Chương 39: Ông chủ phía sau
Vận Tử Nhu nắm chặt tay, lạnh lùng nhìn cô. "Bản cung cảm thấy có thể." Vân Tử Thù thanh âm lãnh đạm, "Lãnh Nguyệt cùng Lãnh Sương võ công cao, động thủ đả thương người hoặc là đánh gãy răng, cũng chỉ phải đi Ám Các thỉnh tội trước mặt thống lĩnh đại nhân, dù sao người luyện võ khó tránh khỏi có lúc không phân được nặng nhẹ." Bảo Châu quận chúa cắn răng, đè nén nội tâm sợ hãi, "Ám Các nguyện trung thành Hoàng Thượng, nhưng. . . . . . Cũng không phải là vũ khí của cửu công chúa ỷ thế hiếp người." "Hình như cũng đúng." Vân Tử Thù gật đầu, "Vậy để Ám Các đi điều tra phủ Vinh vương gần đây có làm cái gì không nên làm hay không, đây dù sao cũng chức trách của Ám Các." Bảo Châu quận chúa sắc mặt nháy mắt trắng bệch, không dám tin nhìn chằm chằm Vân Tử Thù một hồi, cũng không biết là tức giận hay là đe dọa, bỗng nhiên che mặt khóc chạy ra. "Công chúa điện hạ." Nam tử trẻ tuổi đi vào đã quay lại, đối với sự rời đi của Bảo Châu quận chúa như không thấy, rất nhanh bê ra một cái hộp mũ tinh xảo. Trong hộp đặt một bộ mũ đội phượng hoàng ánh sáng ngọc kinh diễm, màu sắc vàng kim phượng hoàng sống động như thật, tôn khí phách cao quý, phối hợp với phần đuôi chói bắt của hồng ngoj, làm cho người ta cơ hồ không thể mở mắt. Trọng điểm là này bộ mũ đội phượng hoàng vừa thấy chính là hoàng hậu mới có thể dùng, hiện giờ quý phi nương nương quản lý hậu cung, so như hoàng hậu, chỉ là kém cái danh phận, nhưng tại sao vẫn kém cái danh phận, trong lòng các nàng ai cũng rõ ràng. Nếu có thể ở thọ yến tặng mũ đội phượng hoàng này, tuyệt đối xem như là thuận theo sở thích, tặng đến tận đáy lòng bà ta. "Cái. . . . . . Cái này bao nhiêu tiền?" Ông chủ Ngự Bảo các ảm đạm cười"Vạn lượng hoàng kim." Bát công chúa cùng mặt khác vài vị quý nữ đồng loạt thở hốc vì kinh ngạc. Vạn lượng hoàng kim? Ai mua nổi? Chưởng quầy trẻ tuổi nhìn về phía Vân Tử Thù "Chủ tử nhà ta nói, quà mừng này công chúa điện hạ có thể cầm dùng trước, về phần bạc không cần sốt ruột, khi nào có thì đưa, chúng ta không giục." Bát công chúa hiển nhiên không dự đoán được chưởng quầy ôn hòa như vậy với Vân Tử Thù, chậm rãi chớp mắt, muốn biết chủ tử phía sau Ngự Bảo các là ai, tại sao đối tốt với Vân Tử Thù như thế. Bên cạnh có vị quý nữ kịp thời mở miệng "Chưởng quầy đưa cho cửu công chúa sao? Nhưng nơi này có hai vị công chúa đấy." "Ồ, ông chủ nhà ta nói, là cho đích công chúa." Chưởng quầy thanh âm ôn nhuận, phong độ quân tử, "Cho nên mong chư vị chớ nên hiểu lầm." Đang nói hạ xuống, Vận Tử Nhu sắc mặt nháy mắt âm trầm xuống dưới, ánh mắt dừng ở Vân Tử Thù trên mặt, ôn hoà cười"Tuy nói chưởng quầy của có tâm lấy lòng cửu muội, nhưng cửu muội hẳn là sẽ không nhận lấy đồ quý trọng như vậy nhỉ? Dù sao vạn lượng hoàng kim cũng không phải là số lượng nhỏ." "Bổn công chúa mua, cũng không phải chưởng quầy cho không." Vân Tử Thù bình tĩnh nói, "Ta vốn dĩ không định mua vật quý trọng như vậy, nhưng nếu chưởng quầy và quý ông chủ có thành ý như thế , bản cung xin nhận." Nói xong, nâng mắt nhìn về phía chưởng quầy trước mắt"Xin hãy chuẩn bị giấy bút, ta viết giấy nợ cho các người." Chưởng quầy cười lắc đầu"Chủ tử nhà ta tin tưởng chữ tín đích công chúa , không cần giấy nợ." Vân Tử Thù nhướn mày, nhất thời không khỏi tò mò chủ tử sau lưng hắn là ai. Tuy nói cô công chúa, nhưng ở trong mắt quyền quý hoàng tộc trọng lượng cũng không trọng, huống chi mặc dù là quý phi trong cung tới nơi này làm đặt trang sức, cũng phải trả một đồng cũng không thể thiếu. Thương nhân chú ý ích lợi, hoàng tộc quyền quý cũng phải tuân thủ ngân hóa quy củ hai bên thoả thuận, tại sao vô duyên vô cớ tín nhiệm cô như thế? Vận Tử Nhu đứng ở một bên mặt cũng xanh rồi, ngước lên "Chưởng quầy, còn có lễ vật quý giá như vậy không? Bổn công chúa cũng muốn một bộ." Thái độ của chưởng quầy trước sau ôn hòa "Có thì có, nhưng bát công chúa có mang theo đủ bạc?" Vận Tử Nhu nhíu mày"Không phải có nợ trước ư?" "Những người khác không được đâu." Chưởng quầy cười lắc đầu, dáng vẻ công tử phong độ, cự tuyệt hoàn toàn triệt để, "Trừ đích công chúa ra, những người khác đều phải đặt trước một nửa tiền đặt cọc, nếu bát công chúa muốn châu báu cùng giá, theo quy củ hẳn là đặt trước năm nghìn hai hoàng kim, đợi trang sức đưa đến tay tay của ngài, rồi lại trả thêm năm nghìn hai." Vận Tử Nhu sắc mặt khó coi, cắn chặt răng, xoay người phẩy tay áo bỏ đi. Quý nữ khác vội vàng xoay người đuổi theo. "Đích công chúa điện hạ có thể đi dạo trước, buổi tối thảo dân sẽ phái người đem cái này tới phủ công chúa." Chưởng quầy vẫn chưa để ý tới sự rời đi của bát công chúa, vẫn khách khí nói chuyện với Vân Tử Thù, "Điện hạ cảm thấy như này được chứ?" Vân Tử Thù như có chút đăm chiêu liếc hắn một cái "Vô công không nhận lộc, bản cung muốn gặp chủ tử của ngươi." Chưởng quầy trầm mặc chớp mắt "Thảo dân đi xin ý kiến một chút." Vân Tử Thù ừ một tiếng. Chưởng quầy trẻ tuổi phân phó thuộc hạ chăm sóc tốt cho công chúa điện hạ, lập tức xoay người rời đi. Xuyên qua cửa sau, xuyên qua một tiểu viện tĩnh mịch, đi vào trong một tòa lầu các tinh xảo, chưởng quầy bước lên cầu thang lên lầu hai, đẩy cửa ra vào gian tao nhã "Chủ tử." Nam nhân trầm lãnh mang theo thanh âm uy áp vang lên"Chuyện gì?" "Cửu công chúa muốn gặp chủ tử." ". . . . . . Không gặp." Thanh âm nam nhân trầm thấp nghe không có cảm xúc lên xuống, nói xong lại bồi thêm một câu, "Còn chưa tới thời điểm." "Vâng" "Ngoài ra nói cho Vinh vương, con gái của hắn thật sự nếu không quản giáo cho tốt, thì sẽ có người thay hắn quản giáo." "Vâng" Chưởng quầy rời đi, rất nhanh sau trở lại trước đại sảnh. "Công chúa điện hạ, " chưởng quầy xin lỗi nói, "Chủ tử nhà ta tạm thời không có thời gian đến, quà mừng này ngài có thể mang về trước, chủ tử tin tưởng công chúa điện hạ là người có chữ tín." Vân Tử Thù đang cân nhắc. Nếu cô tặng cái gì đó quý giái cho quý phi, cô hiển nhiên cũng không hào phóng như vậy, cho dù cô không muốn tiêu tiền cũng không được. Nhưng là đồ vật này đối với cô mà nói, quả thật cũng có chút tác dụng. Vạn lượng hoàng kim. . . . . . Vân Tử Thù nghĩ nghĩ, toàn bộ đồ cưới lấy ra đổi thành bạc hiển nhiên không đủ lắm, trừ phi cô có thể nghĩ cách lấy tiền từ nơi khác. Ví dụ như Tiêu gia và Lê gia. Vân Tử Thù khóe miệng khẽ cong, chậm rãi gật đầu với chưởng quầy "Một khi đã như vậy, bản cung nhận ân tình này trước, thay ta đa tạ chủ tử nhà ngươi, về sau có cơ hội nhất định gặp mặt cảm tạ hắn." "Phải" Vân Tử Thù gật đầu"Vậy bản cung cáo từ trước." Chưởng quầy đích thân tiễn cô ra cửa "Đích công chúa điện hạ đi thong thả." Vân Tử Thù mang theo Lãnh Nguyệt cùng Lãnh Sương đi ra Ngự Bảo các, Lãnh Nguyệt hỏi"Điện hạ còn đi dạo nơi khác không?" "Không dạo nữa." Vân Tử Thù quay đầu phân phó, "Lãnh Sương, ta muốn gặp Tư Thương." "Vâng, thuộc hạ bây giờ đi bẩm báo thống lĩnh đại nhân." Trên đường quay về phủ công chúa, Vân Tử Thù luôn tự hỏi chủ tử phía sau Ngự Bảo là ai, mắt mũ phượng danh tác như thế cũng không chớp mà nỡ cho cô, mà thái độ đối với nàng và thái độ với bát công chúa hoàn toàn không khác nhau. Chẳng lẽ là. . . . . .người của Quý gia? Vân Tử Thù ngồi ở trong xe ngựa hỏi"Lãnh Nguyệt, Lãnh Sương, các ngươi có biết chủ tử phía sau Ngự Bảo các là ai?" Lãnh Nguyệt lắc đầu"Thống lĩnh đại nhân không bảo bọn e điều tra, nếu công chúa điện hạ muốn biết, có thể hỏi hỏi thống lĩnh đại nhân, hoặc là thủ hạ đi tra một chút." Vân Tử Thù ừ một tiếng"Nói sau đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro