Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 46: Tự cho là đúng

Vân Tử Thù rất đồng cảm với hắn, rõ ràng tức giận đến hận không thể một chưởng đánh chết cô, lại bởi vì nghiêm lệnh của hoàng đế và yêu cầu của phụ thân mà không thể không ở trong này ăn nói khép nép -- tuy rằng ngữ khí của hắn không nghe ra chút nào là ăn nói khép nép, nhưng đối với Tiêu Vân Hành trước nay chỉ biết bễ nghễ từ trên cao nhìn xuống cô mà nói, lúc này như vậy quả thật đã được cho là hạ thấp bản thân. "Giữa chúng ta không có gì để nói cả." Vân Tử Thù nói, lạnh lùng giống như là người ở trước mặt này không có quan hệ gì, "Ngươi thích Lê Tuyết, Lê Tuyết cũng đến phủ công chúa này chăm sóc ngươi, bản cung thành toàn cho mối tình thắm thiết của các ngươi, ngươi nên cảm tạ bản cung." Nói xong, Vân Tử Thù mỉm cười "Trước kia khi ở Tiêu gia, ngươi và bản cung không có tình cảm gì, sau này ở phủ công chúa, bản cung và ngươi vẫn như cũ vẫn duy trì quan hệ nước giếng không phạm nước sông, như thế đối với ngươi ta đều tốt." Nhưng cái Tiêu Vân Hành muốn không phải là nước giếng không phạm nước sông, cái hắn muốn chính là Vân Tử Thù trở lại Tiêu gia. "Trước kia ta làm rất nhiều không nên việc làm, hiểu lầm nàng." Tiêu Vân Hành nói chậm hơn, ý đồ làm cho Vân Tử Thù nghe ra thành ý của hắn, "Ta cam đoan về sau sẽ không tái phạm sai lầm như vậy, lại có chuyện gì, ta nhất định sẽ nghe nàng giải thích, sẽ không lại để nàng bị oan khuất --" Phụt! Một tiếng cười vang lên, không đúng lúc cắt ngang lời nói của hắn. Tiêu Vân Hành biểu tình có chút không tốt lắm nhìn, mi tâm nhăn lại, ánh mắt không vui nhìn về phía thanh âm truyền đến. Tuy rằng Vân Tử Thù cũng chút nữa là cười rồi, nhưng mà cô vẫn bình tĩnh quay đầu nhìn về phía Lãnh Nguyệt "Tiêu công tử hiếm khi cúi người bồi tội, ngươi cười cái gì?" "Xin. . . . . . xin lỗi." Lãnh Nguyệt mím môi, cố gắng giữ cho bản thân không cười, "Thuộc hạ chỉ là cảm thấy Tiêu công tử rất tự cho là đúng, công chúa cũng đã hưu hắn, hắn vậy mà vẫn nói nguyện ý nghe công chúa giải thích, công chúa cần giải thích với hắn sao?" Vân Tử Thù chậm rãi gật đầu "Biết nói chuyện thì nói nhiều chút." Tiêu Vân Hành sắc mặt thanh "Ngươi đừng quá đáng quá!" "Ai đừng quá đáng quá?" Lãnh Nguyệt nhíu mày nhìn hắn, "Tiêu công tử nói ta, hay là công chúa điện hạ?" "Hành ca, hay là chúng ta đi về trước đi." Lê Tuyết lôi kéo cánh tay hắn, hốc mắt lại bắt đầu phiếm hồng, "Chúng ta không ở nơi này chịu khinh bỉ. . . . . . Hành ca hiện giờ thân thể không tốt, thương thế chưa lành, công chúa điện hạ lại một chút cũng không đau lòng vì Hành ca tới đây bồi tội, một khi đã như vậy, chúng ta tội gì phải ở đây chịu nàng ta sỉ nhục?" Tiêu Vân Hành cắn môi, ánh mắt ẩn nhẫn nhìn Vân Tử Thù "Nàng thật sự một chút cơ hội cũng không cho ta?" Vân Tử Thù muốn thở dài. Trên đời này sao có người không biết xấu hổ như vậy? "Thấy hôm nay ngươi quả thật rất có thành ý, bản cung tạm hỏi ngươi." Vân Tử Thù nhướn mày nhìn hắn, như là tò mò, "Nếu bản cung nguyện ý cho ngươi cơ hội hối cải, ngươi có hưu Lê Tuyết không?" Cái gì? Lê Tuyết biến sắc, không dám tin ngước mắt, vẻ mặt tái nhợt và tổn thương nhìn Vân Tử Thù "Công chúa điện hạ?" "Vân Tử Thù?" Tiêu Vân Hành hiển nhiên cũng không dự đoán được cô sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, trên mặt hiện lên khiếp sợ, "Cô. . . . . ." "Bản cung đưa ra yêu cầu này, có phải làm khó ngươi rồi không?" Vân Tử Thù thở dài, có chút mất hứng phất phất tay, "Bản cung kỳ thật cũng không muốn làm khó ngươi, nhanh chóng trở về nằm đi, thân thể còn chưa khỏe, đừng đi ra lại đau thêm." "Công chúa điện hạ." Lê Tuyết cắn chặt răng, như là ra quyết tâm gì quan trọng, rầm một tiếng quỳ xuống, "Trước kia đều là lỗi của thiếp thân, thiếp thân không nên tranh giành ghen tuông, không nên bá chiếm Hành ca độc sủng, thiếp thân về sau nhất định an phận thủ thường, cầu xin công chúa điện hạ đừng đuổi ta đi, ta. . . . . . Ta nguyện ý ở lại bên cạnh công chúa, clàm trâu làm ngựa cho công chúa điện hạ. . . . . ." "Làm trâu làm ngựa?" Vân Tử Thù ánh mắt dừng ở trên người nàng, khinh thường cười nhạo, "Bộ dạng yếu đuối này của người cũng đủ tư cách làm trâu làm ngựa? Tiêu Vân Hành mấy ngày nay cảm giác thế nào? Trắc phu nhân hầu hạ có vừa ý ngươi?" Tiêu Vân Hành không nói một câu nhìn chăm chú vào cô, thật lâu sau, như là rốt cục cũng hiểu được ý đồ của nàng. "Cho nên thời gian dài như vậy tới nay, ngươi suốt ngày làm khó dễ, cố ý viết hưu thư làm cho Tiêu gia mất hết mặt mũi, chỉ là vì đạt được mục đích này?" Tiêu Vân Hành trên mặt hiện lên ý đã hiểu cười lạnh, "Mục đích của ngươi chính là vì bức ta hưu Lê Tuyết?" Hắn biết Vân Tử Thù là người lòng dạ hẹp hòi, lúc trước bị Lê Tuyết hãm hại, tất nhiên ghi hận trong lòng, cho nên nhân cơ hội trả thù. Không nghĩ tới cô thật sự ngay cả ra vẻ cũng không muốn. "Tiêu công tử thật đúng là ngu xuẩn buồn cười." Lãnh Nguyệt quả thực không biết sao người này sống được tới từng này tuổi, "Ngươi mang trắc phu nhân thiện lương vô tội, ôn nhu gầy yếu của ngươi nhanh chóng biến khỏi tầm mắt công chúa đi, tránh làm cho người ta nhìn phát ngán." Vân Tử Thù xoay người vào điện, lười phí lời với bọn họ. "Vân Tử Thù!" Tiêu Vân Hành cao giọng, "Lê Tuyết đã biết lỗi lầm của mình, nàng ấy cũng thật lòng ăn năn, ngươi tại sao không chịu buông tha nàng ấy? Nàng ấy đã là người của ta, nếu thực sự hưu nàng ấy, đời này của nàng ấy coi như hủy, ngươi là muốn ép chết nàng ấy sao? !" Lãnh Nguyệt nhìn ánh mắt của hắn quả thực một lời khó nói hết. "Hành ca." Lê Tuyết tái nhợt nghiêm mặt, giọng nói ẩn nhẫn, "Chúng ta đi về trước đi, thân thể của huynh còn suy yếu, không thể đứng quá lâu." Tiêu Vân Hành trầm mặc nhìn chằm chằm hướng cửa điện hồi lâu, đáy mắt thay đổi thần sắc, giây lát, không nói một câu xoay người rời đi. Vân Tử Thù, cô vậy mà lại không tha cho Lê Tuyết? Không biết vì sao, ý tưởng này hiện lên trong lòng, Tiêu Vân Hành trừ lúc đầu không vui, lúc này nhưng lại có chút tâm tư không thể nói rõ đang nhen nhóm, không phải phẫn nộ, không phải bất mãn, mà là một chút vui sướng, một chút hy vọng. Vân Tử Thù vẫn ghen ghét đố kỵ, có thể thấy câu chuyện còn có đường cứu vãn vãn, nữ nhân lòng dạ nhỏ nhen không đáng sợ, lòng dạ hẹp hòi cũng không đáng sợ, sợ là sợ cô thật sự tuyệt tình lạnh lùng. Hôm nay ít nhất đã chứng minh trong lòng nàng còn có hắn, như thế chỉ cần về sau lại nghĩ cách, cô sẽ thỏa hiệp thôi. "Hành ca." Lê Tuyết không biết hắn trong lòng suy nghĩ cái gì, luôn cảm thấy có chút bất an, sợ hãi Tiêu Vân Hành thật sự hưu cô, trong giọng nói ngữ khí đều mang theo vài phần yếu ớt bất an, "Nếu. . . . . . Nếu công chúa điện hạ thật sự nguyện ý quay về Tiêu gia, hơn nữa. . . . . . Người kiên quyết không tha cho ta, ta nguyện ý. . . . . . Nguyện ý. . . . . ." Nguyện ý cái gì còn chưa nói xong, nước mắt liền nhịn không được run run chảy xuống, Lê Tuyết chạy nhanh lau nước mắt, như là không muốn bị hắn nhìn. "Nói bậy bạ gì đó?" Tiêu Vân Hành nhíu mày lạnh lùng trách móc, "Thái độ Vân Tử Thù đã có chút dao động, cô hiện tại chỉ là còn có chút không thể tự làm xấu mặt mình, cho nên cố ý tìm cớ làm khó dễ, sau này ta mỗi ngày tới đây bồi tội với cô ta, muội cũng hạ thấp bản thân xuống một chút, từ từ làm mềm lòng, cô sớm hay muộn cũng sẽ nói ra." Bồi tội? Hạ thấp bản thân? Lê Tuyết đáy mắt xẹt qua một tia ánh sáng u ám, cô căn bản một chút cũng không muốn cho Vân Tử Thù trở về Tiêu gia. Vân Tử Thù nếu trở về Tiêu gia, tiếp tục chiếm lấy danh phận thê tử đầu, thì đời này cũng chỉ có thể là thiếp thất rồi? Dựa vào cái gì? Chỉ dựa vào cô là một công chúa thất sủng cha không thương mẹ không còn? Lê Tuyết trong lòng oán hận không cam lòng, nhưng cô một chút cũng không dám đem những lời này nói ra, chỉ có thể cắn môi gật đầu, bộ dạng tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục "Vâng, muội biết rồi, vì Hành ca, cho dù làm nô làm tì cho cô ta muội cũng nguyện ý."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro