Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 44: Biến khéo thành vụng

Lời Tư Thương làm cho Vân Tử Thù hiểu rõ thế cục hơn một chút, cũng nhận thức rõ mục tiêu của chính mình. Liên tục hai ngày cô ở trong phủ không đi ra ngoài, cũng không gặp ai, chỉ là mỗi ngày ba lượt từ miệng Nhâm nhũ mấu biết được tình hình Thanh Trần Cư. Hai ngày này Lê Tuyết dùng bạc thay đổi không ít đồ ăn, dù sao cô là nữ tử được nuông chiều, trước nay không hiểu rõ giá cả bên ngoài, muốn ăn gà nướng, nữ đầu bếp bảo cô đưa một lượng bạc, cô cũng đưa luôn. Muốn ăn cá, muốn ăn tôm, một lượng bạc. Muốn ăn bồ cầu sốt mật ong, một lượng bạc. Tóm lại chỉ cần muốn món nào, vậy đưa bạc là xong việc, sau khi quản sự phòng bếp cùng đầu bếp nữ bẩm báo công chúa điện hạ, đem chỗ bạc đó phân đều , mỗi người mặt mày hớn hở. Mà Lê Tuyết trong lúc này khó tránh khỏi vìđồ ăn mà cùng Tiêu Vân Hành ầm ĩ có chút không vui vẻ, ví dụ như cá là cùng tôm là thức ăn dễ làm bệnh cũ tái phát, Tiêu Vân Hành trọng thương căn bản không thể ăn, nhưng Lê Tuyết muốn ăn, liền xem nhẹ điểm này. Đợi đến lúc cô biết Tiêu Vân Hành không thể ăn, chỉ có thể vẻ mặt áy náy nhìn hắn "Hành ca, thực xin lỗi, ta. . . . . . Ta không biết. . . . . ." Trước nay trên danh nghĩa là ôn nhu săn sóc, trắc phu nhân hiền lành hiểu ý người, vậy mà ngay cả phu quân của mình bị thương nặng cái gì có thể ăn cái gì không có thể ăn cũng không biết, Tiêu Vân Hành trong lòng nhịn không có chút thất vọng với cô. Lại nghĩ đến mấy ngày nay tới giờ, thái độ Lê Tuyết chăm sóc hắn càng ngày càng có lệ, cái ăn chỉ lo cho mình, thất vọng càng ngày càng nhiều, thái độ Tiêu Vân Hành không khỏi có chút lãnh đạm hơn. Sau khi vào phủ ở trên giường dưỡng cũng gần mười ngày, mỗi ngày đại phu đổi thuốc sắc thuốc không bao giờ quên, Tiêu Vân Hành ngày một chuyển biến tốt đẹp, mặc dù vẫn cần tĩnh dưỡng, nhưng miễn cưỡng cũng có thể xuống giường đi lại . Một ngày Lê Tuyết đang dìu đỡ, Tiêu Vân Hành trên đường từ Thanh Trần Cư đi ra, tự ý đến điện Thê Phượng cầu kiến Vân Tử Thù. "Ta muốn gặp Vân Tử Thù." Tiêu Vân Hành đứng ở dưới thềm đá, nhìn thị nữ canh giữ ở bên ngoài, ngữ khí mang theo mệnh lệnh tự nhiên như vậy, "Các ngươi đi vào thông báo một chút." Mấy thị nữ đứng ở ngoài đều như là không nghe thấy. Tiêu Vân Hành nhíu mày, vẻ mặt không vui nhìn các nàng "Đều là người câm à?" "Tiêu công tử thương thế còn chưa khẻ hẳn, liền vội vã chạy tới ra vẻ ta đây?" Lãnh Nguyệt từ trong điện đi tới, bình tĩnh nhìn Tiêu Vân Hành, "Không có việc gì nổi giận với bọn thị nữ làm gì?" Tiêu Vân Hành lạnh lùng nhìn cô "Bản Phò mã muốn gặp Vân Tử Thù." Trong giọng nói hắn cố ý tăng thêm ba chữ "Bản Phò mã", ý ở cường điệu hiện giờ hắn cùng Vân Tử Thù hay là quan hệ phu thê , mặc dù hắn bị thương nặng, mặc dù tạm thời ở trong phủ công chúa, hắn cũng vẫn là nam chủ nhân nơi này. "Phò mã tới không đúng lúc rồi." Lãnh Nguyệt nhìn trời, buổi trưa vừa qua một lúc, "Công chúa điện hạ đang nghỉ trưa, Phò mã nếu nguyện ý chờ, thì đứng ở chỗ này chờ một lát. Nếu là không muốn chờ thì quay về Thanh Trần Cư trước đi, chờ công chúa điện hạ tỉnh rồi lại triệu kiến Phò mã gia." Ngụ ý nói rất rõ ràng, hiện giờ chủ tử trong phủ công chúa này là đích công chúa Vân Tử Thù, mặc kệ ngươi là Phò mã hay là Tiêu công tử, muốn gặp công chúa cũng không dễ dàng như vậy, quy củ nên tuân thủ vẫn phải tuân thủ. Có đồng ý hay gặp hắn hay không, thì phải xem tâm trạng của công chúa điện hạ. "Thị nữ ngươi sao không có quy củ như thế?" Lê Tuyết bất bình, "Vân Tử Thù --" Lời vừa nói ra, nghĩ đến lần trước nhận cái tát, ngữ khí Lê Tuyết ngừng một chút, vội vàng sửa miệng"Ý của ta là, công chúa điện hạ cùng Hành ca dù sao cũng là phu thê, cho dù trước kia Hành ca làm sai cái gì, hiện giờ cũng thành tâm thành ý đến bồi tội, mong rằng công chúa điện hạ khoan hồng độ lượng, chớ so đo với hành ca như vậy, về sau phu thê tương kính như tân, vợ chồng tôn trọng nhau không tốt sao không?" "Tương kính như tân, vợ chồng tôn trọng nhau?" Lãnh Nguyệt cười nhạt, "Tiêu công tử và trắc phu nhân không phải làm rất tốt sao? Thoạt nhìn thật đúng là vợ chồng tôn trọng nhau, công chúa điện hạ nhà ta không muốn quấy rầy nhị vị ân ái, cho nên mới cho trắc phu nhân vào phủ, về sau hai người bồi dưỡng cảm tình cho tốt, không có ai đi quấy rầy các ngươi." Lê Tuyết sắc mặt thay đổi, cô cũng muốn cùng hành ca vợ chồng tôn trọng nhau, không ai quấy rầy. Nhưng Thanh Trần Cư giản dị quá , muốn cái gì cũng không có, ngày tháng như vậy cô đã chịu nhiều ngày như vậy, còn phải tiếp tục chịu đựng? "Công chúa điện hạ đang nghỉ trưa, kẻ nào cũng không được quấy rầy." Lãnh Nguyệt nói, "Hai người về trước đi." Tiêu Vân Hành lạnh lùng nhìn thị nữ to gan lớn mậ này, đứng ở chỗ này chờ? Trở về Thanh Trần Cư chờ Vân Tử Thù triệu kiến? Vân Tử Thù đây là coi hắn là thần tử hay là cấp dưới? "Ta là đến cầu hòa với nàng ấy." Tiêu Vân Hành không thể không cúi người, "Phiền ngươi đi thông báo một tiếng, cứ nói ta là mang theo thành ý mà đến, có vài lời ta muốn trực tiếp nói với nàng ấy." "Công chúa điện hạ đang ngủ trưa, Tiêu công tử nghe không hiểu sao?" Lãnh Nguyệt nhíu mày, thái độ luôn lạnh lùng xa cách, "Tiêu công tử cứ phải gặp công chúa bây giờ, ý là bảo ta đánh thức công chúa? Ngay cả giấc ngủ trưa cũng không cho ngủ, đây là cái mà Tiêu công tử gọi là thành ý?" Tiêu Vân Hành bị cô đáp lại á khẩu không trả lời được, một hơi nghẹn ở phế phủ thiếu chút nữa không lên được. Lãnh Nguyệt không còn để ý hắn, xoay người vào trong điện. Lê Tuyết yếu ớt mở miệng"Hành ca." Tiêu Vân Hành lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng dáng của Lãnh Nguyệt, do dự một lát"Vân Tử Thù ngủ trưa nhiều nhất nửa canh giờ, chúng ta ở chỗ này chờ một lát." Đường từ nơi này đi về Thanh Trần Cư cũng không gần, đi tới đi lui một chuyến đối với thân thể hiện giờ của hắn mà nói, vẫn có chút cố hết sức. Đứng ở chỗ này chờ, ngược lại có thể thể hiện thành ý của hắn. Tuy rằng cứ đúng như vậy cũng không dễ chịu gì, nhưng hắn có thể chịu, thời điểm thống khổ nhất cũng trôi qua rồi, chút đau đớn của hiện tại đã không tính là gì. Lê Tuyết thấy thế, chỉ phải gật đầu. Chỉ là mùa xuân về hoa nở mặc dù khí hậu thoải mái, nhưng đứng lâu phơi nắng dưới mặt trời hiển nhiên không quá thoải mái, hơn nữa hai ngày này thời tiết đang nóng đàn lên, rất có cảm giác đầu hạ đang đến. Lê Tuyết đứng một chút liền có chút chịu không nổi, khoảng thời gian này cô chăm sóc Tiêu Vân Hành, mọi việc đều tự mình làm, vốn dĩ có chút mỏi mệt, làn da nhìn cũng tiều tụy ảm đạm hơn trước kia rất nhiều, nếu là lại bị phơi nắng dưới ánh mặt trời, chỉ sợ về sau lại càng ảnh hưởng dung mạo. Vì thế Lê Tuyết quay đầu, chần chờ nhìn Tiêu Vân Hành"Hành ca." Tiêu Vân Hành nhìn cô. "Ta đỡ huynh đi bên kia ngồi đi." Lê Tuyết chỉ chỉ hành lang, "Chúng ta ra bên kia ngồi lát, tránh cho mặt trời chiếu làm chóng mặt." Tiêu Vân Hành nhìn phương hướng cô chỉ, thản nhiên nói "Ngồi dưới đất?" Lê Tuyết hơi nghẹn "Ta. . . . . ." "Ta tốt xấu gì cũng là công tử Tiêu gia, muội bào ta giống cái tên ăn mày ngồi dưới đất?" Hắn ngữ khí lạnh lùng, "Để cho người ta thấy ra cái gì?" Lê Tuyết hốc mắt ửng đỏ, cúi đầu nói "Ta. . . . . . Ta chỉ là lo lắng hành ca đứng lâu chịu không nổi. . . . . ." "Được rồi, khóc cái gì mà khóc? Ta nói muội cái gì đâu?" Tiêu Vân Hành không kiên nhẫn, hở tí là khóc, nhìn liền phiền, "Đứng thẳng mà cung kính, ngồi ngay ngắn mà đoan chính, thánh nhân xưa dạy ta đứng có tư thế đứng, ngồi có tư thế ngồi, ta chỉ là đang nói cho muội một ít nguyên tắc hành vi xử sự, cũng không phải chỉ trích muội." Lê Tuyết cắn môi, mang theo một chút ủy khuất"Ta. . . . . . Ta biết rồi, hành ca đừng giận ta." Nếu là trước kia, Tiêu Vân Hành quả thật sẽ bỏ qua, chỉ cần cô hốc mắt đỏ lên, lộ ra biểu tỉnh ủy khuất ẩn nhẫn, hắn tức khắc đau lòng không được, cơ hồ cầu sao được vậy. Lê Tuyết trước kia chính là dựa vào chiêu này làm dỗ Tiêu Vân Hành nở gan nở ruột, quyết một lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro