Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 31: Phượng công tử ôn nhuận như ngọc


Vân Tử Thù nâng mắt, nhìn chăm chú dáng vẻ Tư Thương lãnh chớp mắt, không chút để ý cười"Ngươi muốn câu trả lời như thế nào? Tư Thương ánh mắt dừng ở của góc mặt của nàng, đáy mắt ánh lên thâm thúy"Ty chức muốn nghe lời thật lòng." "Lời thật lòng ư, " Vân Tử Thù bật cười, thần thái thoải mái hơn nhiều, "Phượng Từ quả thật là một nam tử không tồi, so với tổ phụ và phụ thân hắn cũng không giống nhau lắm, ôn nhuận như ngọc, giống như một quân tử nhẹ nhàng." Tư Thương trầm mặc không nói. Phượng lão quốc cữu lúc trẻ là võ tướng nắm giữ binh quyền, sát phạt quyết đoán, mạnh mẽ cương quyết, cả đời làm việc tác phong đều tràn ngập bá đạo mạnh mẽ của võ tướng, chỉ là hiện giờ không thể không cúi đầu mà thôi. Phụ thân của Phượng Từ Phượng Thủ phủ thì là một quyền thần đúng nghĩa nên có thâm trầm giảo hoạt, làm việc cẩn thận, sẽ không để cho người ta nắm được nhược điểm, sẽ không dễ dàng phạm sai lầm không thể phạm, nhưng trong triều mọi người đều biết Phượng Thủ phủ nhìn như không hiện núi không lộ nước, những cũng không phải là một nhân vật không dễ trọc vào. Thực quyền trong tay, ai nấy đều kiêng kị ba phần. Tới đời Phượng Từ này, có lẽ là phượng quốc cữu dốc lòng gửi gắm giáo dưỡng, không muốn hắn đặt chân vào quan trường, cũng không cho hắn dính líu tới binh quyền, ngược lại dạy dỗ hắn thành một quý công tử tinh thông cầm kỳ thư họa, lại thêm Phượng Từ vẻ ngoài ưa nhìn, có tác phong tiết chế, không cần biết là đi đến chỗ nào, đều là công tử khôi ngôi làm cho Tiểu cô nương người ta mặt đỏ tim đập. "Sao không nói nữa rồi?" Vân Tử Thù nhìn Tư Thương, đáy mắt mang theo vài phần ý cười, "Ngươi có địch ý với hắn?" Tư Thương chậm rãi lắc đầu, hắn đối với Phượng Từ không có địch ý, nhưng Vân Tử Thù kỳ thật ra vẫn là Tiểu cô nương. . . . . . "Bản cung mới ra khỏi Tiêu gia, tạm thời chưa có ý định cuốn vào một đoạn tình cảm khác." Vân Tử Thù thanh âm vài phần chây lười, "Ngươi không cần lo lắng bản cung sinh ra tình cảm gì với hắn." Trải qua quá kiếp trước kiếp nầy, tâm tình cô sớm không phải là Tiểu cô nương nữa rồi, nào có tâm trạng nói chuyện yêu đương? "Ty chức không phải là lo lắng." Tư Thương chớp mắt mở miệng, như là đang giải thích cái gì đó, trong thanh âm mang theo vài phần cảm xúc cực lực che dấu, "Ty chức chỉ là. . . . . . Chỉ là thuận miệng hỏi một chút." Vân Tử Thù ừ một tiếng, dấu đi ý cười, không có vạch trần suy nghĩ thật của hắn "Bản cung biết." Cô không phải không rõ tâm ý của Tư Thương, kiếp trước Tư Thương vì mình làm nhiều như vậy, vì báo thù cho cô ngay cả chết cũng không để ý, cô sao có thể không có cảm xúc? Huống hồ tình nghĩa của cô và Tư Thương từ nhỏ đến lớn so với Tiêu Vân Hành càng sâu đậm hơn. Chỉ là cô mới ra khỏi Tiêu gia, trong lòng trừ việc ôm thù với Tiêu gia, còn có nỗi hận với phụ hoàng, cùng với rất nhiều chân tướng bị chôn dấu chưa rõ ràng, cô bây giờ còn chưa có tinh lực suy nghĩ tới nữ nhi tình trường. Chờ chuyện nên làm làm xong rồi, Vân Tử Thù nghĩ, cô có thể sẽ nói rõ với Tư Thương. "Sắc trời không còn sớm , ty chức trước cáo lui." Tư Thương mở miệng, "Điện hạ sớm nghỉ ngơi đi." Vân Tử Thù gật đầu"Tư Thương." Tư Thương nâng mắt. "Phủ công chúa của bản cung này chỉ có ngươi có thể tự nhiên ra vào, và có thể làm chủ bất cứ chuyện gì." Vân Tử Thù nghiêm nghị mở miệng, "Về sau muốn tới thì tới, không cần bảo người nào thông báo." Tư Thương trong lòng chấn động, lập tức chậm rãi lắc đầu "Điện hạ tín nhiệm ty chức, là vinh hạnh của ty chức, nhưng quy củ vẫn cần tuân thủ, lỡ may ty chức tới không đúng lúc. . . . . ." "Bất cứ khi nào ngươi tới đây, đều đúng lúc." Tư Thương mặc mặc. Hắn thật ra muốn nói, lỡ may hắn giống như đêm nay đột nhiên lại đây, gặp phải Vân Tử Thù đã đi ngủ, hoặc là đang tắm rửa, hoặc là quần áo không chỉnh tề. . . . . . Như thế sao mà được? Nhưng những lời này nói ra không thích hợp lắm, luôn cảm thấy không hợp quy củ, Vân Tử Thù là công chúa, cũng là nữ tử, cho dù cô tín nhiệm hắn như thế nào, Tư Thương trong lòng đều hiểu bản thân phải tuân thủ quy củ, không vượt qua ranh giới một bước. Hắn thích cô, cho nên phải bảo vệ cô thật tốt, không chỉ là bảo vệ an nguy của nàng, cũng muốn bảo vệ danh tiết của nàng. Trừ phi về sau có một ngày, nàng cũng bày tỏ rõ thích hắn. Nếu không chừng mực cần có vẫn phải có. Tư Thương rất nhanh cáo lui rời đi, thần sát trong mắt người ngoài lãnh khốc vô tình, đêm hôm khuya khoắt vội vàng bước vào phủ công chúa, chỉ là bởi vì biết được tin tức Phượng Từ đến thăm, trong lòng hơi loạn, mới làm ra hành động không lý trí như vậy. Nếu để cho người ta biết, ai sẽ tin đây là tác phong của Thống lĩnh Ám Các Tư Thương? Hắn sau khi rời khỏi, Vân Tử Thù đã có chút ngủ không được . Nghĩ tới Phượng Từ, thật ra trong lòng cô cũng có nghi hoặc, mới vừa sở dĩ để lộ với Phượng Từ một ít tâm tư không nên lộ ra, chỉ là bởi vì kiếp trước cô biết Phượng gia từ đầu đến cuối chưa từng có hành động mưu hại mình. Thậm chí có một lần, trước khi cô vào Tiêu gia, Phượng Từ từng nhắc nhở không quá rõ ràng cô rằng Tiêu Vân Hành không phải phu quân tốt, khi đó cô không nghe, hoặc là nghe qua cũng không để ở trong lòng. Dù sao lúc đó cô là đứa con gái hiếu thuận trước mặt phụ hoàng, cũng là một công chúa mất đi mẫu hậu hoàn toàn không có sức lực có thể tùy hứng. Vì hoàng tộc, mặc kệ có tình cảm với Tiêu Vân Hành hay không, dưới thánh chỉ cũng không có đường cho cô cự tuyệt phản kháng. Sau này gả cho Tiêu Vân Hành, ngày tháng của nàng trôi qua không hề tốt đẹp, tựa như mấy ngày trước vậy, chỉ cần Lê Tuyết khóc hai cái, nói dăm ba câu là có thể đem bát nước bẩn hắt lên người nàng, Tiêu phu nhân cùng Tiêu Vân Hành liên thủ chỉ trích cô, răn dạy cô, dùng cách xử phạt thể xác cô đã trở thành cơm bữa. Công chúa là cô sống ở Tiêu gia một chút tôn nghiêm cũng không có. Bình thường cô không ra nổi cửa, chỉ có trong cung mở yến tiệc mới có cơ hội lộ mặt, thi thoảng cô sẽ nhìn thấy ánh mắt lo lắng phượng quốc cữu hướng về phía cô, thái hậu có lúc cũng muốn triệu cô nói chuyện, nhưng phụ hoàng luôn tìm cớ ngăn không cho cô gặp thái hậu. Cô khi đó thật ngu xuẩn a, hoàn toàn nhìn không ra bên trong có cái gì kỳ lạ, cũng không từng suy nghĩ thái hậu có lời quan trọng muốn nói với cô, cơ hội khó có được liền cùng phụ hoàng kể khổ,tố cáo Tiêu phu nhân cùng Tiêu Vân Hành khe khắt cô. Nhưng phụ hoàng mỗi lần nghe xong đều khuyên cô nhịn, nói cái gì mà nữ tử nên tuân thủ tam tòng tứ đức, chỉ cần ôn nhu hiền lành biết lo việc nhà, Tiêu phu nhân sớm muộn gì sẽ bị cô làm cảm động, Tiêu Vân Hành cũng sẽ nhìn thấy điểm tốt của nàng. Nhưng mà đến khi cô chết, cũng không thấy Tiêu phu nhân cùng Tiêu Vân Hành từng cảm động, bọn họ chỉ biết ngày càng khắc nghiệt, sợ cô chết không đủ thảm. Cho nên mấy ngày nay đãi ở trong phủ công chúa, Vân Tử Thù một mực nghĩ muốn, Phượng gia cùng thái hậu có phải hay không thật sự quan tâm cô, hay là hắn nhóm biết cái gì cô không biết của bí mật? Ví dụ như nói, chân tướng phía sau vụ việc mẫu hậu khó sinh? Nguyên nhân phụ hoàng không thể không giết mẫu hậu là gì? Chẳng lẽ chỉ là bởi vì không có tình cảm? Không, cô không tin, trong đó nhất định có lý do cô không biết. Vân Tử Thù ngồi ở phía trước cửa sổ nghĩ, Lãnh Nguyệt nhỏ giọng nhắc nhở cô nên đi ngủ , Vân Tử Thù đứng dậy nới rộng quần áo, đi vào nhà trong, nằm ở trên giường tiếp tục nghĩ, luôn nghĩ làm cho đầu óc hỗn loạn, bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ. Một đêm ngủ ngon. Sáng sớm mai nàng bị một tiếng thông báo đánh thức, "Công chúa điện hạ, Tiêu Vân Hành ở Thanh Trần Cư nháo muốn gặp người." "Điện hạ còn không chưa tỉnh đâu, nói nhao nhao cái gì?" Lãnh Nguyệt đứng ở ngoài điện lạnh lùng khiển trách, "Về sau không được ở điện Thê Phượng lớn tiếng ồn ào."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro