Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 48: Lại phát điên cái gì

Lê Tuyết nói những lời này là có thêm những tính toán nhỏ nhặt của mình. Nếu Vân Tử Thù cố ý phân phó phòng bếp cắt xén thức ăn của bọn họ, như vậy Hành ca nhất định có thể mượn cơ hội này nhìn thấy tâm địa cô ta keo kiệt lại ác độc, nếu là phòng bếp tự chủ trương, vậy Vân Tử Thù vì cứu vãn mặt mũi của mình, nhất định sẽ phân phó phòng bếp cải thiện bữa ăn của bọn họ, về sau sẽ không cần tự bỏ tiền mua. Lê Tuyết tính toán như thế, lại không ngờ đến bị Tiêu Vân Hành một ngụm phủ quyết. "Không cần." Tiêu Vân Hành nhíu mày, "Tối nay cố chịu ăn một bữa, ngày mai nói sau." Một ngày hai lần đi tới điện Thê Phượng, Vân Tử Thù sẽ thật sự nghĩ rằng hắn ly cô không được, mục đích của hắn tuy rằng là muốn làm cho cô cam tâm tình nguyện trở về Tiêu gia, nhưng cũng không thể chiều theo tính tình của nàng, làm cho cô thực nghĩ rằng mình có thể gây khó dễ cho hắn. "Nghe nói ba ngày sau là sinh thần của quý phi nương nương." Lê Tuyết thấp giọng mở miệng, bất giác địa xoay chiếc đũa trong tay, thầm sinh ghen ghét, "Vân Tử Thù hẳn là sẽ tiến cung tham gia tiệc sinh thần." Nếu cô là chính thê của Hành ca thì tốt rồi, sinh thần của quý phi cô cũng có thể tiến cung tham gia, có thể mặc phục sức hoa lệ, ngồi cùng những quận chúa cao quý, nhóm quý nữ, có thể cao ngạo ngẩng đầu, chờ gia các tiểu thư thế gia có gia thế kém một chút nịnh hót lấy lòng cô, hưởng thụ cảm giác cao cao tại thượng được người ta đuổi theo tung hô. Nhưng chính thê của Tiêu Vân Hành lại là là Vân Tử Thù. Lê Tuyết mỗi lần nghĩ đến cái này, trong lòng liền đặc biệt tức giận, hận Vân Tử Thù chiếm lấy vị trí chính thê vốn nên thuộc về nàng. Được sủng ái thì có như thế nào? Miễn là không phải chính thê, cô liền vĩnh viễn không có tư cách tham gia cung yến chính thức, không thể tiến vào đám thế gia quý nữ cùng chính thất phu nhân, không thể cùng người có thân phận tôn quý hơn ở một chỗ uống trà nói chuyện phiếm, ngắm hoa ngâm thơ. Nếu không có Vân Tử Thù. . . . . . Lê Tuyết nhìn rau xanh keo kiệt trước mặt, màn thầu cứng ngắc, thầm nghĩ Vân Tử Thù nếu như chết đi thì tốt rồi, chỉ cần cô ta chết, tất cả vấn đề liền có thể giải quyết dễ dàng. "Sinh thần của Quý phi nương nương?" Tiêu Vân Hành biểu tình khẽ động, không biết nghĩ tới cái gì, khóe miệng chậm rãi cong lên. Thương thế của hắn so với trước đó vài ngày đã có chuyển biến tốt đẹp, lại dưỡng thương ba ngày, hẳn là có thể tiến cung tham gia tiệc sinh thần. . . . . . Tuy rằng sẽ vất vả chút, nhưng vì để người ta nhìn thấy hắn và Vân Tử Thù phu thê ân ái, những điều này đều có thể chịu được. Chỉ cần cùng Vân Tử Thù đồng thời xuất hiện trước mặt người khác, làm cho người ngoài thay đổi cái nhìn với chuyện cửu công chúa hưu phu, mặt mũi Tiêu gia tổn thất có thể vãn hồi một ít. Bữa tiệc sinh thần trước mặt các hoàng tử cùng trọng thần, Hoàng Thượng cùng quý phi hẳn là cũng sẽ nhắc tới Vân Tử Thù, đến lúc đó tất cả mọi người sẽ cho rằng chuyện hưu phu chỉ là trò khôi hài. Dưới áp lực khắp nơi, cuối cùng Vân Tử Thù vẫn sẽ trở lại Tiêu gia. Hết thảy sẽ phát triển theo hướng tốt. . . . . . . Tiêu Vân Hành đánh tính toán, lại không hề dự đoán được kế hoạch biến hóa nhanh. Buổi tối ăn ít, đối với một đại nam nhân mà nói, chút cơm ăn thật sự không đủ dính răng, ban đêm đói tới khó chịu, nửa mê nửa không dễ gì chịu đựng tới buổi sáng, đã thấy biểu tình Lê Tuyết khi tiến vào do dự né tránh, như là phát hiện bí mật gì không thể cho ai biết vậy. Tiêu Vân Hành ánh mắt thăm dò dừng ở trên mặt cô "Làm sao vậy?" "Hành ca, ta phát hiện một chuyện, huynh. . . . . . Huynh ngàn vạn lần đừng nóng giận. . . . . ." Lê Tuyết ấp úng nói, "Huynh hiện tại đang bị thương, không thể tức giận." "Rốt cuộc là chuyện gì?" Lê Tuyết cắn môi mòng "Ta vừa rồi đi thỉnh an công chúa điện hạ, vốn dĩ là muốn nói cho người việc người phòng bếp khắt khe đồ ăn của Hành ca, mong người làm chủ tra một chút, trong lúc vô tình lại phát hiện. . . . . ." Tiêu Vân Hành nhíu mày "Phát hiện cái gì?" Lê Tuyết cúi đầu "Ta phát hiện Ti thống lĩnh từ tẩm điện công chúa đi ra. . . . . ." "Muội nói cái gì?" Tiêu Vân Hành mặt đột nhiên biến sắc, "Nói lại lần nữa!" "Ti. . . . . . Ti thống lĩnh. . . . . ." "Cái kia tiện phụ!" Tiêu Vân Hành đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, căng vết thương trên người, sắc mặt thoáng chốc trắng xanh, "A!" "Hành ca cẩn thận." Lê Tuyết vội vàng tiến lên đỡ, "Tuyệt đối đừng tức giận, giận quá hại thân." Tiêu Vân Hành bất chấp đau đớn, Lê Tuyết đang hầu hạ hắn mặc quần áo, mệnh cô đỡ hắn đi tới điện Thê Phượng, đi một đoạn đường thật dài, rốt cục cũng đến điện Thê Phượng, lại bị hộ vệ ngăn lại. "Chưa được công chúa điện hạ triệu kiến, không được tùy ý bước vào điện Thê Phượng." "Cút ngay!" Tiêu Vân Hành gầm lên, sắc mặt lúc này âm u xanh mét, hết sức khó coi, "Vân Tử Thù, ngươi ra đây cho ta!" Vân Tử Thù ngồi ở trong điện nghe Tư Thương nói chuyện, nghe được bên ngoài từng đợt rít gào, biểu tình đột nhiên lạnh lùng "Tiêu Vân Hành lại đang phát điên cái gì thế?" Lãnh Nguyệt nghĩ đến biểu tình của Lê Tuyết vừa nhìn thấy thống lĩnh đại nhân, trong lòng hiểu ra "Hẳn là do Lê Tuyết nói lung tung mà ra." "Ta đi xem xem." Tư Thương xoay người rồi đi ra ngoài. Vân Tử Thù cũng buông chén trà, " Ta với ngươi cùng đi." Hai người đi ra điện Thê Phượng, liền thấy được Tiêu Vân Hành giống một con thú không khống chế được, trong ánh mắt lộ vẻ hung ác. "Vân Tử Thù, ngươi còn có chút thể diện nào không?" Tiêu Vân Hành thấy hai người đi ra, càng tức giận, nhịn không được chỉ vào mặt Vân Tử Thù, "Giữa ban ngày ban mặt, ngươi cùng một nam nhân khác công khai qua lại, có biết liêm sỉ hay không? Có biết cái gì là nữ tắc hay không? Ngươi quả thực lẳng lơ --" Âm thanh trầm lạnh như băng vang lên "Lãnh Sương, vả miệng!" "Rõ" một bóng người vút tới, lập tức một trận bộp bộp giòn vang, Lê Tuyết bị một trận gió quét sang một bên, cứng đờ không biết làm gì nhìn Lãnh Sương như là đang luyện võ, như một trận cuồng vả vào mặt Tiêu Vân Hành. Cô bị dọa trắng mặt "Ngươi. . . . . . Ngươi làm gì vậy? Dừng tay, dừng tay a!" Lãnh Sương không để ý cô, nâng tay giáng xuống, tiếng vỗ ác liệt giáng xuống vang lên mang theo tiết tấu. Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! "Hự!"Thân thể còn suy yếu của Tiêu Vân Hành kinh không chịu được trận cuồng vả này, thân thể lảo đảo trực tiếp té lăn trên đất, ngã cả người đau nhức, bị thương càng thêm nặng. "Hành ca!" Lê Tuyết chạy nhanh tiến lên đỡ hắn, sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh, "Hành ca huynh không sao chứ? Hành ca!" Tiêu Vân Hành trước mắt một trận choáng váng biến thành màu đen, lỗ tai ong ong, khóe miệng vỡ tan, một lúc lâu sau không có một chút phản ứng. Lại nhìn bản mặt hắn, sớm đã sưng thành đầu heo, hai bên hai má sưng đến không thể tin nổi. Lãnh Sương lắc lắc tay, đi trở về bên cạnh Vân Tử Thù đứng. Tư Thương tiếng nói lãnh khốc hung tàn, lộ ra hàm ý thấu xương khiếp người, "Nếu Tiêu Vân Hành còn dám ác ngữ phạm thượng, cứ khâu cái miệng của hắn lại." Lãnh Sương lĩnh mệnh "Rõ" Tiêu Vân Hành đau tới nói không ra lời, hắn trước kia vẫn nghĩ rằng nữ tử đều là tay trói gà không chặt, nhưng Lãnh Sương lại liên tục làm cho hắn cảm nhận được sự thật về sức mạnh của nữ tử, chỉ là cái giá của lĩnh hội cũng không nhỏ Miệng sộc mùi máu tươi, cái lổ tai ong ong, Tiêu Vân Hành sau một lúc lâu, trước mắt vẫn như cũ một mảnh biến thành màu đen, hắn run rẩy đứng đưa tay đỡ cánh tay của Lê Tuyết đứng lên, khóe miệng vỡ tan cùng khuôn mặt sưng tấy làm cho hắn nói chuyện cũng không thậm rõ ràng, "Vân Tử Thù, ngươi. . . . . . Ngươi không tuân thủ nữ tắc, công nhiên cùng nam tử gặp mặt. . . . . ." "Tiêu Vân Hành." Vân Tử Thù ánh mắt lạnh như băng, "Ngươi thật đúng là một chút cũng không tự biết mình."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro