Chương 52: Vân Tử Thù quá đáng quá rồi
Vân Tử Thù nhíu mày "Cho nên Ám vệ bị chọn từ Ám Ảnh Các, về sau sẽ không do thống lĩnh quản lý nữa?" Lãnh Nguyệt gật đầu "Ám vệ bên cạnh Thái tử kia từ bắt đầu lập khế ước, cả đời này cũng chỉ có thể nghe theo thái tử, thái tử cho cô ấy sống, thì cô sống, thái tử bảo cô ch.ết, cô cũng chỉ có thể ch.ết." Vân Tử Thù trầm mặc xuống. Lãnh Nguyệt xoay người đi pha trà, Vân Tử Thù tiện tay lấy một quyển sách lật xem, trong đầu lại nhịn không được nghĩ tới chuyện Ám Các. Kiếp trước hiểu biết của cô đối với Ám các không phải rất nhiều, chỉ biết là Ám Các là thế lực đáng sợ thần bí khó lường nhất trong hoàng tộc, cả triều văn võ đều kiêng kị sự tồn tại này. Mà bởi vì từ nhỏ ở cùng với Tư Thương nhiều, cô biết Ám Các huấn luyện rất khổ, bị thương là chuyện cơm bữa, bỏ mạng cũng là việc thường thấy. Nhưng mà cô trước giờ không biết, các loại chức trách bên trong Ám Các mà cũng phân chia kỹ càng như vậy, cũng như lục bộ trong triều, mỗi người đều có lĩnh vực sở trường riêng. Các quy cách cũng nghiêm nghị. Nhưng mà điều này cũng bình thường, Ám Các là vũ khí sắc bén nhất của Hoàng đế, trong các Ám vệ mỗi một người đều là tinh nhuệ cao thủ lấy một địch trăm, g.iết người không chớp mắt. 𝙈. 𝙑🅾𝔻🅃🆆. 𝙘𝓞𝕄 Nếu không huấn luyện khắc nghiệt từ nhỏ, lấy quy củ trùng trùng ràng buộc, lấy phương thức đặc thù bồi dưỡng ra lòng trung thành của bọn họ, hoàng đế sao có thể bảo đảm bọn họ sẽ không phản lại? Dù sao hoàng đế cũng sợ chết, càng là cao thủ quả quyết vô tình, hậu quả của phản lại càng đáng sợ hơn. Cho nên cốt cách chống đối của Tư Thương nhất định sẽ làm cho phụ hoàng ăn ngủ khó yên. Vân Tử Thù im lặng trầm tư , lúc này mới bỗng nhiên ý thức được, Tư Thương vô cùng bình tĩnh đồng ý đến làm Ám vệ của nàng, thật ra đã đem vận mệnh của hắn hoàn toàn giao vào tay nàng. Có lẽ hắn cũng có đủ năng lực để bản thân không bị quản chế bởi người khác, nhưng Vân Tử Thù lại không biết rõ, Tư dù là lúc nào cũng không chống lại cô, cho dù là ch.ết. Nói không cảm động là giả. Chỉ là Vân Tử Thù sẽ không bởi vì cảm động liền cho hắn hy vọng không thực tế, như vậy đối với hắn không công bằng, trước mắt cô còn có rất nhiều chuyện phải làm, không có nhiều tâm tư đặt ở chuyện nữ nhân tình trường như vậy. Chờ cô hoàn toàn giải quyết ân oán với Tiêu gia, chờ cô đạt được tự do và quyền lực mình muốn, chờ khi cô nguyện ý cho hắn một lời giải thích, nhất định là bởi vì thật sự thích hắn -- không xen lẫn bất cứ nhân tố nào khác, chỉ đơn thuần là thích. Như vậy đến lúc đó, cô nghĩ muốn, bọn họ sẽ có một cái rất đẹp tốt kết quả. . . . . . . "Vân Tử Thù thật sự quá đáng quá rồi, quá quá đáng!" Lê Tuyết nhìn khuôn mặt sưng phù không nói nên lời của Tiêu Vân Hành, tức giận đến rơi lệ, "Cô ta sao có thể nhẫn tâm như vậy? Rốt cuộc có coi Hành ca là phu quân của mình không?" Tiêu Vân Hành chật vật ghé vào trên giường, khuôn mặt vừa nãy sưng phù lên, từng dấu tay đã chuyển sang màu xanh tím, nhìn vô cùng đáng sợ. Vốn dĩ vẫn được coi như là khuôn mặt tuấn tú xuất chúng, lúc này hoàn toàn nhìn không ra dung mạo lúc đầu. Lê Tuyết tức giận khóc sướt mướt cùng oán giận làm cho hắn tâm sinh nóng nảy, nghĩ đến Vân Tử Thù ngang nhiên cùng Tư Thương qua lại, Tiêu Vân Hành lại càng tức sôi máu, tức tới đau phế phủ. Nhưng hắn càng hận chính mình, đối mặt với tình cảnh như vậy, vậy mà một cách giải quyết cũng không có, Tiêu Vân Hành chưa bao giờ chịu uất ức như thế, uất ức đến bị vợ công khai ngoại tình cũng không có cách nào. Lê Tuyết còn đang khóc, hắn không kiên nhẫn gầm lên "Có thể đừng có khóc nữa không? Mỗi ngày chỉ biết khóc khóc khóc, ngươi trừ khóc ra còn có thể làm gì?" Lê Tuyết bị dọa đến ngâm miệng, sắc mặt tái nhợt, mắt ngấn lệ nhìn hắn "Hành ca?" Khuôn mặt Tiêu Vân Hành vô cùng đau đớn, lúc này chỉ muốn an tĩnh đi ngủ, tốt nhất ngủ tới bất tỉnh nhân sự, cái gì cũng không nghĩ, sau khi tỉnh lại phát hiện hết thảy đều là giả . . . . . . Nhưng lửa giận trong lòng không ngừng thiêu đốt làm cho hắn căn bản ngủ không được, phế phủ đau, cả người đau, mặt cũng đau, không chỗ nào không đau làm cho hắn thực sự cảm nhận được cái gì là mùi vị dày vò sống một ngày bằng một năm. Vân Tử Thù chết tiệt , thay đổi như nước, đứng núi này trông núi nọ, hắn còn muốn về sau đối tốt với cô, bù đắp cho cô những ủy khuất từng chịu, cô thì hay rồi, thông đồng cùng Tư Thương luôn rồi. Tiêu Vân Hành càng nghĩ càng giận, hắn buộc bản thân tỉnh táo lại, xoa xoa cái trán, kéo cổ tay khóa xiềng xích làm hắn phiền lòng nổi giận "Ngươi im lặng chút đi, để ta nghĩ cách." Lê Tuyết kinh ngạc gật đầu, cắn môi ngồi ở một bên, trong lòng sớm đã đem Vân Tử Thù mắng vô số lần, nhưng không có thể làm gì Lại nhìn bộ dạngTiêu Vân Hành lúc này chật vật không chịu nổi, Lê Tuyết bỗng nhiên hối hận khi đến phủ công chúa, cô cứ đợi ở Tiêu gia thì tốt rồi, đến nơi đây hầu hạ Tiêu Vân Hành, mỗi ngày mệt đến chết đi sống lại còn ăn không ngon ngủ không yên, hơi một tí là phải xem sắc mặt của Vân Tử Thù, nói sai hai câu đã bị vả miệng, quả thực không phải là ngày tháng của người sống! Lê Tuyết càng nghĩ càng ủy khuất, càng nghĩ càng cáu giận, hốc mắt nhịn không được lại bắt đầu đỏ lên, nước mắt rơi lã chã rớt xuống dưới. Lần này không phải giả vờ, mà là thực sự ủy khuất tuyệt vọng đến muốn khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro