Khi phù thủy đi trộm báu vật của nhà vua
Có một công chúa xinh đẹp ở Vương quốc Thiên Vân, sinh ra đã xinh đẹp và được cho là rất lễ phép, bản chất là quý tộc và là người thừa kế duy nhất của nhà vua.
Mọi người nói rằng công chúa tuyệt vời như một vị thần, và là một nữ nhân xinh đẹp nhất trong Vương quốc này.
Trong đêm tối không thể nhìn thấy rõ ngón tay, trên cây cao bên ngoài lâu đài cung điện, con cú đậu trên cành kêu "coo, coo".
Công chúa nằm trên chiếc giường rộng lớn của mình, nhìn căn phòng tối om và khung cửa sổ duy nhất có ánh sáng mờ có thể lọt qua, cô kéo chăn bông lên che đầu mình.
Công chúa che đầu nên không thể nhìn thấy một người đang lơ lửng ngoài cửa sổ.
Bước chân của người đó rất nhẹ nhàng, đi trên thảm trong phòng công chúa, hầu như không phát ra âm thanh nào.
Nhưng thính giác của công chúa đặc biệt tốt, đã nghe thấy tiếng gót chân người kia cọ vào thảm.
Công chúa nhỏ bé trên giường bắt đầu run lên vì sợ hãi, người đi tới cũng không giả vờ chút nào, bước nhanh tới nâng chăn bông của cô lên.
Tưởng Vân sốt ruột nhìn đứa nhỏ nhắm mắt trên giường giả bộ sợ hãi, tức giận nói.
" Vương Hiểu Giai, đừng diễn nữa mau đứng dậy."
" Này, nó cần một lễ nghi để đánh thức dậy." Đứa nhỏ đột nhiên mở mắt và cười toe toét ngồi dậy.
" Ngươi lớn rồi, nhanh lên, nếu không ta đi tìm Đoàn Nghệ Tuyền..."
" Không, đừng a, bây giờ ta đi ngay." Vương Hiểu Giai vừa xuống giường, mặc vào bộ quần áo dễ di chuyển, nhưng có chút chói mắt.
" Vương Hiểu Giai!" Tưởng Vân tức giận, nhưng cũng không dám lớn tiếng, sợ tuyển vệ binh nghe thấy nên chỉ có thể nén giọng mắng, "Ngươi đã thấy ai lén lút ra ngoài vào ban đêm mà mặc quần áo màu sáng như này chưa hả?"
" Không phải chị biết thuật tàng hình sao? Không sao đâu." Vương Hiểu Giai mỉm cười mở rộng vòng tay ôm eo cô, "Đi thôi, cô phù thủy thân yêu của tôi." Vương Hiểu Giai chớp mắt cười rạng rỡ.
" Này..." Tưởng Vân cuối cùng lại không thể làm gì được vị công chúa này? Ai biểu cô lúc trước không bỏ cái người này ra khỏi lòng mình chứ !
_________________________________________
Hồi trước Tưởng Vân nghe nói trong cung có một bảo vật vô giá lấp lánh, sáng ngời hơn bất kỳ bảo vật nào trên đời, có binh lính nghiêm ngặt canh giữ, không ai nhìn thấy được mặt thật bảo vật.
Điều này khiến Tưởng Vân, người thích thử thách và sưu tầm những thứ lấp lánh rất cảm thấy tò mò, vì vậy cô đã chạy đến hoàng cung để tìm kiếm báu vật vô giá này bất chấp sự cản trở của các phù thủy khác.
Cô chỉ xem qua, chứ không có ý định trộm cắp.
Đó là những gì Tưởng Vân nói với các phù thủy.
Tưởng Vân bước vào hoàng cung, dùng phép thuật ẩn thân, cau mày đi loanh quanh, dù sao cô cũng không phải là một tên trộm chuyên nghiệp, cũng không có kỹ năng ăn trộm đồ của người khác, thậm chí cô chỉ bước vào và đi vòng quanh vì nó quá lớn và gần như còn bị phát hiện bởi những người lính đang tuần tra.
Cô không biết nhà vua sẽ đặt báu vật ở đâu, vì vậy cô chỉ có thể từ từ tìm kiếm nó từ phòng này sang phòng khác trong cung điện, điều này cực kỳ kém hiệu quả.
Cung điện thực sự quá lớn, Tưởng Vân không biết phải làm sao đi hết được, nhiều khi cô đang tìm kiếm thì cửa đột nhiên bị mở ra, đám người hầu đang làm việc đi vào, và cô đã làm cho vài người hầu sợ hãi, ước chừng là thị vệ của nhà vua sẽ nhanh chóng đi đến bắt cô.
Quả nhiên, sau khi Tưởng Vân tìm thêm được hai gian phòng, tiếng bước chân của thị vệ đã từ phương hướng Tưởng Vân đi tới.
Tưởng Vân không có ý định để ý tới, dù sao cô tàng hình cũng không ai có thể nhìn thấy, nhưng là cô đã tìm quá lâu, hiệu quả tàng hình vừa rồi liền biến mất.
Bây giờ Tưởng Vân phải trốn, cửa trong cung điện đều giống nhau, Tưởng Vân đẩy một cái rồi trốn vào, kết quả là vừa đi vào đóng cửa lại, liền đụng phải ánh mắt của một cô gái nhỏ.
Cô gái nhỏ đang ngồi trên giường, ôm một cuốn sách, cô ấy rất trắng trẻo và dịu dàng, khuôn mặt mập mạp trông rất đáng yêu, đúng là con cháu nhà quý tộc.
Cô gái nhỏ mở to mắt và đôi mắt sáng long lanh như một chú cún con.
Tưởng Vân chỉ biết tựa lưng vào cửa, ánh mắt có chút sững sờ.
Đôi mắt này thật long lanh.
" Tỷ tỷ ~" cô gái nhỏ đột nhiên nói, giọng nói nhỏ nhẹ tò mò nhìn cô "Ngươi là tiên tử sao?"
" Không, ta không phải, ta..." Tưởng Vân lắc đầu, vừa định nói gì đó, cánh cửa sau lưng đã bị gõ.
Tưởng Vân siết chặt cơ thể cô ngay lập tức.
" Công chúa, có người lạ nào đột nhập vào phòng của người không?" Giọng người tới rất là cung kính, ước chừng nếu tiểu công chúa trả lời là Không có, thì sẽ không có người từ bên ngoài tiến vào.
Trong khi Tưởng Vân hồi hộp chờ đợi câu trả lời của tiểu công chúa, thậm chí chuẩn bị chạy trốn ngay lập tức, thì tiểu công chúa lại nghiêng đầu cười ngọt ngào với cô.
" Không có ai vào phòng ta."
Người bên ngoài rời đi, Tưởng Vân cũng nhẹ nhõm một hơi.
" Cảm ơn ngươi, tỷ tỷ mời ngươi ăn kẹo." Tưởng Vân đi tới khụy gối xuống, từ trong túi móc ra một viên kẹo, đưa cho nàng.
Cô gái nhỏ không nhận lấy mà bối rối hỏi cô: "Tại sao muốn cảm ơn em?"
" Vì em đã giúp tôi, vậy thì cô gái nhỏ muốn ta cảm ơn như nào?" Tưởng Vân cười nói, vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của tiểu công chúa.
Tiểu công chúa càng không hiểu, nhưng rồi nàng chợt nhận ra: "Có phải là ta đã nói với lính canh rằng ta không nhìn thấy người lạ?" Nói xong, nàng cau mày lại "Nhưng ta không có nói dối nha. Ngươi là tiên a, không phải người lạ mà là một nàng tiên lạ."
Tiểu công chúa vẻ mặt nghiêm túc làm cho Tưởng Vân câm lặng một hồi.
Sau vài giây im lặng, Tưởng Vân bất lực dùng hai tay nhào nặn khuôn mặt đứa trẻ ngốc nghếch: "Nhưng ta không phải thần tiên, ta là phù thủy."
Đứa trẻ dường như thở dài tiếc nuối, và không bỏ cuộc: "Nhưng phù thủy cũng không phải con người a."
Tưởng Vân không có gì để nói, vì vậy cũng thôi không tranh cãi với cô nữa, buông khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu công chúa ra, giọng điệu như trẻ con: "Đúng vậy, ngươi nói đúng. Sau đó ngươi có thể nói cho ta biết một chuyện được chứ?"
Công chúa nhỏ hung hăng gật đầu.
" Em có thể nói cho tôi biết, báu vật của cha em ở đâu được không?" Tưởng Vân thấy có ích lợi, hai mắt sáng ngời.
" Đây." Tiểu công chúa trả lời cô một cách tự nhiên.
" Ở đâu ?"
" Ở đây."
" Cho ta xem."
Tiểu công chúa ánh mắt nghi hoặc, sau đó đột nhiên xoay người, làm ra tư thế bộ dáng.
Hai người nhìn nhau. Tưởng Vân trong lòng cũng hiểu ra chuyện. Cô biết con gái là báu vật của cha mẹ nhưng là cô đang tìm báu vật lấp lánh thật a.
" Ý ta là, phụ thân ngươi có một báu vật lấp lánh nào không..." Cô rất mệt mỏi, và cô chỉ có thể nói rõ ràng hơn một chút.
" Không, phụ thân ta không thích những thứ lấp lánh."
Tiểu công chúa làm tổn thương phù thủy.
Tưởng Vân bỏ cuộc, cô có chút cảm giác không tốt, liền có ý định đứng dậy rời đi. Đi được hai bước liền cảm nhận được sức nặng ở chân, cuối đầu nhìn thấy chính là vị tiểu công chúa kia đang ôm chân mình.
" Ngươi làm sao vậy?" Tưởng Vân nghi ngờ hỏi.
" Tỷ tỷ, ta muốn ra ngoài chơi." Tiểu công chúa chớp chớp đôi mắt to, ngẩng đầu lên vẻ mặt đáng yêu.
" Không được !" Tưởng Vân cự tuyệt, nếu bị hiểu lầm là bắt cóc công chúa thì chẳng phải sẽ bị quân đội quốc gia đuổi giết sao? Cô không ngốc a.
" Tỷ tỷ ~ chị phù thủy ~ đưa em đi chơi đi ~" Tiểu công chúa ôm chân lắc lắc, chu cái miệng nhỏ làm nũng.
Đây có phải là công chúa không? So với mấy con rồng đen ở Đông Bắc còn đáng sợ hơn !
Tưởng Vân trong lòng mềm nhũn, nhưng rất nhanh liền cứng rắn trở lại, thuyết phục nàng buông tay.
" Ngươi mau buông ta ra, lần sau ta sẽ đem đồ ăn ngon đến cho ngươi."
Lần sau, ta nhất định sẽ không vào cung nữa.
" Không muốn ~"
" Bên ngoài rất nguy hiểm. Chúng đều là những con rồng hung hăng có thể ăn thịt ngươi bất cứ lúc nào!"
Mặc dù tất cả chúng đều sống ẩn dật và số lượng không nhiều.
" Không ~ ta muốn ra ngoài chơi ~"
" Tiểu công chúa mau buông chân ta ra! Phụ thân ngươi sẽ giết ta nếu ta mang ngươi đi mất."
_________________________________________
Cuối cùng Tưởng Vân vẫn không kéo được công chúa nhỏ ra khỏi chân mình nên chỉ có thể đưa công chúa nhỏ trở về khu rừng phù thủy.
Ngay khi họ đến đó, một đám phù thủy lập tức bao vây họ.
" Wao, Vân tỷ sao khi ra ngoài còn có con ?"
" Thật xinh đẹp, chắc là bố cô bé trông cũng đẹp. Vân tỷ thật có phúc ~"
" Lại đây, để dì ôm ~ Dì và mẹ con là bạn tốt của nhau ~"
Tưởng Vân trực tiếp thi triển phép thuật đóng băng bọn họ lại.
" Ai nói đây là con ta, đây là tiểu công chúa của Vương quốc kia!"
Nói xong Tưởng Vân nắm tay tiểu công chúa đi về phía nhà mình.
Khi đi ngang qua thi triển phép thuật tan băng cho bọn họ, họ nhìn nhau một lượt.
" Tiểu công chúa ?"
" Người được cho là sinh ra để nhìn thấu tất cả ma thuật?"
" Kẻ thù không đội trời chung đó!"
Các phù thủy im lặng.
" Có cần nhắc nhở Tưởng Vân không?" Có người đề nghị.
" Ta nghĩ không cần, dù sao cũng chỉ là con nít."
Tưởng Vân đưa tiểu công chúa về nhà, đặt người ngồi xuống ghế rồi bắt đầu suy nghĩ xem tiếp theo phải làm thế nào.
Đứa nhỏ vừa ngồi xuống liền bắt đầu tò mò nhìn xung quanh, cuối cùng ngoan ngoãn háo hức nhìn Tưởng Vân.
Tưởng Vân kéo ghế ngồi đối diện tiểu công chúa và bắt đầu tra hỏi.
" Ngươi tên là gì ?"
" Vương Hiểu Giai."
" Ngươi bao nhiêu tuổi ?"
" Ta mười ba tuổi."
" Có thể tự mình về nhà không ?"
" Không thể !"
" Nếu như phụ thân ngươi đuổi đến đây thì sao..." Tưởng Vân bất đắc dĩ che mặt than thở.
" Phụ thân ta không thể đuổi đến đây." Vương Hiểu Giai đột ngột nói, "Ở đây có giới hạn, quân đội của phụ thân ta không thể vào được."
" Ngươi có thể thấy được giới hạn ?" Tưởng Vân kinh ngạc hỏi.
" Ân." Vương Hiểu Giai gật đầu.
Tưởng Vân rất phiền muộn, chủ yếu là do cô không biết cách nuôi dạy một đứa trẻ.
" Phụ thân sẽ sớm biết nhưng là ta đã để lại một bức thư và yêu cầu ông ấy đừng đến tìm." Đôi mắt công chúa nhỏ ngoan ngoãn, và những lời nói thật đáng kinh ngạc.
" Ngươi còn viết thư sao? Ngươi có thể biết trước?" Tưởng Vân sửng sốt, cảm thấy đầu óc không thông.
" Ta không biết trước, nhưng khi ta muốn ra ngoài chơi, thì đã thấy chị đang lẻn vào, và sau đó ta nghĩ chị muốn tìm kiếm gì đó sẽ đi ngang qua phòng ta, ta liền quay trở lại phòng và viết một lá thư."
" Thì ra tiểu quỷ nhà ngươi là lợi dụng ta!" Nói xong, Tưởng Vân hai tay bóp chặt khuôn mặt tiểu công chúa, nghiến răng nghiến lợi.
Cô công chúa nhỏ nghe vậy lại rất vui, cười lớn, đôi mắt to tròn cong thành nếp gấp ngọt ngào nói: "Không lợi dụng, đây là muốn dựa vào chị."
Tưởng Vân chớp mắt buông mặt của tiêu công chúa ra, cảm thấy trong lời nói có gì đó kì quái.
Nhưng cũng không nghĩ nhiều, từ giờ buộc phải sống cuộc sống chung với đứa nhỏ này.
_________________________________________
Kể từ lúc đó thì đã 5 năm trôi qua.
Tiểu công chúa ngày nào cũng đã trưởng thành, khuôn mặt mập mạp ngày trước cũng đã gầy đi trông thấy nhưng lại có chút da thịt và cảm giác dễ chịu, điều này thường khiến các phù thủy phải phát cuồng ra mặt. Cưng nựng gương mặt đó một cách dã man.
Những lúc như thế này, Vương Hiểu Giai đều nhìn Tưởng Vân bằng đôi mắt cún con đáng thương của mình, càng ngày càng giống cún, Tưởng Vân không khỏi mũi lòng tiến lên giải cứu cho Vương Hiểu Giai.
Sau đó lại chính tay mình nhào nặn gương mặt đó. Nhưng Vương Hiểu Giai lại cười rất vui vẻ, không bày ra phản kháng nào, ngoan ngoãn cho nàng nhéo mặt.
Các phù thủy ở bên vô cùng kinh ngạc.
" Nhìn hai người các ngươi như đã kết hôn." Một phù thủy trêu chọc khiến Tưởng Vân dừng lại.
" Nhảm nhí!" Tưởng Vân tức giận nhìn cô phù thủy đó một cái, nắm tay Vương Hiểu Giai trở về nhà.
Mấy năm nay, Tưởng Vân thỉnh thoảng có dạy Vương Hiểu Giai một số phép thuật, Vương Hiểu Giai học rất nhanh, thậm chí còn học được bằng phép loại trung cấp, điều này khiến Tưởng Vân rất hài lòng.
Những đứa trẻ trong hoàng tộc chưa bao giờ ngoan ngoãn như vậy.
Tưởng Vân đưa Vương Hiểu Giai trở về nhà, theo thói quen hỏi.
" Em có dự định gì trong năm nay không?"
" Trở về nhà."
Không ngờ, Tưởng Vân lại nghe được một câu trả lời mà bốn năm qua cô chưa nghe thấy, nhìn Vương Hiểu Giai có phần bất ngờ.
Vương Hiểu Giai nhìn thấy biểu cảm bất ngờ của Tưởng Vân mỉm cười nói tiếp: "Năm nay là đại lễ của em, em phải trở về."
" Ồ."
Đột nhiên cả hai im lặng, bầu không khí có chút gì đó khó xử.
" Nhưng em sẽ quay lại đây lần nữa. Xin nhờ phù thủy thân yêu của tôi đến đón tôi vào lúc đó." Vương Hiểu Giai tinh nghịch chớp mắt.
" Hừ, không cho ngươi quay lại." Tưởng Vân khinh thường nói.
" Thật không? Em tính quay lại sẽ tặng chị chiếc vòng lấp lánh."
" Khi nào muốn quay lại ta sẽ đến đón ngươi."
Lão nương ta bị ép.
Cuối cùng cũng đến ngày Vương Hiểu Giai rời đi, Tưởng Vân đã đi uống rượu với Đoàn Nghệ Tuyền, uống đến khi cả hai bất tỉnh nhân sự. Và được Dương Băng Di đưa về nhà.
Tưởng Vân ngày hôm sau tỉnh lại, đầu đau muốn chết.
" Chết tiệt, sẽ không bao giờ uống nữa." Tưởng Vân xoa xoa đầu "Vương Hiểu Giai, cho ta..."
Nói được nửa chừng, Tưởng Vân mới nhớ ra Vương Hiểu Giai đã trở về nhà.
Im lặng một hồi, Tưởng Vân đứng dậy, đi ra khỏi cửa, đứng dưới tàng cây.
Phía trước có một con đường thẳng tắp, cuối đường là lối ra của khu rừng.
Sau một hồi im lặng, Tưởng Vân quay người bước vào nhà.
Ngay khi Vương Hiểu Giai trở lại cung điện, cha của nàng đã nhảy cẫng lên vì vui mừng.
" Ôi tiểu công chúa thân yêu của ta, có nhớ cha không?" Vương gia ôm Vương Hiểu Giai hôn lên trán nàng.
" Cha..." Vương Hiểu Giai không có cự tuyệt, mà là kinh ngạc nói, "Ta có người thích."
Nhà vua gần như ra ngoài với thanh kiếm trên tay.
Con gái ta, năm năm vắng bóng, khi đi chỉ để lại bức thư bảo không cần tìm đến. Sau khi trở về lại bảo có người thích a.
Nhà vua khóc ngất trong lòng nhìn nàng rồi sắp xếp lại tâm trạng cười hiền hậu.
" Nào, nói cho cha biết, đó là anh chàng nào?"
Cha đi chặt anh ta! !
" Đó là vị phù thủy mà ta đã theo."
" Cái gì!!!!!!!!!"
___________________________________________
Nghi lễ đón tuổi 18 của công chúa đương nhiên sẽ được thực hiện một cách linh đình.
Nhà vua tặng cho công chúa một vương miện. Công chúa quỳ gối trước mặt vua cha, và đích thân nhà vua trao vương miện cho công chúa.
Nhà vua tuyên bố với vương quốc: "Kể từ hôm nay, công chúa Vương Hiểu Giai sẽ là người kế thừa của ta."
Cả Vương quốc cùng ăn mừng, suốt một ngày. Cuối cùng vì đã cả ngày ăn chơi mệt mỏi nên đến đêm cũng đã trả lại không khí yên tĩnh vốn có của nó.
Chỉ có công chúa vẫn đứng cạnh bên cửa sổ, dường như đang chờ đợi điều gì đó.
Rồi đột nhiên cô nắm lấy, kéo mạnh vào phòng vòng tay ôm lấy rồi bật cười nhẹ nhàng nói: "Chị đến đón em?"
" Ngươi có thể nhìn thấy ta?" Tưởng Vân giải vây kinh ngạc nhìn nàng nghi hoặc.
" Hả?" Vương Hiểu Giai chớp mắt, nghiêng đầu "Chị không biết sao?"
" Đừng giả bộ đáng yêu với lão nương ta, mau nói đi, chuyện gì xảy ra!" Tưởng Vân giơ tay nhéo nhéo mặt của nàng, hung ác uy hiếp.
"A, đau quá." Vương Hiểu Giai nhìn người trước mặt bằng ánh mắt chán ghét, nhưng trong tiềm thức buông xuống khuôn mặt, trong lòng nhếch mép cười giải thích "Ta sinh ra là để nhìn thấu tất cả phép thuật, nhưng lại thuộc dòng máu hoàng gia. "
" Thế vừa rồi ta làm gì em cũng đã nhìn thấy nó."
" Đúng."
Tưởng Vân sửng sốt.
" Hừm, không quan trọng." Tưởng Vân giả vờ cung kính "Ngươi bây giờ đã là người thừa kế, ta làm sao dám mang ngươi đi."
" Vậy là hôm nay chị cũng đã xem buổi lễ mừng tuổi của em."
" Thì sao?"
" Không có chuyện gì, ngay cả sinh nhật năm nay đều có ngươi bên cạnh. Ta có chút vui vẻ." Vương Hiểu Giai thành thật nói, nhìn nàng lập tức đỏ bừng cái cổ, sau đó tiếp tục đáp lại nàng "Tuy rằng ta bây giờ đã là người thừa kế, nhưng là ta đã nói với phụ thân ta là ta thích ngươi muốn gả cho ngươi a."
" Làm sao vậy? "
Lượng thông tin quá lớn, Tưởng Vân nhất thời không xử lý được.
" Có nghĩa là em thích chị, cha em cũng đã đồng ý."
" Nhưng vẫn chưa có sự đồng ý của ta?"
" Là em thích chị, làm sao phải cần có sự đồng ý của chị?" Vương Hiểu Giai kỳ lạ nhìn cô "Thích chị là chuyện của em, đồng ý hay không cũng là chuyện của em chứ."
"?"
" Nếu chị từ chối em cũng sẽ bám theo chị. Đồng ý với em đi chị cũng sẽ là công chúa a."
" Ta không thích làm công chúa."
" Vậy thì em sẽ đi theo chị. Chị có bằng lòng cùng em không?"
Vương Hiểu Giai lấy ra chiếc nhẫn lấp lánh nhiều màu sắc.
Tưởng Vân không dời mắt được.
" Cái này..."
Sau đó lấy ra một chiếc vòng tay lấp lánh khác.
" Tôi..."
" Nếu chị không bằng lòng với em, em chỉ có thể gả cho con trai của bá tước."
" Được rồi, nhưng ta không muốn làm công chúa, ngươi phải đi theo ta."
Nhà vua cùng hoàng hậu âm thầm theo dõi sau cánh cửa khóc nức nở.
Cuối cùng tiểu công chúa cũng đã được gả đi a. Còn là gả cho một phù thủy, thật tốt.
________________________________________
" Không tốt, không tốt...công chúa bị bắt cóc rồi!!!!"
" Ngươi la hét cái gì. Đây cũng không phải là lần đầu tiên vợ chồng chúng nó lén lút ra ngoài trong đêm."
.
.
.
#ftcy_☁️🌱
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro