Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 45: Hạ thấp bản thân

Chương 45: Hạ thấp bản thânNhưng này mấy ngày nay không biết có phải vì thương thế nặng, tâm tình không tốt, lại thêm Lê Tuyết hầu hạ có chút không chu toàn, ăn cơm chỉ lo khẩu vị của mình, cho nên Tiêu Vân Hành tâm tình bị đè nén, lại nhìn thấy bộ dạng miễn cưỡng vì lợi ích toàn cục này của cô, thì cũng chỉ còn lại không kiên nhẫn. Luôn cảm thấy cô có chút trong ngoài không đồng nhất. Hơn nữa hắn rơi vào hoàn cảnh như hôm nay, hoàn toàn là bởi vì Lê Tuyết miệng đầy dối trá gây lên, trong lòng liền càng nhịn không được sinh ra một chút chán ghét. Tiêu Vân Hành không muốn nói nữa, liền cứ như vậy đứng ở ngoài điện chờ. Thân thể hắn chưa khỏi hẳn, đứng ở chỗ này, trên lưng cũng từng đợt đau đớn như kiến cắn, nghĩ đến của dặn dòphụ thân, nghĩ đến cảnh cáo của hoàng đế, Tiêu Vân Hành biết mình phải cứu vãn quan hệ với Vân Tử Thù. Thủ đoạn của nam nhân bên ngoài tán tỉnh nữ tử hắn không phải không biết, trước kia là bởi vì Vân Tử Thù đã gả cho hắn, hắn cũng không thích cô, cho nên lười phí tâm tư trên người nàng. Nhưng hiện tại không giống như vậy. Không kéo Vân Tử Thù về, hoàng đế cùng phụ thân cũng không dễ nói chuyện, chính hắn cũng thật sự không muốn ở trong phủ công chúa quá lâu. Thời gian từng chút trôi qua. Lê Tuyết bị phơi nắng tới không thoải mái, lại cố nén bất mãn, thấp giọng nói "Hành ca có thương tích trong người, tìm một chỗ ngồi xuống đi." Tiêu Vân Hành mi tâm nhăn lại, lạnh lùng nhìn nàng một cái, rất muốn làm cho cô câm miệng. Ngồi xuống? Chính là bởi vì có thương tích trong người, mới càng thuận tiện dùng khổ nhục kế, Lê Tuyết rốt cuộc là thật sự không hiểu, hay là cố ý ở đây kéo chân hắn? Lê Tuyết cảm nhận được hắn không vui, trong lòng ủy khuất cũng không dám nói cái gì nữa, cùng hắn đứng chờ. Thời gian một chén trà trôi qua . Nửa canh giờ trôi qua. Trong điện không có một chút động tĩnh, Lê Tuyết lại có chút không kiên trì, nhẹ nhàng nâng nâng chân trái, sau đó lại nâng nâng chân phải. Tiêu Vân Hành cũng khó chịu như vậy. Đứng thời gian dài như vậy, quần áo đã chảy ra một tầng mồ hôi lấm tấm, vết thương đóng vảy và ướt sũng mồ hôi, kích thích miệng vết thương từng đợt đau buốt. Tiêu Vân Hành cố nén , hắn thật muốn xem xem Vân Tử Thù rốt cuộc muốn phơi hắn tới khi nào. "Thoạt nhìn vẫn còn chịu được." Vân Tử Thù ngồi ở đầu giường nội điện, lướt mắt lật xem một quyển sách binh pháp, "Các ngươi thấy thế nào?" "Chủ tử quả nhiên thần cơ diệu toán, không cần đoán cũng biết." Lãnh Nguyệt nhẹ giọng cười nói, "Tiêu Vân Hành chẳng những hạ thấp bản thân cùng chủ tử cầu hòa, giữa hắn và Lê Tuyết tình thoạt nhìn quả thật cũng sinh hiềm khích, mới vừa rồi hai người khi nói chuyện, giọng nói Tiêu Vân Hành không kiên nhẫn ngay cả tên ngốc cũng nghe ra." Vân Tử Thù nghe vậy một chút cũng không cảm thấy kỳ quái. Lê Tuyết là người có tính nết chỉ có thể hưởng phúc không có thể chịu khổ, lại hai mặt, tâm tư bất chính, lời nói dối hết bài này đến bài khác, cô mỗi ngày ở cùng Tiêu Vân Hành, vốn tưởng rằng có thể nhân cơ hội này cùng Tiêu Vân Hành bồi dưỡng tình cảm sâu đậm đồng cam cộng khổ, khiến cho Tiêu Vân Hành về sau càng thương tiếc cô. Nhưng mà chăm sóc một đại nam nhân bị thương nặng, căn bản không phải dễ dàng như cô tưởng tượng, một khi thật sự mệt mỏi, cho dù cô muốn ngụy trang, cũng sẽ không chú ý mà thể hiện ra một ít ủy khuất cùng phiền chán, loại phiền chán cùng ủy khuất này Tiêu Vân Hành sẽ nhìn không ra ư? Nhân tính không qua nổi khảo nghiệm. Khi bản tính Lê Tuyết dần dần bại lộ, Tiêu Vân Hành mỗi ngày thấy, yếu đuối của ngày xưa sẽ làm hắn thương tiếc, hiện giờ trong tình huống này, nhu nhược sẽ chỉ làm hắn cảm thấy vô dụng, thêm việc cơm canh Lê Tuyết biểu hiện ra ngoài một chút ích kỷ và không chú ý đến hắn, sẽ làm bất mãn của hắn tăng lên. Trừ phi Tiêu Vân Hành quả thật yêu cô yêu tới nông nỗi trời sụp đất nứt không oán không hối hận, nếu không không thể nào vẫn trước sau như một thích cô ta. Vân Tử Thù buông sách, đứng dậy rồi đi ra ngoài. Lãnh Nguyệt cùng Lãnh Sương đi theo bên cạnh. Đi ra ngoài điện, Vân Tử Thù nhìn Tiêu Vân Hành khuôn mặt tuấn tú tái nhợt đầy mồ hôi kia-- Nếu không bàn đến chuyện khác, bề ngoài của Tiêu Vân Hành trong thế gia quý công tử quả thật xuất chúng. Dung mạo tuấn mỹ, dáng người cao lớn cao ngất, phụ thân hắn tay cầm binh quyền, chính là Đại tướng quân hoàng đế nể trọng, trong triều có thái tử mượn sức, con gái lại gả cho con trai trưởng công chúa. Thế gia quý nữ có người nào không cảm thấy là gả cho Tiêu Vân Hành là một ước mong tha thiết? Cho nên chuyenj Vân Tử Thù hưu phu mới làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi, các nàng nghĩ rằng, Vân Tử Thù công chúa vô quyền vô thế này có thể gả cho Tiêu Vân Hành, là phúc cô đời trước tu được mà có. Cô vậy mà còn dám hưu phu? Quả thực là chuyện cười của thiên hạ. "Tiêu Vân Hành." Vân Tử Thù dựa khung cửa, không có biểu cảm gì nhìn hắn, "Nghe nói ngươi muốn gặp bản cung." Tiêu Vân Hành thấy nàng rốt cục cũng đi ra, ánh mắt hơi trầm xuống, lại đè nén cảm xúc bất mãn trong lòng, thản nhiên nói "Ta có lời nói với nàng." "Nói cái gì?" "Một vài lời riêng tư." Tiêu Vân Hành mắt nhìn hai người bên cạnh cố, "Nàng bảo bọn họ đều lui xuống đi." Vân Tử Thù cười nhạt "Chuyện không có gì là không thể nói, bản cung cũng không cái gì cố kỵ, ngươi lo lắng cái gì? Có cái gì cứ thẳng không sao, Lãnh Sương cùng Lãnh Nguyệt là hộ vệ của bản cung, sẽ không dễ dàng rời đi." Tiêu Vân Hành biểu tình trầm xuống"Giữa Nam nữ luôn có vài lời nói người ngoài không tiện nghe." Vân Tử Thù nhướn mày "Ngươi có thể đừng xem chính mình là nam nhân." Tiêu Vân Hành sắc mặt khẽ thay đổi ". . . . . ." "Công chúa điện hạ." Lê Tuyết khó tin nhìn cô, "Hành ca là phu quân của người, người. . . . . . Ngươì có sao có thể sỉ nhục huynh ấy như thế? Cho dù huynh ấy trước kia chưa từng cùng công chúa viên phòng, nhưng. . . . . . Nhưng cũng là có nỗi khổ trong lòng. . . . . ." "Câm miệng!" Tiêu Vân Hành quay đầu, tức giận trừng mắt nhìn cô, "Ngươi có thể đừng nói chuyện không?" Lê Tuyết hốc mắt đỏ lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, ủy ủy khuất khuất cắn môi không nói. Vân Tử Thù cảm thấy một màn này thật sự làm cho người ta buồn nôn, vì thế ngẩng đầu nhìn trời, thanh âm phát ra càng bình tĩnh "Bản cung đối với Tiêu Vân Hành này một chút hứng thú cũng không có, trắc phu nhân đừng nhắc chuyện trước kia nữa, các ngươi nên thấy may mắn bản cung chưa thất thân, nếu không lúc này chỉ sợ càng có thể đem Tiêu Vân Hành đến phòng tịnh thân, làm cho hắn hoàn toàn làm không nổi nam nhân." Tiêu Vân Hành biến sắc, như là nhìn thấy người bị thần kinh nhìn Vân Tử Thù, ít dám tin những lời như vậy là từ miệng nàng nói ra "Ngươi. . . . . . Sao ngươi vô sỉ như vậy?" "Công chúa điện hạ sao có thể như vậy?" Lê Tuyết mở miệng, như là cảm thấy Vân Tử Thù vô cùng ác độc, "Ngươi thật là đáng sợ, thật sự là quá đáng sợ! Ngươi sao có thể ác độc như vậy?" "Tiêu phu nhân không phải mỗi ngày mắng bản cung độc phụ?" Vân Tử Thù nhướn mày, "Sao? Các ngươi thấy rất ngạc nhiên? Bản cung độc phụ này làm ra chuyện ác độc như vậy không phải rất bình thường? Các ngươi không nên cảm thấy bất ngờ mới phải." "Tử Thù." Tiêu Vân Hành hít một hơi thật sâu, "Ta biết nàng đang nói lời nóng giận, trước kia là ta không tốt --" "Bản cung không nói lời nóng giận, bản cung quả thật chính là ác độc như vậy." Vân Tử Thù cười nhạt, "Cho nên ngươi nên vui mừng." Tiêu Vân Hành bị chặn họng tới mức ngực khó chịu, "Tử Thù, chúng ta nói chuyện tử tế có được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro