lấy ra một viên trân châu nhỏ, sau đó dùng cái kiểu nhảy chân sáo lắc lư của đám học trò nhỏ mỗi khi tan học ở trường tư thục này, chạy đi mua gà nướng.

Bà chủ bán gà nướng vui tươi hớn hở đánh giá Bạch Xuyên: Vị tiểu ca này muốn mua gì thế?

Bạch Xuyên thèm nhỏ dãi ba thước: Ta muốn một con gà nướng, thêm hai bao chân gà, phải mập mập.

Bà chủ quán một bên dùng giấy dầu gói đồ lại, một bên hỏi: Tiểu ca nhi nhìn lạ mặt, chắc không phải là người ở thôn chúng ta?

Bạch Xuyên đắm chìm tại hương thơm mà chân gà tỏa ra, không thể kiềm chế được: Ta là Hà Bá.

Bà chủ quán:..

14

Mua gà nướng xong, Bạch Xuyên đầy hào hứng mở giấy dầu ra, môi chỉ mới chạm đến phần da bóng mỡ của chân gà thì liền vèo một cái, bị cướp đi mất.

Liễu Thất thở hồng hộc xuất hiện ở trước mặt hắn: Ta đuổi theo ngươi đuổi đến mức... sắp tắt thở... Ngươi ăn ít một chút... sẽ chết chắc!

Bạch Xuyên đôi mắt hồng hồng, liếm liếm chút mỡ còn sót lại trên môi: Thơm quá.

Liễu Thất:..

Bạch Xuyên cả người buồn nản trở về nhà, khắp người là hai chữ bi thương được in đậm.

Liễu Thất hổn hển, nhìn thấy thế thì không chịu được, đưa cho hắn một cái đùi gà: Ăn đi.

Bạch Xuyên bĩu môi: Không ăn, ta là đây đường đường là Hà Bá, muốn có cốt khí.

Liễu Thất trầm mặc không nói gì, đem chân gà dí vào mép Bạch Xuyên.

Bạch Xuyên lấy tốc độ còn nhanh hơn tia chớp, cúi đầu a ô ngoạm ngay một ngụm, đến mức cắn đứt cả xương gà.

Liễu Thất: Khí phách ngươi nói đâu?

Bạch Xuyên ăn một mồm to, không chịu nói chuyện.

Liễu Thất vỗ vỗ đầu của hắn: Ngày mai nếu bụng hoàn toàn không đau nữa, ta sẽ làm cho ngươi một bàn lớn toàn thức ăn ngon.

Bạch Xuyên dùng đầu cọ cọ tay hắn: Ừm!

15

Buổi tối hôm sau, Bạch Xuyên cảm thấy hài lòng hưởng thụ một bữa tiệc lớn.

Vì vài ngày không được ăn một bữa cơm đúng nghĩa, nên giờ này tâm tình Bạch Xuyên rất tốt, cặp mắt đào hoa hạnh phúc cong cong, má phồng lên, môi toàn mỡ.

Liễu Thất đã xong từ sớm, ngồi ở bên cạnh bàn xem Bạch Xuyên ăn.

Bạch Xuyên tràn đầy cảm kích nhìn hắn: Ăn ngon thật, ăn quá ngon.

Liễu Thất gắp cho hắn một miếng sườn: Ăn khối này này, thịt nhiều.

Bạch Xuyên ca ngợi từ tận đáy lòng: Ngươi là một người vợ tốt.

Liễu Thất nhìn chằm chằm hắn một lát, phì cười, lấy tay nhéo nhéo khuôn mặt phồng to của Bạch Xuyên: Biết ta tốt là được rồi.

Bạch Xuyên gật đầu lia lịa: Ân.

Liễu Thất im lặng một lúc, đột nhiên hỏi: Ngươi còn muốn có tân nương tử khác không?

Bạch Xuyên dùng sức lắc đầu: Không muốn không muốn, đến tận hai người vợ nấu cơm cho ta, ta ăn không nổi.

Liễu Thất ngẩn ra một hồi, sau cười ha ha: Ngươi chỉ biết đến ăn thôi!

Bạch Xuyên: Hắc hắc.

16

Chờ Bạch Xuyên ăn xong, Liễu Thất thu dọn một đống chén đĩa lớn đầy mỡ, đặt ở bên cạnh giếng rồi gọi Bạch Xuyên: Tới rửa bát đi.

Bạch Xuyên vung tay lên, nước từ trong giếng bay ra, giống một con rồng nước có sinh mệnh rót vào trong thau, sau đó tự mình lăn qua lộn lại, đem những chất bẩn bám trên bát cọ rửa sạch sẽ. Bạch Xuyên đứng bên cạnh nhìn, thường thường huy động ngón tay để điều chỉnh hướng đi của dòng nước.

Liễu Thất thấy thế nhưng không hề kinh sợ, lại nâng một chậu quần áo bẩn đặt ngay cạnh bên: Những thứ này cũng cần tẩy.

Bạch Xuyên hiền lành "ừm" một tiếng, lại chia ra thêm một cột nước để giặt quần áo.

Liễu Thất: Đừng quên dọn dẹp luôn sàn nhà.

Bạch Xuyên: Được rồi.

Liễu Thất ngáp một cái, quay về lên giường nằm nghỉ tạm.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro