Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 50: Ác nô khi chủ

Tư Thương ngẩn ra, đối với ý cười trong ánh mắt cô, nhất thời thất thần. Vân Tử Thù xoay người đi đến sạp gấm ngồi xuống, cũng ra hiệu Tư Thương ngồi xuống "Thái tử hai ngày này có tìm ngươi hay không?" "Thái tử không tìm, nhưng Hứa Phò mã tìm thần." Nói đến chính sự, Tư Thương rất nhanh khôi phục vẻ lạnh lùng không sợ hãi lúc trước, "Tiêu Viễn Đình đối với chuyện Lê Hiên mặc kệ không hỏi, thoạt nhìn cũng không để ý tới sống chết của hắn, Tiêu phu nhân vẫn không ngừng bôn ba, ý đồ muốn sớm cứu Lê Hiên từ Ám Các ra, cho nên hắn tìm tới Trưởng công chúa Tấn Trữ." Vân Tử Thù đưa chén trà lên "Ngươi không xen vào?" "Không xen vào." Tư Thương thanh âm bình tĩnh, "Hứa Phò mã cùng Trưởng công chúa Tấn Trữ cảm tình hai người cũng không phải tốt lắm, cho nên hắn chỉ tìm đến ta một lần." Nói xong, ánh mắt lại một lần dừng ở Vân Tử Thù trên mặt, "Trưởng công chúa Tấn Trữ ở trong phủ công chúa cũng từng nuôi nam sủng." Vân Tử Thù biểu tình hơi ngưng, chậm rãi nâng mắt nhìn hắn, trong mắt lộ ra vài phần suy nghĩ sâu xa "Ta và Trưởng công chúa Tấn Trữ không giống nhau." Tư Thương ừ một tiếng "Ty chức biết." Vân Tử Thù cảm thấy hắn hôm nay có điểm là lạ, tại sao lúc nào cũng xoay quanh đề tài nam sủng này? "Điện hạ." Nhũ mẫu quản sự đi tới bẩm báo, "Quý phi nương nương phái người truyền mệnh lệnh." Mệnh lệnh? Vân Tử Thù cười nhạt "Cho người lại đây." "Vâng" Không bao lâu sau, một nhũ mẫu thân hình to lớn biểu tình không tốt đi tới, nhìn thấy Vân Tử Thù cùng Tư Thương ngồi cùng nhau nói chuyện, biểu tình hơi hơi cứng đờ, lập tức nhíu mày, ngữ khí vô cùng trầm mặc nghiêm ngặt "Cửu công chúa điện hạ, sao người có thể cùng nam nhân ngoài ở chung một phòng?" Vân Tử Thù bình tĩnh uống trà, như là không nghe thấy lời bà ta nói. Người này là Nguyễn nhũ mẫu trong cung phụ trách dạy tú nữ quy củ, Ngô quý phi hết sức tín nhiệm, ỷ vào thế của Ngô quý phi, vài năm nay cơ hồ ở trong cung hoành hành. Đừng nói tú nữ mới vừa vào cung, cho dù là tần phi hậu cung hay mấy vị công chúa ở trước mặt bà đều rất khách khí, chưa từng có lúc ngạo mạn vô lễ. Nhưng Vân Tử Thù không quen tật xấu của bà ta. "Cửu công chúa điện hạ." Nguyễn nhũ mẫu sắc mặt có chút không tốt lắm nhìn, "Lão nô nói chuyện, công chúa điện hạ không nghe thấy sao?" "Nếu tự xưng lão nô, vậy Nguyễn nhũ mẫu sao một chút quy củ cũng không có vậy?" Lãnh Nguyệt đi tới, từ trên xuống dưới đánh giá Nguyễn nhũ mẫu, "Không biết còn tưởng rằng bà là chủ tử nơi này, đang ở quát lớn nô tài cơ." Nguyễn nhũ mẫu ánh mắt sắc bén "Ngươi hỗn sược!" Lãnh Nguyệt sẽ sợ bà ta? "Dựa theo quy củ, Nguyễn nhũ mẫu hẳn là quỳ xuống với đích công chúa trước, cung kính dập đầu hành lễ, lúc sau mới nói mục đích đến, yên lặng nghe đích công chúa điện hạ chỉ thị." Lãnh Nguyệt ngữ khí lạnh lùng, "Nếu bản thân Nguyễn nhũ mẫu cũng không biết quy củ, làm sao dạy người khác quy củ? Ta hoàn toàn có lý do bẩm tấu Hoàng Thượng, Nguyễn nhũ mẫu ác nô khi chủ, ỷ vào sủng ái của quý phi không để đích công chúa vào mắt, không biết nguyễn nhũ mẫu cảm thấy Hoàng Thượng sẽ xử trí như thế nào?" Nguyễn nhũ mẫu sắc mặt đột nhiên thay đổi "Ta là phụng mệnh lệnh quý phi nương nương mà đến." Lãnh Nguyệt nói "Quý phi nương nương cũng không tôn quý bằng đích công chúa." Nguyễn nhũ mẫu nghe vậy thiếu chút nữa muốn cười lạnh, đích công chúa tôn quý? Tôn quý ở đâu? Không phải chỉ là một công chúa lụi bại từ nhỏ sẽ không có mẫu thân, phụ thân cũng không thương sao? Còn dám tự xưng tôn quý? Cô cũng xứng đánh đồng với quý phi nương nương? Chẳng qua những lời này bà cũng không dám nói ra, trong lòng mọi người đều hiểu thân phận của đích công chúa cũng không đáng giá để ở trong lòng, nhưng mọi người cũng đều hiểu rõ, có những lời không thể nói ra khỏi miệng. Vân Tử Thù uống ngụm trà, buồn chán quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, thực là có chút không kiên nhẫn. Trong cung này từng cung, so với bên trong nhà quyền quý kỳ thật cũng không có gì khác biệt, ai được sủng ái người đó có quyền lên tiếng, cho dù là chính thê, chỉ cần mẹ chồng không thích phu quân không thương, ở trong nhà cũng không có một chút địa vị. Về phần vài tên nô tài. . . . . . Nịnh nọt, tâng cao đạp thấp là bản năng của bọn họ, ai được sủng ái bọn họ nịnh hót người đó, chủ tử thất thế trong mắt bọn họ so với nô tài còn không bằng, mong chờ bọn họ cung kính? Trừ phi làm cho bà ta cảm nhận được sợ hãi khắc cốt ghi tâm, nếu không chính là chuyện hư cấu. Nguyễn nhũ mẫu thấy thế, lạnh lùng nói "Nếu quý phi nương nương biết cửu công chúa ngạo mạn vô lễ như thế , chỉ sợ sẽ không vui." "Bà ta vui hay không liên quan gì tới công chúa nhà ta?" Lãnh Nguyệt càng hung hăng hơn so với bà ta, "Công chúa điện hạ cũng không xem sắc mặt quý phi nương nương mà ăn cơm." Nguyễn nhũ mẫu tức giận đến cắn răng "Ngươi nói như vậy, không thấy là đại nghịch bất đạo?" "Quả thật đại nghịch bất đạo." "Vậy ngươi --" Nguyễn nhũ mẫu đang há miệng quở trách, bỗng nhiên trước mắt một vật cấp tốc bay tới, bà ta còn chưa kịp phản ứng, đồ vật kia liền thẳng vào miệng của bà, bà ta nôn một tiếng, đưa tay móc họng của mình, "Ọe. . . . . ." "Đây là độc dược chuyên trị lắm mồm." Tư Thương đứng lên, từng bước đi tới, y phục đen chân đi giày da hươu trầm ổn có lực, khí thế hắn khiếp người lạnh như băng, "Nguyễn nhũ mẫu ở trong cung vênh mặt hất hàm sai khiến quen rồi , thế cho nên to gan lớn mật đến ngay cả công chúa cũng không để vào mắt." Nguyễn nhũ mẫu nhìn hắn, không tự giác lui về phía sau, đáy mắt hiện lên sợ hãi "Ngươi. . . . . ." Hắn cho bà ăn cái gì rồi? Tư Thương khoanh tay hỏi "Quý phi bảo bà truyền lời gì?" Nguyễn nhũ mẫu nuốt nuốt nước bọt "Quý phi nương nương bảo Cửu công chúa ba ngày sau tiến cung tham gia tiệc sinh thần, đem theo Tiêu công, phu. . . . . . Phu thê cùng đi." "Không phải chỉ là một câu nói sao, cứ phải ở trong này kiêu ngạo tự đắc, khoe uy phong một hồi." Lãnh Nguyệt trào phúng cười cười, "Bà nên cảm thấy may mắn Lãnh Sương có việc bận, nếu không cũng thưởng ngươi mấy cái bạt tai, cho bà biết cái gì gọi là quy củ của phủ công chúa." Nguyễn nhũ mẫu tức giận đầy mình, cũng không dám phát ra, mà là bất an nhìn chằm chằm Tư Thương "Ngươi. . . . . . Ngươi cho ta ăn cái gì?" "Một con trùng đen." Tư Thương ngữ khí lạnh lùng, "Sẽ không lấy mạng của ngươi, chỉ là mỗi tháng sẽ có ba ngày phát tác, phát tác là lúc trùng sẽ ở trong cơ thể của ngươi cắn xé ngũ tạng lục phủ, làm ngươi thống khổ khó chịu, sống không bằng chết." Nguyễn nhũ mẫu sắc mặt trắng bệch "Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . ." "Lãnh Nguyệt trong tay có giải dược." Tư Thương ánh mắt hiện lên sắc lạnh khiếp người, "Sau khi hồi cung cái gì nên nói, cái gì không nên nói, ngươi tự cân nhắc, mỗi tháng đến phủ công chúa nhận giải dược của ngươi, giữ cho ngươi không chết, nếu không. . . . . ." Ngữ khí hơi ngừng, Tư Thương thanh âm lạnh nhạt "Trong nhà Nguyễn nhũ mẫu còn có một đứa con trai đang chuẩn bị đi thi, chi bằng ta sai người đem hắn mang đến cho ngươi gặp?" Nguyễn nhũ mẫu trước mắt tối sầm, rầm một tiếng quỳ xuống "Ta biết sai rồi, đừng giết con ta, nó vô tội! Ta nhất định sẽ không nói lung tung, về sau cũng không dám bất kính với công chúa, công chúa điện hạ! Tha cho ta, tha cho nô tài không có mắt nhìn này đi!" "Sớm như vậy thì có phải tốt không?" Vân Tử Thù thần sắc bình tĩnh, "Cứ phải để bản thân chịu khổ." Nguyễn nhũ mẫu càng không ngừng dập đầu "Lão nô biết sai, công chúa điện hạ tha mạng! Công chúa tha mạng!" "Bản cung không muốn làm khó dễ ngươi, trở về đi." Vân Tử Thù thần sắc lộ vẻ mỏi mệt, "Học cách thông minh chút, nếu không ngươi chắc chắn sẽ hối hận khi sinh ra trên đời này." "Vâng, vâng, lão nô nhất định không dám." Nguyễn nhũ mẫu liên tục gật đầu, "Lão nô cáo lui, vậy lão nô cáo lui." Đứng dậy lảo đảo đi tới cửa, Nguyễn nhũ mẫu lại như nghĩ tới cái gì, quay đầu lại "Vậy. . . . . . Vậy công chúa điện hạ có mang theo Tiêu công tử không. . . . . ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro