Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Quách Cù hạ chỉ rằng sau tiết Vạn Thọ sẽ tuyển Thái tử phi. Bất kể phẩm cấp, bất kỳ nữ tử nào trong độ tuổi từ mười ba đến mười tám trong nhà quan viên đều có thể báo danh tham gia tuyển chọn.

Ý chỉ đột ngột này không chỉ khiến cho các thế gia trong kinh thành kinh ngạc mà còn khiến ta không kịp trở tay, bởi vì ta vẫn còn chưa nghĩ ra phải làm sao để Thiệu gia từ bỏ những suy nghĩ viển vông kia.

Đây là tiết Vạn Thọ đầu tiên từ sau khi Quách Cù đăng cơ, các ngày lễ lớn trong hậu cung đều bị ném cho ta lo liệu, giống như lời Thanh La nói, trong hậu cung từ tần vị trở lên chỉ có một mình ta là chủ tử nương nương, Hoàng thượng lại vô cùng nể trọng ta nên trong cung phàm là người có mắt đều đối đãi với ta như Hoàng hậu.

Ta biết Thanh La lại đang an ủi rằng ta và vị trí Hoàng hậu chẳng qua chỉ thiếu mỗi một danh phận mà thôi.

Nhưng hiện tại ta chẳng còn tâm trí để bận lòng về chuyện đó, bởi vì toàn bộ tinh thần của ta đều tập trung vào việc làm sao để ngăn cản nước cờ này của Thiệu gia.

Thời tiết càng ngày càng lạnh hơn, vào ban đêm, các nô tài trong cung ngoại trừ những người hầu hạ bên cạnh chủ tử, đều sớm tụ tập trong phòng bên hoặc trong nhà ngang, chẳng ai muốn đi lại ngoài trời trong cái lạnh thấu xương này.

Ta kéo thấp vành mũ áo choàng xuống, gió lạnh cứ tìm thấy khe hở là chui vào bên trong quần áo. Đèn lồng trong tay Thanh La cũng bị gió lạnh thổi đến mức chập chờn sáng tối.

Ta đứng dưới bức tường đỏ của Đông Cung đã gần một khắc rồi.

"Nương nương, chúng ta đã đứng ở đây lâu rồi, Thái tử Điện hạ lạnh lùng như vậy, sức khỏe của nương nương là quan trọng nhất, có lẽ vẫn còn cách khác."

"Đợi thêm một lát nữa."

Cánh cửa nhỏ bên hông Đông Cung bị cành lá của cây đằng la che khuất đột nhiên mở hé ra, một tiểu thái giám cúi đầu cung kính bước ra: "Cực khổ cho Quý phi nương nương đã đợi lâu, mời nương nương đi theo nô tài."

Ta và Thanh La đi theo tiểu thái giám kia xuyên qua hậu hoa viên Đông Cung, cuối cùng dừng chân trước điện Thanh Huy.

"Nương nương, đã đến nơi."

"Thanh La, em cứ đợi ở ngoài điện đi."

Vành mũ che khuất nửa tầm nhìn, ta nhìn ngắm cung điện quen thuộc này, trong lòng không khỏi có chút cảm thán.

Điện Thanh Huy là nơi ở của chính phi Thái tử, Vu Giáo Xuân từng sống tại đây ba năm. Ta đã từng nhiều lần đến đây với tư cách khách mời. Hai năm sau, ta lại lấy thân phận nữ chủ nhân bước vào tòa cung điện này rồi ở lại đó suốt mười năm. Nó chứng kiến ta từ một Thiệu ngũ tiểu thư kiêu căng ngạo mạn trở thành Tĩnh Quý phi thận trọng từng bước. Từ đầu đến cuối, những gì ta phô trương, những gì ta tranh đoạt, tất cả đều là giấc mộng đẹp mà Thiệu gia đã dệt nên cho ta.

"Tĩnh mẫu phi ghé thăm vào lúc đêm khuya, không biết vì việc gì?"

Quách Thuấn Minh đứng bên cửa sổ, dường như đang ngắm nhìn ánh trăng đêm nay.

"Hoàng thượng đã hạ chỉ tuyển phi cho Điện hạ, không biết Điện hạ đã có người trong lòng chưa?" Ta bỏ mũ trùm ra, bên trong điện Thanh Huy đèn đuốc sáng trưng, lại còn đốt địa long, không có chút hơi lạnh nào.

Lúc này Quách Thuấn Minh không chỉ là vị Thái tử có dung mạo giống hệt bậc Cửu Ngũ Chí Tôn, mà trên người còn hiện rõ vẻ sắc sảo và khí phách của phụ hoàng hắn năm xưa.

"Tĩnh Quý phi nương nương có ý gì?"

"Bản cung vốn không nên can thiệp vào việc Điện hạ chọn Thái tử phi, trong thiên hạ này, những cô nương vừa có gia thế vừa có nhan sắc lẫn tài học quả thực nhiều không đếm xuể. Bản cung xuất thân từ Thiệu thị ở Bình Dương, trong tộc có một nữ tử tên gọi là Như Quý." Quách Thuấn Minh lập tức nhìn sang, lúc này ánh mắt của y sắc bén như dao, bầu không khí trong phòng dùng chữ giương cung bạt kiếm để miêu tả cũng không đủ.

Ta dừng lại một lúc, trong điện Thanh Huy yên tĩnh đến nỗi có thể nghe rõ tiếng lá trúc ngoài cửa sổ bị gió thổi xào xạc. Ta chậm rãi quỳ gối xuống đất, cúi đầu hành lễ, rồi ngẩng đầu nhìn về phía Quách Thuấn Minh chỉ đứng cách ta vài bước chân: "Như Quý phúc mỏng, Thiệu gia không dám vọng tưởng ngôi vị Thái tử phi, chỉ mong đến ngày tuyển phi, Điện hạ có thể rộng lòng tác thành cho Như Quý."

"Quý phi là nữ nhi Thiệu gia, tổ tiên Thiệu gia cũng là cả nhà trung liệt, Thiệu Như Quý hoàn toàn xứng đáng với vị trí Thái tử phi này."

Ta cúi đầu lần nữa, bàn tay chạm nhẹ vào trâm ngọc trên tóc, mắt nhìn chằm chằm xuống nền đá bóng loáng của điện Thanh Huy: "Hoàng thượng là thiên tử, đối với Điện hạ vừa là quân vương, vừa là phụ thân. Hoàng thượng quyền uy quyết đoán, không thích người khác nhúng tay vào. Điện hạ là đích trưởng tử, lại là thái tử trữ quân, thân phận tôn quý. Đối với Hoàng thượng mà nói, Điện hạ sớm đã không còn là đứa con nhỏ nuôi dưỡng bên người trong Đông Cung năm xưa nữa. Tư Di còn nhỏ tuổi, chỉ biết chơi đùa, không cầu mong ngày sau đại phú đại quý, chỉ mong nó được bình an khôn lớn."

"Tế Ninh hầu Chương gia nhiều đời sống tại đất Thục, nghe nói người con trai nhỏ yêu thích văn chương, giỏi âm luật. Tiên đế từng có ý muốn gả Công chúa Nghi Thành cho hắn ta nhưng công chúa yếu ớt, chưa đầy mười lăm tuổi đã yểu mệnh qua đời. Năm nay người con trai nhỏ đã đến tuổi thành niên, từng dâng tấu lên triều đình thỉnh cầu Hoàng thượng ban hôn nhưng Hoàng thượng vì bận rộn quốc sự vẫn chưa kịp định đoạt. Như Quý tuy không phải xuất thân từ dòng chính nhưng cũng là đích nữ của Thường tự thiếu khanh, rất xứng đôi với con trai nhỏ của phủ Tề Ninh hầu. Hoàng thượng để Điện hạ vào triều nghe chính sự, chính là muốn Điện hạ chia sẻ gánh nặng cùng người, bây giờ đã có một đối tượng thích hợp, mong Điện hạ tác thành."

Quách Thuấn Minh yên lặng nhìn ta, ta không thể nhìn ra được cảm xúc trong đôi mắt của y. Đêm nay, ta đánh cược một phen không chỉ vì Thiệu gia, mà còn vì Tư Di.

"Đêm đã khuya, sàn nhà lạnh lẽo, Tĩnh Quý phi đứng lên trước đi."

Trong lòng ta có chút thả lỏng, biết rằng việc này đã thành công được một nửa. Quách Thuấn Minh ngồi ngay ngắn trước bàn trà, hương trà lượn lờ, làn khói mờ ảo cuộn quanh: "Quý phi ngồi đi!""

"Quý phi có biết trước đó phụ hoàng triệu Cô vào điện Tuyên Thất là vì việc gì không?"

"Ta không biết. Hoàng thượng và Điện hạ bí mật bàn bạc..."

"Phụ hoàng muốn Cô cưới con gái của Thường tự thiếu khanh, Thiệu Như Quý làm Thái tử phi."

Trong lòng ta chợt hoảng hốt, ngẩng phắt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm như mực của Quách Thuấn Minh.

"Đêm nay Quý phi lại muốn Cô tâu lên phụ hoàng, ban hôn cho Thiệu Như Quý và Chương Bỉnh Thính. Tại sao Cô lại phải làm trái ý phụ hoàng, bảo vệ Thiệu gia thay Quý phi?"

Tâm trí ta rối bời, xem ra Quách Cù đã sớm quyết định ra tay với Thiệu gia, sự nhượng bộ của ta không đáng kể. Hôm nay Thiệu gia có thể mưu đoạt Phượng vị tranh giành vị trí Thái tử phi, ngày mai có thể nâng đỡ Tư Di mang huyết mạch Thiệu gia, nhắm đến hoàng vị của hắn.

Dục vọng không thể phóng túng, tham vọng không được quá đà, chỉ có biết đủ thì mới là giới hạn.

Cảm giác bất lực trào dâng, ta đặt chén trà trong tay xuống: "Ta hiểu ý Điện hạ rồi, hôm nay cứ coi như ta chưa từng đến."

Ta đang định đứng dậy thì y lại nói tiếp: "Ta có thể đồng ý với Quý phi, sẽ cố gắng thuyết phục phụ hoàng, xin ban hôn cho Thiệu Như Quý và Chương Bỉnh Thính."

Y rót đầy chén trà của ta: "Vậy quý phi có thể hứa hẹn với ta điều gì đây?"

"Nếu như Điện hạ có điều gì cần sai bảo, ta nhất định sẽ tận tâm tận lực."

Ta biết, lần cúi đầu hứa hẹn này, ta và Quách Thuấn Minh xem như đã tạm thời kết thành đồng minh. Đối với y, không có người của mình trong hậu cung chẳng khác gì bị mất đi một con mắt, không nhìn thấy được hết toàn cục.

Còn đối với ta, Thái tử là người duy nhất có sức mạnh đối đầu với Quách Cù, để bảo vệ Thiệu gia, đây là biện pháp tốt nhất.

Chó nhà có tang còn cần gì bày ra dáng vẻ Quý phi trước mãnh hổ.

"Phụ hoàng nhân từ, cho dù ngài có ra tay với Thiệu gia, cũng sẽ không liên lụy đến quý phi và Tư Di."

Ta bước ra khỏi điện Thanh Huy, Thanh La lập tức tiến lên đón, chỉnh lại mũ trùm đầu cho ta. Vẫn là tên tiểu thái giám lúc đến dẫn chúng ta ra khỏi Đông Cung, bước qua cánh cửa hông kia, ta ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng cong cong trên cao, chỉ còn lại một nỗi bi thương trào lên trong lòng.

Ta từng vui vẻ khi nhìn thấy bộ dạng cuối đầu của Vu Giáo Xuân, hưởng thụ cảm giác cao ngạo, là người duy nhất thanh tịnh giữa chốn thế gian nhiễu nhương này, ngày hôm nay, cũng là ta dùng nghi lễ của thần tử mà cúi đầu trước con trai của nàng ấy, cảm nhận sự cô lương vô bờ bến.

Khoảnh khắc ấy ta đột nhiên hiểu ra, ngôi vị Hoàng hậu là nghiệp của ta. Ta quá nóng lòng chứng tỏ bản thân, chứng minh rằng tổ phụ không hề chọn nhầm người, không phải ai khác mà chính là ta, chỉ có Thiệu Lạc An ta đây mới có thể dẫn dắt Thiệu gia đến một thời kỳ huy hoàng mới.

Hoá ra ta chưa từng thực sự muốn làm Hoàng hậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro