Chương 47: Làm sai thì nên gánh vác hậu quả
Tiêu Vân Hành không nói nữa. Hiện tại người hắn lại bắt đầu vô cùng đau đớn, mới vừa rồi ở ngoài điện Thê Phượng đứng lâu như vậy, lúc này sắp mất hết sức lực, sắc mặt tái nhợt vô sắc, căn bản không có sức lực nói thêm cái gì nữa. Lê Tuyết cả đường dìu hắn trở về Thanh Trần Cư, chẳng những Tiêu Vân Hành một thân mồ hôi lạnh, Lê Tuyết cũng vừa mệt vừa nóng, đổ mồ hôi đầm đìa. Nhưng vì duy trì sự hiền lạnh, cô còn phải lấy nước cho Tiêu Vân Hành lau người trước. Lê Tuyết cầm chậu đi ra trong nháy mắt, hận không thể đem bồn vứt ra giẫm lên! Vân Tử Thù chết tiệt, tiểu tiện nhân. Ai làm nô làm tỳ cho cô ta, ai làm trâu làm ngựa cho cô ta? Nếu có thể, cô hận không thể nguyền rủa Vân Tử Thù lập tức chết đi, bị thiên lôi đánh, bị ngũ lôi oanh đỉnh! Lê Tuyết hít một hơi thật sâu, cầm chậu xoay người đi về hướng phòng bếp. Tiêu Vân Hành một mình một người nằm trên giường, trong đầu hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Tử Thù trong trẻo nhưng lạnh lùng đạm mạc, nghĩ đến khuôn mặt cô quật cường cùng thái độ quật cường hờ hững cách xa ngàn dặm, trong lòng lại hoảng hốt cảm thấy xa lạ. Vân Tử Thù cùng Lê Tuyết hai người hoàn toàn là hai tính tình khác nhau. Một người cao ngạo lạnh lùng, một người thiện lương nhu nhược. Một người là hoàng tộc kim chi ngọc diệp, một người là biểu muội của mình. Ngày xưa Tiêu Vân Hành chỉ thấy Lê Tuyết ôn nhu săn sóc, am hiểu lòng người, không nhìn thấy Vân Tử Thù tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, mà khi người tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục kia hoàn toàn thay đổi thái độ, hắn ngược lại có chút. . . . . . Tiêu Vân Hành từ từ nhắm hai mắt, phát hiện chính mình lại có chút vui mừng vì Vân Tử Thù yêu cầu hắn hưu Lê Tuyết -- tuy rằng hắn cũng không sẽ thật sự hưu Lê Tuyết. Nhưng yêu cầu này ít nhất có thể chứng minh, trong lòng cô vẫn để ý hắn. Huống hồ lúc trước quả thật hắn làm không tốt, không có bằng chứng chỉ nghe lời nói một phía của Lê Tuyết khiến cho Vân Tử Thù bị oan, dù là ai, chỉ sợ cũng không thể chịu được oan uổng như vậy, cho nên cô có tức giận cũng là bình thường. Tiêu Vân Hành quyết định ngày mai lại đi xin lỗi về điều không phải. Nữ tử đều làm từ nước, chỉ cần hắn đủ thành ý, Vân Tử Thù sớm muộn gì sẽ bị hắn làm mềm lòng. Một trận tiếng bước chân cắt ngang suy nghĩ của hắn. "Hu hu, thật sự quá đáng quá đi!" Lê Tuyết bưng nước đi vào, hốc mắt đỏ lên, thanh âm nghẹn ngào, trên mặt lộ vẻ tức giận cùng ủy khuất, "Người của phòng bếp đều muốn tiền đến điên rồi? Ta chỉ là muốn xin bọn họ một ít nước ấm, bọn họ vậy mà ngay cả nước ấm cũng phải lấy tiền. . . . . . Có để cho người ta sống qua ngày hay không?" Tiêu Vân Hành mở mắt ra, nhìn khuôn mặt Lê Tuyết tràn ngập oán khí, trước kia chỉ cảm thấy sạch sẽ động lòng người, ta thấy tội nghiệp, nhưng thời gian này hắn thấy trên mặt nàng trừ ôn nhu ra chứa nhiều biểu tình, ví dụ như phẫn nộ, oán trách, oán giận, bất mãn, hổ thẹn. . . . . . Đúng, hổ thẹn. Mỗi lần từ phòng bếp bưng tới một ít đồ ăn cô thích ăn mà hắn không có thể ăn, cô sẽ dùng một loại ánh mắt vô tội đáng thương vừa hổ thẹn nhìn hắn, Tiêu Vân Hành hai ngày này nhìn thấy nhiều hơn biểu tình này của cô, giống như lúc trước không có đau lòng, chỉ có phiền chán vô tận cùng nín nghẹn nói không nên lời. "Vân Tử Thù chính là đang cố ý làm khó dễ chúng ta, nha hoàn không phái lại đây, cơm canh keo kiệt muốn chết, một chút chất béo cũng không có, Tuyết Nhi ăn hay không ăn thật ra không sao cả, nhưng Hành ca có thương tích trong người, sao. . . . . . Sao có thể giày vì như vậy?" Lê Tuyết không có nhận thấy ánh mắt của Tiêu Vân Hành, nói xong lại ủy khuất khóc, cô đưa tay lau nước mắt, "Mỗi ngày để chúng ta ở trong này tự sinh tự diệt, cô ta chính là cố ý trả thù chúng ta --" Tiêu Vân Hành nói "Trả thù cũng là đúng thôi." "Cái gì?" Lê Tuyết lờ mờ, kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Tiêu Vân Hành, hốc mắt vẫn còn ngấn nước, "Hành ca?" Tiêu Vân Hành nhìn chằm chằm khuôn mặt nhu nhược vô tội như mọi khi của cô "Làm sai thì nên gánh vác hậu quả, không phải sao?" Lê Tuyết sắc mặt khẽ biến, cắn môi "Nhưng. . . . . . Nhưng cô. . . . . ." "Nàng ấy là công chúa, quả thật so với thân phận của muội tôn quý hơn." Tiêu Vân Hành bình tĩnh nói cho cô sự thật này, "Nếu nàng ấy thật muốn trả thù muội, cho dù mỗi ngày cho người lại đây đánh muội chửi muội phạt muội, thậm chí bỏ đói muội ba ngày, muội cũng phải chịu , không phải sao?" Lê Tuyết sắc mặt trắng bệch"Ta. . . . . ." "Nhưng nàng ấy cũng không hề làm như vậy." Tiêu Vân Hành nói xong câu đó, mới nhớ tới Vân Tử Thù kỳ thật vẫn luôn không làm chuyện gì quá đáng. Hưu thư tuy rằng đưa cho hắn rồi, nhưng đó cũng trong tình cảnh bị ép tới nóng nảy quá mức phẫn nộ mới gửi. Cô cho người đem Lê Tuyết tới Ám Các, vốn rằng ít nhất sẽ cho Lê Tuyết chịu giáo huấn, nhưng Lê Tuyết vậy mà vẹn toàn không tổn hao gì từ Ám Các đi ra, một chút bị thương ngoài da cũng không có. Cô chỉ là ngoài miệng lạnh lùng, nhưng tâm địa một chút cũng không độc. Ngược lại là hắn cùng mẫu thân mỗi lần chửi rủa nhục nhã cô, luôn mồm mắng cô là cái đồ độc phụ, kì thực cô căn bản chuyện gì ác độc cũng chưa làm, vô duyên cớ chịu cái cô không nên chịu. Mà sở dĩ phát sinh hết thảy này, đơn giản vì cô là công chúa không được sủng, hoàng tộc không ai cho cô chỗ dựa. Tiêu Vân Hành rốt cục nguyện ý tự kiểm điểm chính mình, cũng quyết định về sau đối xử tử tế với Vân Tử Thù. "Tuyết Nhi, muội về sau ở trước mặt nàng ấy cung kính một chút." Tiêu Vân Hành thản nhiên nói, "Nàng ấy là công chúa, muội là thần nữ, nàng ấy là chính thê, muội là thiếp thất, mặc kệ là lấy thân phận gì, muội cũng không nên bất kính với nàng ấy." Lê Tuyết xiết chặt khăn mặt, trong lòng lại bắt đầu hiện lên không cam lòng. Công chúa? Một cái công chúa không được sủng cũng được coi là công chúa sao? Chính thê lại làm sao? Sau khi cô qua cửa không phải là phòng không gối chiếc gần hai tháng? Mẹ chồng không thương, phu quân không yêu, cô cho dù chiếm vị trí chính thất cũng là hữu danh vô thực. Nhưng những điều này, Lê Tuyết cũng không có thể nói. "Ta biết rồi." Cô cắn môi, thanh âm mang theo vài phần ẩn nhẫn ủy khuất, "Sau này muội nhất định sẽ cung kính phụng dưỡng công chúa tỷ tỷ, coi công chúa tỷ tỷ làm thiên, đánh không đánh lại, mắng không cãi lại --" "Vân Tử Thù hẳn là chưa bao giờ mắng muôi, cũng chưa từng đánh muội." Tiêu Vân Hành nhíu mày, "Cho nên muội không cần lo lắng cáu này." Lê Tuyết sắc mặt trắng nhợt, nhịn không được càng nói càng nắm chặt khăn tay, Hành ca đã bắt đầu nói chuyện thay Vân Tử Thù rồi? Tại sao? "Muội không cần suy nghĩ nhiều." Tiêu Vân Hành thấy nàng lại là biểu tình khổ sở đáng thương như thês, trong lòng chợt nổi lên không dằn lòng được, "Có ta ở đây, sẽ luôn bảo vệ cho muội". Lê Tuyết cúi đầu, đáy mắt ánh lên màu âm u lạnh lẽo, lập tức nhẹ nhàng gật đầu, im lặng nhu thuận tiến lên giúp hắn cởi áo lau người. Có cô cô ở đây, cho dù Vân Tử Thù trở lại Tiêu gia thì có như thế nào? Cô còn có thể vượt quá giới hạn ư? Lê Tuyết âm u nghĩ, chỉ cần Vân Tử Thù trở về Tiêu gia, cô liền tuyệt đối không có vận khí tốt như vậy mà trở mình, cô nhất định phải bảo cô cô cẩn thận dạy quy củ cho tiện nhân kia, nếu không cô ta căn bản không biết trong Tiêu gia ai nói mới tính. Tiêu Vân Hành không biết suy nghĩ trong lòng Lê Tuyết, âm thầm cân nhắc ngày mai nên dùng loại nào phương thức nào làm cho Vân Tử Thù mềm lòng, hiện giờ thương thế của hắn đang khôi phục, phát huy khổ nhục kế ở mức độ mà hắn có thể chiu, chỉ cần có thể làm cho Vân Tử Thù mềm lòng,ngày đem cô về Tiêu gia sắp tới rồi. Thời gian trôi qua từng chút một, sắc trời dần dần tối sầm. Lê Tuyết cùng Tiêu Vân Hành ở ngoài điện Thê Phượng đứng lâu như vậy, trở về lại hầu hạ hắn sát bên người, lúc này thật mệt tới sức cùng lực tận, đói tới mức ngực dán vào lưng , tuy rằng còn chưa tới thời gian bữa tối, cô lại nhịn không được muốn tới phòng bếp tìm chút đồ ăn. Buổi tối đồ ăn tương đối thanh đạm. Lê Tuyết mang đến của bạc vụn tiêu cũng kha khá rồi, lượng lớn ngân lượng cô luyến tiếc lấy ra, cho nên đi tới phòng bếp một vòng, chỉ bưng lại đây một mâm rau xanh cùng hai cái bánh bao. Tiêu Vân Hành nhìn đồ ăn nhạt nhẽo trước mắt này, thực sự không có khẩu vị. "Hành ca, cố gáng một bữa đi." Lê Tuyết nhìn ra hắn ăn uống không tốt, yếu ớt nói, "Cô cô cho muội bạc mang đến mặc dù không ít, nhưng hai ngày nay chi tiêu có nhiều, muội. . . . . . muội cũng không nghĩ tới đầu bếp nữ của phủ công chúa đòi giá cao như vậy, mỗi bữa chỉ cần muốn ăn thịt tự mình phải bỏ tiền mua, này. . . . . ." Ánh mắt hơi tránh, cô thử thăm dò nói, "Hay là ta đi nói cho công chúa tỷ tỷ, nói đầu bếp nữ cố ý cắt xén thức ăn của chúng ta, xem công chúa tỷ tỷ nói như thế nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro