Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 42

Chương 42: Tiệc đón gió tẩy trần

Bọn họ đến Lăng Châu đêm nay, Trần tri phủ phái người đến mời Lục Khai Hoàn, nói là ở trong phủ có làm yến tiệc đón gió tẩy trần cho Lục Khai Hoàn, vì không có cách nào từ chối nên hắn đành đồng ý, buổi tối sẽ thay một trường bào màu xanh thẫm đến dự tiệc

Mạnh Sênh còn đang nằm trên giường nhỏ, sắc mặt có chút tái nhợt, lông mày nhíu lại, dường như bị ác mộng quấn thân, Lục Khai Hoàn tiến lên đẩy nhẹ hai lần, Mạnh Sênh rên rỉ một tiếng, cuối cùng run rẩy mở mắt

"Làm sao vậy, " Lục Khai Hoàn đỡ Mạnh Sênh ngồi xuống, lúc này mới phát hiện sau lưng y đều ướt đẫm, "Gặp ác mộng sao?"

Mạnh Sênh gật gật đầu, mím môi không nói một lời.

Lục Khai Hoàn cho rót cho y một chén nước, ôn thanh nói "Không phải sợ, đều là nằm mơ, đều qua rồi..."

Ngoài cửa sổ truyền đến hai tiếng quạ kêu

Mạnh Sênh hồi lâu mới tỉnh hồn lại, y uống cạn chén nước, ngẩng đầu nhìn Lục Khai Hoàn đã đổi y phục, nhỏ giọng hỏi "Ngươi muốn ra ngoài sao?"

"Đúng vậy" Lục Khai Hoàn sờ sờ đỉnh đầu mềm mại của Mạnh Sênh, âm thanh hòa hoãn "Trần tri phủ nói muốn mở tiệc chào mừng ta, yến tiệc được làm trong phủ của ông ta, ta đã đáp ứng, ngươi muốn đi cùng không?"

Không biết sao, Mạnh Sênh nghe lời này, sắc mặt tựa hồ càng thêm khó coi, y lắc lắc đầu "Không đi... Ngươi cẩn thận chút... Sớm trở về."

"Vậy ta gọi người đem thức ăn đưa vào?"

"Không cần " Mạnh Sênh khép hờ đôi mắt, lại nằm xuống, co người vào chăn mỏng, vô cùng mệt mỏi, "Ngươi đi đi."

Lục Khai Hoàn vươn tay sờ trán của Mạnh Sênh, nhiệt độ truyền đến không quá nóng, không giống như bị bệnh. Hắn nắm lấy bàn tay mềm mại của Mạnh Sênh, trầm ngâm chốc lát, hỏi "Có phải lần đầu đến Giang Nam nên chưa quen khí hậu nơi này? Có muốn tìm đại phu đến xem một chút?"

Mạnh Sênh tựa hồ bị hắn quấy nhiễu đến phiền, mặt vùi vào bên trong gối, ngữ điệu không kiên nhẫn "Ta vốn là người ở Lăng Châu, sao mà lại không quen khí hậu nơi này?... Ngươi vẫn nhanh đi đi, đừng trì hoãn thời gian vì ta."

Lục Khai Hoàn trong lòng nhảy một cái.

Mạnh Sênh là người thành Lăng Châu? Trước kia hắn chưa từng nghe Mạnh Sênh nhắc qua, cho dù kiếp trước bên nhau lâu như vậy nhưng Mạnh Sênh không hề đề cập qua xuất thân của mình với hắn. Nếu là ngẫu nhiên nói tới, cũng chỉ là đôi ba câu, cho nên hắn cũng không biết cố hương của Mạnh Sênh chính là Lăng Châu.

Mà lúc này thời gian ước định với Trần tri phủ sắp đến, Lục Khai Hoàn không thể không đứng dậy đi dự tiệc. Lúc gần đi, hắn dặn dò đầu bếp làm nấu chút canh, nếu vị bên trong kia đói bụng thì sẽ mang vào để y dùng.

Trần tri phủ sắp xếp toà nhà hắn ở không cách quá xa phủ của ông ta, ngồi xe ngựa, đi qua một con đường, chỉ tốn chút thời gian đã tới nơi

Lục Khai Hoàn còn tưởng rằng chỉ có tri phủ cùng hắn, không nghĩ tới còn có người thứ ba —— chính là cái người gặp được lúc trưa, tiểu công tử của Thôi giá

Sau khi ba người ngồi xuống, Lục Khai Hoàn cùng Trần tri phủ hàn huyên vài câu, hai người uống với nhau mấy chén rượu, Thôi Hãn ngồi ở một bên, giống như đang tìm ai, tầm mắt luôn luôn nhìn ở phía sau Lục Khai Hoàn. Hắn tìm hồi lâu cũng không thấy người muốn gặp, nhịn không được hỏi Lục Khai Hoàn "Vương gia, vị đại nhân cùng người xuống ngựa hôm nay, người ấy không đến đây sao?"

"Đại nhân?" Lục Khai Hoàn sờ sờ cằm, khóe môi không khỏi nhếch lên "Y là nội thị bên cạnh ta, bản vương gọi y lên xe tới hầu hạ, không phải quan chức đi theo... Không biết Thôi tiểu công tử y là có chuyện gì quan trọng sao?"

Thôi Hãn lắc lắc đầu, trong ánh mắt toát ra mấy phần mê man cùng thất vọng.

Thì ra, thì ra y chính là hoạn quan sao?

Từ khi người kia từ trong xe ngựa bước xuống, dưới ánh nắng mặt trời, gương mặt khuynh thành đã lọt hết vào mắt hắn, y có một đôi mắt phượng long lanh quyến rũ. Đôi môi mềm mại hồng nhuận, giống như nốt chu sa mỹ lệ được người cố tình chạm khắc lên bạch ngọc

Hắn đã thấy hết thảy mưa bụi của Giang Nam, nhưng đều không sánh bằng y

"Không, không có gì chuyện gì quan trọng, " Thôi Hãn một hơi uống cạn chén rượu trước mặt, cật lực đè xuống tâm tư đang hỗ loạn "Chỉ là thuận miệng hỏi thăm mà thôi"

Lục Khai Hoàn lưu hết vào trong mắt, trong lòng hừ lạnh một tiếng.

Trần tri phủ cười cười "Tựa hồ vương gia rất hứng thú với Thôi công tử sao? Hắn được người trong nhà hạ quan đứa tới nhờ vả chỉ dạy học hỏi kinh nghiệm, học ít thứ. Nếu là có cái gì mạo phạm, hạ quan thay hắn bồi tội, kính xin Vương gia thứ lỗi, hắn tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện."

"Người trong nhà?" Lục Khai Hoàn híp mắt sờ sờ cằm, cảm thấy giống như bắt được tin tức trọng yếu, "Thôi Hãn tiểu công tử... Là người nhà Thôi gia trong thành Lăng Châu mà?"

Lăng Châu Thôi gia, đã ở mảnh đất này được 2 triều đại, Thôi gia dùng buôn bán tơ lụa lập nghiệp, sinh ý càng làm càng lớn, thậm chí còn có qua lại với Tây Vực. Bây giờ khắp nơi đều lưu vết làm ăn ở Thôi thị, mà Thôi gia cũng là dòng tộc có danh vọng số 1, số 2 trong Đại Thiên quốc. Vả lại, bên trong Thôi gia từng có người làm đến chức quan nhị phẩm, ba người quan tam phẩm, một Hoàng quý phi, hai quý phi, cho tới bây giờ đã cũng coi là thế gia Lăng Châu.

"Đúng vậy" tri phủ cười nói, "Hiện tại gia chủ nhà họ Thôi là cậu ruột của Thôi tiểu công tử, thấy hắn cả ngày ở nhà rảnh rỗi, nên mới đem hắn đưa đến chỗ hạ quan"

Lục Khai Hoàn động đũa, gắp một miếng thịt cá, cá được khử mùi tanh rất tốt, thịt non mềm ngọt, có vị của Giang Nam. Hắn chợt nhớ tới, kiếp trước hắn mới vừa đăng cơ, lúc hộ bộ kiểm toán, hắn từng tự mình muốn các nơi kê khai lại tất cả thuế má đã nộp thuế, lúc ban đêm rỗi rãnh, còn lấy năm nay so với năm trước... Hắn còn nhớ, hàng năm cống vật từ Lăng Châu mang đến không ít, có thể xếp trong năm vị trí đầu, thậm chí ngân lượng bằng 4, 5 quận huyện nghèo gộp lại, đúng là một nơi giàu có

Nhưng ở Lăng Châu lại hay gặp thiên tai lũ lụt, mỗi năm đều phải ra bạc để thu xếp cho lưu dân, xử lý hậu sự, xử lý hậu sự, theo lý thuyết phải là một mảnh nơi nơi lầm than mới đúng, nhưng hôm nay hắn đi trên dạo một vòng, lại phát hiện quang cảnh thực tế tại Lăng Châu vô cùng khác so với hắn suy nghĩ

Trên đường phố Lăng Châu không chỉ không có lưu dân, trái lại có thể được xem là quang cảnh êm đềm. Tuy rằng người đi đường qua lại có ít một chút, mà trên cơ bản, hoàn toàn không nhìn ra đây là một nơi đã trải qua lũ lụt. Dòng người tới lui mặc y phục sạch sẽ, cửa hàng trên đường cũng rất ngay ngắn gọn gàng, nhìn qua thì hắn chỉ có thể thấy đây là một Giang Nam tài phú mà thôi, không hề có cảnh lầm than —— thoạt nhìn Lăng Châu bình tĩnh mà an khang, tựa hồ thật sự ngoại trừ thiên tai thì chỗ này không có điều gì buồn lòng

Có lúc, yên bình quá cũng không phải là chuyện tốt, đặc biệt là, quá mức yên bình.

Lục Khai Hoàn trong lòng khả nghi, nhớ tới phụ nhân hay đứa bé, ông lão hay bà lão ở trên đường nhìn thấy hai thị vệ đi theo phía sau hắn đều mơ hồ lộ ra vẻ mặt sợ hãi. Hắn suy nghĩ mãi nhưng vẫn mở miệng hỏi đến "Trần tri phủ, vì sao ta không thấy thanh niên trai tráng ở bên trong thành Lăng Châu?"

Trần tri phủ sững sờ, sau đó đặt chén rượu xuống, nói "Đập lớn của Lăng Chân lại bị nước sông dâng lên lần nữa phá hủy, vậy nên phải nhanh chóng trùng tu lại, mới có thể phòng ngừa tổn thất. Phần lớn nam tử thành niên trong thành Lăng Châu đều được điều đi tu sửa đê điều, cũng không phải quan phủ để cho bọn họ làm không công, đều sẽ kết toán tiền công ngay trong ngày. Vì muốn ổn định lòng dân mà số bạc chi ra cũng rất lớn nên bạc cứ..."

"Tu sửa đê điều..." Lục Khai Hoàn lẩm bẩm, trong mắt loé ra sát ý "Ta nghĩ, mỗi lần xây xong nhưng đê điều bị vỡ, có phải là do xây không đúng biện pháp... Trước đây bản vương có nghiên cứu qua phương diện này, Lăng Châu nằm ở hạ lưu, thế nước đổ về rất lớn, vì sao không đào thông mấy con sông, dẫn nước đi nơi khác?"

Sắc mặt Trần tri phủ cứng ngắc, hồi lâu nói "tình huống của Lăng Châu cũng không đơn giản như điện hạ nghĩ, hạ quan cũng đã tìm mấy tài tử, bọn họ đều nói thế nước rất mạnh mẽ, cần phải có đập ngăn lại. Lần này có tới 4 tháng đều xảy ra lũ, bởi vì trước có chuẩn bị, cho nên tai hoạ của Lăng Châu gặp cũng không có nghiêm trọng như vậy. Điện hạ cũng có thể thấy được, những dân chúng gặp nạn, hạ quan cũng đã đưa bọn họ sắp xếp đến nơi ở mới, vậy nên trên cơ bản tình hình cũng đã được khống chế. Lần này gặp tai hoạ, là do hạ quan không lường trước được nước đột nhiên nhiều lên, hiện tại đang cố gắng xây cao hơn một chút, thì trong vòng 10 năm cũng không cần lo lắng... Điện hạ cũng sẽ không còn vì vấn đề này lưu tâm"

Lục Khai Hoàn khẽ cau mày, tuy rằng mỗi một câu nói của Trần tri phủ đều nói rất có lý lẽ, nhưng hắn luôn cảm thấy vẫn có chỗ nào không đúng lắm, nhưng không nói ra được chỗ nào kỳ quái. Mà lúc này hắn biết không thể đánh rắn động cỏ, muốn biết nội tình, còn phải từ từ tra. Lục Khai Hoàn lại giơ rượu lên, nhếch miệng nói "Tri phủ nói có chút đạo lý, kia ngày khác ngươi mang theo ta đi nhìn con sông một chút?"

khóe miệng của Trần tri phủ tựa hồ càng thêm cứng đờ, ông ta suy nghĩ chốc lát, mới tiếp lời "Điện hạ là tới điều tra việc này, đương nhiên là muốn đi nhìn con sông đó, chỉ cần người đến chỗ đó nói một tiếng, mọi thứ đều nghe theo lời của điện hạ"

"Tốt! Tốt!"

Lục Khai Hoàn cười lớn uống chén rượu trúc diệp thanh, nhưng trong mặt lại chẳng có ý cười

Rượu vào cổ họng

Hắn nghĩ, mùi của rượu này rất kém... Còn không bằng rượu cất trong phủ của Phương Ngọc Sinh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro