Trung
Au: Leem
Beta: Ngạo Sương
Trẻ con đến một độ tuổi nào đó, trưởng thành hơn thì vị ngọt của que hồ lô ngào đường cũng chẳng còn hấp dẫn nữa. Cuộc hôn nhân của nàng cũng như xiên kẹo hồ lô vậy. Bề ngoài đẹp đẽ, bóng bẩy biết bao nhiêu, nhưng khi người cầm đã không có tâm trạng thưởng thức nữa, nó chỉ còn là một món trưng bày không hơn không kém,cầm thì vướng tay mà cố ăn thì chua miệng.
Phu quân của nàng sau ngày hôm đó vẫn ôn nhu, hòa nhã dường như cái vị biểu muội kia xuất hiện là chuyện qua đường , không ảnh hưởng đến cuộc sống của hai người họ, hoặc giả là cái sự xuất hiện của nàng ta là điều tất yếu, không cần giải thích với nàng. Phu quân là kẻ phong hoa tuyết nguyệt, mở miệng là thi từ ca phú. Hình như nhiều năm hàn vi khiến chàng ít có cơ hội thể hiện con người mình nên trước mặt bất cứ ai, chàng luôn tỏ ra nho nhã, lễ độ, học thức cao, kể cả trước mặt vị phu nhân không đáng mặt tài nữ như nàng. Cái ái ân thoáng chốc như gió xuân dập dìu vào độ tháng ba trôi qua cũng thật là ngắn ngủi. Sân viện của nàng cũng vắng dần tiếng bước chân. Hồng mai trong viện trổ lộc đâm chồi, nhìn sắc xanh ngan ngát ấy, lòng phụ nhân lại mơ ước về sắc đỏ rực rỡ như lửa cháy, dẫu là đầu cành trơ trụi, dẫu xung quanh là băng tuyết căm căm.
Hôm nay, mẹ chồng vốn ăn chay trong viện đột nhiên lại gọi nàng đến giữa trưa. Uống đến ấm trà thứ ba, nha hoàn mới khe khẽ tiến vào hành lễ:
-Phu nhân, lão phu nhân cho gọi người vào.
Phòng trong phảng phất mùi hương trầm thoang thoảng, cao quý. Mộng Dao ngồi nép vào chiếc ghế bên phải ghế chủ vị, nhìn mẹ chồng phúc hậu đang lần tràng hạt. Đột nhiên bà mở lời, giọng nhẹ nhàng:
-Con ở Tịnh Châu, nửa năm qua đã quen với cuộc sống kinh thành hay chưa?
Nàng mỉm cười, mẹ chồng cũng thật biết nói đùa, bà và phu quân ở chốn thôn quê, hơn năm trước phu quân đỗ được thám hoa mới chuyển đến kinh thành. So với mảnh đất nghèo khó ấy, thủ phủ Tịnh Châu càng sầm uất, náo nhiệt gần gũi với sự phồn hoa của thành Trường An hơn. Nhưng tránh nói ra những điều thất lễ ấy, nàng chỉ cười hiền:
-Đa tạ mẫu thân, con khá thích cuộc sống nơi này.
Mộng Dao đơn thuần, dù tế nhị nhưng thực chất không hề biết nịnh nọt, nếu so sánh với thời làm thiên kim Đồng phủ thì cuộc sống cá chậu chim lồng này còn lâu mới bằng được hai chữ " khá thích" của nàng. Ấy vậy mà vào tai lão phu nhân, hai cái chữ " khá thích" ấy mới chói tai làm sao. Lẽ ra con gái thương nhân như nàng phải biết hạnh phúc khi làm thê tử người như con trai bà mới phải, lời lẽ lúc này đã có chút nặng nề:
-Kinh thành có nếp sống của kinh thành. Cao môn đại hộ trong kinh thì phải có mặt mũi của cao môn đại hộ. Con đi giao tế nhiều, thấy nội viện nhà nào chẳng kiều thê mỹ thiếp, thông phòng nàng hầu xếp hàng dài. Mẫn nhi tuổi đã không còn nhỏ, con là phu nhân, lẽ ra phải đứng ra thu xếp chu toàn cho nó, để họ Cố ta khai chi tán diệp. Tâm tư của phu quân mà không biết chú ý, đúng là không hiền tuệ.
Những ngón tay dưới nếp khăn đã bấu chặt vào nhau, nàng có chút hối hận khi năm xưa không đồng ý học việc kinh thương cùng với phụ thân. Thương nhân ấy mà, dù lòng bực tức nhưng gương mặt vẫn tươi cười hòa hảo. Hàng hóa trung phẩm thì cũng nên ca ngợi là thượng phẩm hoàn mĩ, hiếm có chốn nhân gian. Nếu nàng học được chút bản lĩnh đó thì cuộc sống trong nội viện này, có lẽ thuận chèo mát mái hơn. Tiếc là không học được. Bọn họ coi thường thương nhân, coi thường xuất thân của nàng nhưng cái thủ đoạn mà họ dùng còn gian trá gấp mấy gian thương.
Trong gian phòng hẹp, tiếng lần tràng hạt vang vọng, như một sự tra tấn dai dẳng, đều đều. Mộng Dao nhớ ra, chuỗi hạt phỉ thúy trong suốt, màu như màu vỏ bồ đào xanh ấy là một món trong số của hồi môn của nàng. Tấm bình phong khảm trai đang dựng sau lưng lão thái thái kia, có một ngàn chữ phúc khảm lên đó đều là do cha nàng thuê thợ làm riêng. Cả đôi bình hoa men ngọc khổng tước mẫu đơn kia nữa. Chợt, nàng phát hiện, có lẽ, đối với họ, nàng chỉ là thứ đồ trang trí đắt tiền hoặc có lẽ, tệ hơn, là cái kho để bòn rút những thứ của cải, " vật ngoài thân" trong mắt họ mà thôi. Cuối cùng thì nàng cũng đọc hiểu sự miễn cưỡng của phu quân, trong mắt chàng nàng chỉ là thứ dong chi tục phấn, nào sánh được bằng thanh mai trúc mã thuở hàn vi. Cái khăn tay bị vò xoắn nhăn lại, bông mai thêu trên đó theo nếp gấp thành ra méo mó.
-Như ý nguyện của mẫu thân. Chỉ là Mộng Dao xin phép được nắm lại quyền cai quản khố phòng. Con muốn từ đó, chọn vài món đồ tốt cho muội muội.
Cố lão phu nhân ngừng lần tràng hạt, như đấu tranh tư tưởng ghê lắm, nhưng rồi cũng nghĩ, đồ vật đáng giá đã được đem đi với danh nghĩa của chung, khố phòng bây giờ chỉ toàn thứ thượng vàng hạ cám. Cho cô ta giữ, mình cũng coi như có chút hảo tâm.
-Hi vọng con liệu làm cho tốt, đừng để phu quân mất mặt.
-------------------------
5 năm sau
Mai viện của nàng từ khi có tiếng cười con trẻ cũng ấm cúng hẳn lên. Phu quân bớt đi vài phần lạnh lùng xa cách, mẹ chồng cũng miễn thỉnh an, bảo nàng chú tâm vào nuôi dạy cháu đích tôn nhà họ Cố. Cô tiểu thư đáng yêu, tùy hứng ngày nào, hiện giờ đã trói mình vào khuôn phép, chỉ mong chờ hai chữ bình an.
Tiểu Nhạc mang cháo vào cho phu nhân và tiểu thiếu gia, bất ngờ thấy thân ảnh nho nhỏ, búi tóc, váy hồng nấp sau cánh cửa, thập thò, muốn bước vào lại thôi. Thoáng thấy Mộng Dao ôm đứa nhỏ, cô bé con đó chần chừ rồi chạy mất. Làm tiểu Nhạc lẩm bẩm:
-Đại tiểu thư sao lại không bám phu nhân như lúc trước nữa nhỉ. Rõ ràng trước kia còn thân thiết với phu nhân hơn mẹ đẻ Liễu di nương, mà giờ lại xa cách, kì là thật.
-Có gì kì lạ đâu. Ta dù sao cũng không phải là mẹ ruột. Trước kia Liễu di nương không ưa con bé vì thấy nó là con gái, giờ thấy ta có con trai, nhất thời nhận ra sai lầm, bắt đầu gần gũi nó. Trẻ con mà, nhạy cảm lắm, thấy ta có con ruột nhất thời cảm thấy bị bỏ rơi, bị phản bội, không còn được thương yêu nữa đó mà.
-Nhớ lúc trước di nương còn chẳng quản tiểu thư, để cho bé mặc quần áo bẩn, bắt sâu trong viện để chơi, xung quanh chẳng có nha hoàn bà tử. Vẫn là phu nhân thiện lương, thương yêu như con ruột. Con bé mà biết nghĩ, nên đối tốt với phu nhân.
-Ừ. Ta cũng thích gần gũi với trẻ con. Mà chẳng phải em nói có thư nhà gửi sao, mau mở ra, để ta xem xem phụ thân người sức khỏe ra sao.
Mộng Dao đưa con cho tiểu Nhạc, những ngón tay xé phong thư có phần hơi vội. Khi đọc đến dòng cuối cùng, những ngón tay có phần run run. Nàng chạy khỏi phòng ùa như gió, bỗng chốc trở về làm thiếu nữ năm xưa chạy chân trần giữa rừng mai đỏ Tịnh Châu. Chỉ là trên môi không vương nụ cười mà lấp lánh trên mắt hai dòng thanh lệ. Phụ thân! Nhất định phải chờ nhi nữ trở về.
-----------------
Cùng lúc ấy, cách Trường An vào trăm dặm, công tử tao nhã, khẽ gập quạt bỏ vào thắt lưng rồi xuống ngựa, tỉ mẩn kiểm tra xác chết không đầu be bét máu giữa đồng hoang dã lĩnh. Khi vạch cổ áo, ánh mắt chạm vào vết bớt quen thuộc dưới gáy, hai tiếng tỷ tỷ vỡ òa nước mắt được nuốt lại, chảy ngược vào trong. Dù xung quanh chàng không có một bóng người nhưng Nguyên Phương hiểu, tai vách mạch rừng, Lệ Quý phi trong cung vẫn sống đến ung dung hoa quý, cậu không thể ở nơi này gọi xác chết vô danh là tỷ tỷ. Cuốn gọn cái xác bọc bằng manh chiếu rách, Nguyên Phương thất thểu phi ngựa, xác người buộc ở phía sau. Tuấn mã lao nhanh như gió cuốn, phải, chỉ là gió thôi, gió lùa đỏ mắt, nước mắt rơi là tại gió mạnh mà thôi. Không sao, không sao hết.
-----------
Trong mai viện, Mộng Dao trở về, trên đầu thêm một tấm khăn tang, búi tóc cài hoa trắng. Chào đón nàng không phải là tiểu Nhạc mà là ma ma quản sự. Tiểu Nhạc ngã xuống hòn non bộ sau nhà, chết đuối. Tiểu thiếu gia sốt cao, không ăn, khóc suốt, khóc đến cả tuần. Mộng Dao nhìn con, bất lực. Thân là thầy thuốc, nàng đã thử mọi cách nhưng cuối cùng, vẫn phải nhìn đứa trẻ lạnh dần, lạnh dần trong tay mình. Mệnh của nàng, chung quy, vô duyên với hai chữ hạnh phúc. Mỉm cười, ngón tay điểm chỉ vào tờ hưu thư được ghi chất chồng những tội: đố phụ, bất hiếu, vô tử...Phu quân nàng đón lấy tờ giấy mong manh mà nặng tựa ngàn cân ấy, nhớ lại những ngày tân hôn nồng đượm mà mở lời cho nàng một vị trí trong căn nhà này, chỉ khác thân phận là thiếp thất. Lời nói vừa bật ra, trái ngược với suy nghĩ của y, thay vì cam chịu bằng lòng, nàng ngẩng cao đầu, tay cầm tờ danh sách đồ cưới, mỉm cười đầy cay đắng:
-Gia phụ với ngự sử đại phu có chút quan hệ cũ. Năm xưa, đồ cưới của ta có được người xem qua, tự tay thêm vào trăm thước gấm hồng cùng lời hứa nếu nữ nhi của bằng hữu bước ra khỏi cửa nhà họ Cố thì kẻ có chút tiếng nói như ông sẵn sàng đứng ra làm chứng, để phận gái xa nhà tránh được cảnh lưu lạc đầu đường, đồ cưới bị người ta xâu xé. Quyển danh sách đồ cưới này, ở phủ ông cũng có một bản y hệt. Cả hai đều có tư ấn của ông in lên. Nay ta chịu mang danh nữ tử bị hưu, chỉ mong ước vật hồi nguyên chủ, mong nhà họ Cố lo liệu chu toàn.
-------------
Trong quân doanh, Nguyên Phương nhìn vào bản đồ. Chỉ ngày mai nữa thôi, chàng sẽ dẫn quân phản loạn vào thành. Đó là ngày phụ thân chàng mơ đến ngai vàng- quyền uy tối thượng nhưng chàng biết, đó là ngày đặt dấu chấm hết cho vinh hoa phú quý của nhà họ Vương. Chỉ hy vọng là hoàng đế giữ nguyên lời hứa của mình, tha mạng cho phụ thân. Đổi một danh tính khác, rút về chốn thâm sơn cùng cốc an hưởng tuổi già. Làm phản, bất trung, mọi tội lỗi chàng chủ tâm gánh hết. Nguyên Phương thầm thấy may mắn khi năm ngoái đã đồng ý với yêu cầu xuất gia của Tịnh Thu. Không vợ con, không thân thích, chỉ mong cha già yên ổn lúc xế chiều. Nguyên Phương ơi Nguyên Phương, có lẽ ông trời cho ngươi đường tình trắc trở là đã liệu trước một ngày như vậy. Hoàng thượng, mong chút tình huynh đệ thuở nào của người có thể mở ra cho nhà họ Vương một con đường sống.
********
Binh biến chốn kinh thành trôi qua nhanh chóng một cách kì lạ. Mới sáng sớm khi mà Vương đại thiếu gia dẫn các tướng sĩ cùng đạo quân hùng hậu tràn vào trong thành, người ta trốn hết vào trong nhà, kẻ có tiền thì thu thập tư trang đi lánh nạn, nhưng chưa đến phiên chợ chiều, xe chạy nạn cũng chưa ra được cổng thành thì tất cả đã sóng yên bể lặng. Họa may chỉ có trận động đất ở ngoại thành là khiến người ta sợ hãi. Trường An không đổi chủ. Cấm cung không chìm ngập trong một hồi gió tanh mưa máu. Thiên hạ của Lý gia vẫn là của Lý gia.
Nhưng không có nghĩa là sau trận binh biến bất thường ấy tất cả mọi người đều được an toàn. Ngự sử đài lần lượt dâng tấu chương tố cáo các quan viên tham ô, dây dưa đến mưu đồ làm phản theo phe cánh của Vương thượng thư. Đại lý tự khanh hớt hơ hớt hải suốt cả tháng trời thu thập đủ chứng cứ buộc tội tấu lên hoàng thượng. Trong vòng một tháng, toàn bộ các quan viên có dính líu nhẹ thì lưu đầy, nặng thì tử hình. Nam đinh trong nhà chém đầu, nữ nhi thì xung vào làm quan nô, quân kĩ. Trường An lại một lần nữa khói phủ đầy ảm đạm. Nhà họ Vương, vì kẻ chủ mưu Vương thượng thư đã chết, con trai Vương Nguyên Phương cứu giá đoái công chuộc tội nên chỉ tịch thu hết phong hiệu, quan tước , giáng xuống làm dân thường. Quan lại trong kinh thành kháo nhau, kẻ thừa kế duy nhất của dòng họ ấy, vị công tử toàn tài phong lưu nhất chốn Trường An đã chết vùi trong địa cung từ lâu, chiêu này của hoàng thượng chẳng qua là mèo khóc chuột. Vừa tỏ rõ được cái uy đế vương, vừa gia ân cho hoàng thân quốc thích, ngầm thông báo cho họ, ngoan ngoãn thuận theo thì sẽ không truy cứu những chuyện trước đây. Vài vị có thâm niên quan trường thì thở dài, mưu cao như vậy, e là của vị họ Võ dạo gần đây đang được ân sủng.
------------------------
Trong đám dân thường tụ tập xem hành hình ở pháp trường được dựng tạm lên giữa chợ- vì có quá đông người bị chém, có một thiếu phụ áo hồng đang đứng im lặng. Nàng đứng rất gần pháp trường, có người hảo tâm nhắc nàng Đồng đại phu, cẩn thận máu bắn lên vấy bẩn nhưng nàng chỉ cười nhẹ. Màu áo đạm sắc như chút ánh sáng dịu dàng, yên ả. Chỉ tiếc trong giờ phút cuối cùng, chồng cũ của nàng không hề nhận thấy. Có lẽ trong nam nhân ấy, tất cả mọi suy nghĩ đã tắt lịm kể từ giờ phút bị phe cánh lôi ra làm kẻ chết thay, thê tử thanh mai trúc mã, Liễu di nương mà chàng trăm phương nghìn kế lấy vào cửa khi hay tin dữ thì trộm của cải bỏ trốn đi mất, thậm chí con gái cũng chẳng mang theo. Mẹ già ra đi vì uất nghẹn, cú sốc vượt quá sức chịu đựng của bà. Nên chẳng chú ý trong đám đông, có bóng áo hồng của người thiếu phụ mà năm xưa mình từng tay ấp má kề.
Giữa ngọ, đã đến giờ hành quyết, vị quan chủ trì ném chiếc thẻ lệnh vang lên một tiếng khô khốc, cùng với đó là tiếng hô của bá tính hả hê vì trừng trị được lũ quan lại mưu đồ phản nghịch. Đến khi thủ cấp của những kẻ xấu số đã nằm gọn trong những chiếc sọt để treo lên cổng thành thị chúng, đao phủ khênh những cái xác đi đổ vào hố chôn tập thể ở ngoài kinh. Chỉ chờ có thế, dân chúng xông lên cướp lấy những chiếc dây trói tử tù dính máu vất bừa bãi ngoài pháp trường. Họ cho rằng, vật dính máu lúc hành quyết của tử tù treo trước cửa nhà có thể đuổi được tà ma, giữ cho thân thể luôn khang kiện. ( truyện được đăng tải và cập nhật duy nhất trên địa https://truyen247.pro/tac-gia/94trang . Cảm ơn các bạn đã theo dõi và ủng hộ)
Khi dòng người đang cố ùa lên giành giật, bóng áo hồng đứng gần chỗ hành hình bị xô ngã. Không có ai che chở, Mộng Dao suýt bị người ta người ta đạp lên người. Đúng lúc ấy, một bàn tay giữ chặt lấy nàng, vững vàng, mạnh mẽ. Ngẩng đầu, phần vì ngược sáng, phần vì choáng váng sau khi phơi nắng và xô đẩy, nàng không kịp nhìn rõ mặt người đó, chỉ biết hắn mặc một tấm áo màu đen giản dị, tóc búi cao, hông đeo bội kiếm. Khi nàng hoàng hồn lại đã kịp kéo thấp chiếc nón che đi khuôn mặt.
-Đa tạ thiếu hiệp.
-Cô nương muốn đi lấy mấy thứ đó sao? Nữ tử chân yếu tay mềm, không nên nhuốm máu.
-Không, ta đi hướng ngược lại, đuổi theo toán sai dịch, ta muốn nhận lại mấy cái xác kia.
Người áo đen chợt ngẩng lên, dù không nhìn rõ mặt nhưng Mộng Dao có cảm giác hình như trong mắt hắn ta lóe lên một chút gì kì lạ, rồi chợt hắn nhìn nàng, dò hỏi:
-Cô quen với họ sao?
Mộng Dao cười khổ, trả lời bâng quơ :
-Chỉ là một đoạn giao tình.
-Vậy thì chờ ta ở đây một lát, ta sẽ giúp cô.
Có lẽ bị sự ấm áp trong giọng nói của hắn trấn an, nàng thế mà đứng ở bên góc chợ ấy chờ thật. Nửa khắc sau, hắn lặng lẽ tiến lại, tay xách một vò rượu và một túi vịt quay. Nàng lùi lại, khách sáo:
-Tiểu nữ không quấy rầy nhã hứng của thiếu hiệp, ta vẫn là đi nhanh cho kịp giờ, không mất dấu. Đa tạ thiếu hiệp tương trợ.
Nói đoạn nàng vội chạy đi. Không dưng ma xui quỷ khiến lại tin tưởng một kẻ qua đường. Chỉ là bóng áo đen ấy ngần ngừ một lát rồi rồi chạy theo nàng, dẫn nàng về nghĩa trang phía ngoại thành:
-Cô xin xỏ ở đây cũng vô ích. Họ chỉ là lâu la tiểu tốt, trước mặt quan trên sao dám đưa xác trọng phạm triều đình cho cô. Lát nữa, khi xe kéo xác đến nghĩa trang, lúc ấy cô hãy đút lót cho bọn họ, rồi muốn đưa ai đi thì đưa.
Nàng nghe thấy hắn nói, chợt ngộ ra chỗ rượu thịt kia để làm gì. Trông giữ phạm nhân từ sáng sớm đến quá ngọ, sai dịch chưa được chút gì vào bụng. Có thực mới vực được đạo. Lấp đầy bụng thì chuyện gì cũng dễ nói. Khi họ đến nơi, hố chôn tập thể đã bắt đầu đào, Mộng Dao vội dúi cho vị bổ đầu đang trông coi một túi bạc để hắn chôn xác Cố Mẫn riêng khỏi hố chôn. Quay đầu nhìn lại, nàng tò mò không biết thiếu hiệp áo đen đến xin xác cho ai, nhưng thật bất ngờ, hắn ta móc ra một thỏi vàng rồi bảo với bọn sai dịch : chôn sâu sâu một chút, đừng để cho họ lạnh, xin các vị đại ca nhớ mua chút vàng mã, để oan hồn xuống địa phủ lộ trình được hanh thông. Nói đoạn, người đó theo bản năng kéo sâu xuống chiếc nón rồi cúi đầu đi thẳng.
Thật là một người khó hiểu, là huynh ấy thích lo chuyện bao đồng hay có ẩn tình chi đây? Đột nhiên, vị bổ đầu đứng cạnh hỏi nàng rằng:
-Cô nương có quen với người áo đen sao?
Mộng Dao lắc đầu ánh mắt tò mò. Vị bổ đầu đó bèn thở dài. Quen với toàn bộ quan viên bị hành hình ngày hôm nay, lại còn che mặt, e chỉ có thể là vị đó. Năm xưa, hắn từng thấy thiếu niên tra án trong đại lý tự, kim quan ngọc đái, áo gấm quạt cài, phong lưu làm sao. Tiếc là vật đổi sao dời. Nói đoạn, hắn quát bọn sai nha:
-Nhận rượu thịt rồi thì nhanh tay lên chút, đừng lề mề nữa. Nhanh lên!.
Leem: Cái này đơn thuần là điền văn, chậm nhiệt, bình bình thản thản
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro