Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Kết hôn rồi yêu ! (2)

*Cộc *Cộc *Cộc

" Cha, là con."

Tưởng Vân nói rằng ở công ty có việc nên cần phải quay lại. Vương Hiểu Giai bước vào nhà cái nhìn thấy đầu tiên là người phụ nữ lạ trong nhà đang rót rượu cho cha nàng, chắc là người tình của ông ấy. Bây giờ có mặt con gái ở đây ông cũng không tránh né. Vương Hiểu Giai trong lòng chế nhạo.

" Ồ, con gái đã trở lại, Tiểu Mai em ra ngoài trước đi. Còn alpha của con thì sao ?" Cha Vương tựa hồ có tâm tình tốt, sau khi buông người yêu ra, liền ngồi thẳng người nhìn Vương Hiểu Giai.

Vương Hiểu Giai trong lòng cảm thấy khó chịu, nàng hy vọng Tưởng Vân có thể nhanh chóng đến đưa nàng đi, nàng không muốn nhìn thấy cha mình.

" Cha, con đến rồi." Tưởng Vân mở cửa bước đến bên cạnh Vương Hiểu Giai, tự nhiên nắm lấy tay nàng, trông giống như một cặp đôi mới xác nhận yêu nhau.

Sau khi nhìn thấy người tới, Vương cha lập tức đứng dậy. Nụ cười trên khuôn mặt ông ta thật đạo đức giả và ghê tởm.

" Đây...đây không phải là cô Tưởng sao? Một vị khách quý, cô là alpha của con gái nhà chúng tôi. Nếu nó không tốt hay làm sai việc gì tôi nhất định sẽ giúp cô giáo dục lại nó." Vương Hiểu Giai sững người.

" Giáo dục? Omega là của tôi, nàng ấy chỉ cần buồn bực cũng đủ khiến tôi khó chịu không vui, như thế còn cần tùy ngươi giáo dục sao?"

" Vâng, vâng, không cần không cần."

Ngay khi Vương cha đang nghĩ cách như thế nào để làm giàu từ người con rể này, Tưởng Vân lấy điện thoại di động ra bảo người tiến vào.

Vương Hiểu Giai nhìn Lữ Nhất đi vào, liền có chút bối rối, cô ấy sao lại tới đây. Có phải đã theo dỗi chúng tôi không? Tưởng Vân không có ý buông tay, ngược lại còn nắm chặt hơn, như đang nói kế tiếp hãy giao cho cô.

Lữ Nhất lấy tập tài liệu trong cặp ra đưa cho ông Vương. Ông Vương nhìn Tưởng Vân nghi hoặc mở tập tài liệu ra, chỉ trong một giây, sắc mặt của ông Vương liền thay đổi rõ rệt.

" Không, tôi không đồng ý !" Văn kiện trong đó là kế hoạch mua lại công ty, nhưng đó là công sức dày công của Vương cha, thì làm sao mà giao ra được.

" Không phải để ông quyết định." Tưởng Vân tăng cường cưỡng chế "Tôi có thể đưa ra hai phương án cho ông. Thứ nhất, ký vào văn bản này công ty sẽ giao cho tôi. Thứ hai, ly hôn với mẹ Vương Hiểu Giai, tài sản chia đều cổ phần, và ông có thể đưa người tình nhỏ của ông về sống cùng, sau đó không được có liên hệ gì với mẹ con Vương Hiểu Giai nữa."

Vương Hiểu Giai sửng sốt, cô biết bao nhiêu chuyện về nàng ?

Sự ép buộc từ alpha khiến Vương Hiểu Giai có chút khó thở, nàng giật mạnh quần áo của Tưởng Vân, lúc này cô mới nhận ra bên cạnh mình còn có một omega. Sau đó nhanh chóng dập tắt cưỡng chế, Vương Hiểu Giai thở phào nhẹ nhõm.

Lần sau cô phải cẩn thận hơn.

Tưởng Vân nói tiếp: "Ông biết là nếu ông không làm theo lời tôi nói, thì cũng biết sẽ có chuyện gì xảy ra với ông rồi chứ."

Vương cha dừng lại, cúi đầu như đang suy nghĩ nghiêm túc: "Tôi chọn cái thứ hai."

" Tốt lắm! Lữ Nhất, thu xếp để Tiểu Hắc đi theo đến cục nội vụ. Nếu có sai sót gì, em biết phải làm sao rồi chứ."

Lữ Nhất gật đầu và nói rằng cô ấy đã biết.

Hành lý của Vương Hiểu Giai đã được chuyển đến căn hộ của Tưởng Vân, khi tài xế lái xe vào khu chung cư cao cấp, Vương Hiểu Giai nghĩ rằng mình đã đi nhầm.

Không phải tất cả đại gia đều sống trong khu biệt thự sao?

Mở cửa ra là một cảm giác khác lạ. Màu sắc tổng thể của căn phòng là đen, trắng và xám, tạo cảm giác huyền bí, lạnh lẽo giống như Tưởng Vân...ít nhất trong mắt người khác là vậy.

Căn nhà là một căn song lập, không lớn lắm, nhưng đối với Tưởng Vân trước đây sống một mình cũng đủ. Vương Hiểu Giai vẫn chưa lên tầng hai nên không biết nó trông như thế nào.

" Phòng trống chưa dọn, hôm nay em ngủ với chị đi. Ngày mai chị sẽ cho người đến dọn phòng."

Vương Hiểu Giai gật đầu, dù sao đây cũng là nhà của Tưởng Vân.

Vương Hiểu Giai đi tắm trước, nói thật thì Tưởng Vân có chút khó đoán, chỉ mới gặp Tưởng Vân nhưng dường như cô ấy biết rất nhiều chuyện về nàng...và giúp đỡ nàng rất nhiều.

Suy nghĩ của nàng trôi theo làn sương, cẩn thận lau từng ngóc ngách trên cơ thể. Nàng không biết khi nào Tưởng Vân sẽ đánh dấu mình, đó là cách để cả hai có thể cảm nhận được cảm xúc của nhau, cũng là cách duy nhất để xác nhận mối quan hệ giữa alpha và omega...

Nàng chợt có chút sợ hãi, nếu...cuộc sống trở về ngày trước. Một cuộc sống đầy sự cô đơn và bất lực.

Thì sao...

Cha nàng không coi trọng nàng, và nàng từ lâu đã bị cha nàng kiểm soát, mẹ nàng vẫn đang nằm ở bệnh viện nên nàng chỉ có thể kiềm chế nhẫn nhục nghe theo. Nàng luôn bị mất ngủ, đêm nào cũng vậy bật máy phát nhạc và cho nó chơi lại nhiều lần, nhưng dường như nó không có tác dụng với nàng. Nàng không biết phải trải qua những ngày tháng đó như thế nào...

Có lẽ Tưởng Vân là sự tồn tại đặc biệt đó, nhưng cũng có thể...cô ấy chỉ đang đùa giỡn. Và cuối cùng nàng sẽ trở lại cuộc sống vốn có ban đầu, chỉ có một mình.

Dù sao hợp đồng chỉ có hai năm, vì vậy hãy trân quý hiện tại và làm những gì mình muốn trong hai năm này. Mặc dù nàng cũng chưa biết phải quản lý cảm xúc và chấp nhận cuộc sống không có kết quả này như thế nào.

Mặc bộ đồ ngủ mà Tưởng Vân đã chuẩn bị cho nàng, dán một miếng dán ức chế mới, đi đến phòng của Tưởng Vân thì thấy cô ấy đang nằm trên giường đọc sách. Chiếc giường lớn và mềm mại, Vương Hiểu Giai ngồi ở bên cạnh, phát hiện đồ ngủ của hai người có vẻ giống nhau...

" Giải thích, vì sao lại giúp em ?"

Giọng điệu nhẹ nhàng khiến người trước mặt đặt sách xuống, nhìn nàng: "Ý của em muốn hỏi về chuyện gì? Là chuyện cha em? Chỉ là tôi thấy ông ấy không vừa mắt."

Không biết có phải vì người trước mặt quá đáng yêu hay không, ngay cả Tưởng Vân cũng cảm thấy giọng điệu của mình nhẹ nhàng hơn. Gương mặt phụng phịu thật khiến người ta muốn đưa tay chạm vào.

Thật giống với một chú cún shiba đáng yêu.

" Mẹ em đã được tôi chuyển đến bệnh viện tốt nhất ở trung tâm thành phố. Em đừng lo lắng, bà ấy sẽ mau khỏi. Nếu em muốn gặp bà ấy, cứ nói với tôi và tôi sẽ đưa em đến đó."

Vương Hiểu Giai kinh ngạc nhìn Tưởng Vân, có bao nhiêu chuyện cô đã làm mà nàng không hay biết?

" Cảm ơn chị, Tưởng...Vân." Vẫn cảm thấy cách gọi rất kỳ lạ.

" Chị không thích em gọi như vậy."

" Vậy thì em phải gọi là gì ?"

" Em quên hôm nay chúng ta đã kết hôn rồi sao."

" Lão công ?"

Tưởng Vân bóp lấy khuôn mặt đầy thịt của Vương Hiểu Giai: "Chính nó."

Sau đó cô tắt đèn bằng tay trái của mình.

" Khuya rồi, lão bà ngủ ngon."

Không có điều gì Vương Hiểu Giai nghĩ đến, xảy ra vào buổi tối, thay vào đó, cô ấy đã nói một số từ không rõ ràng và làm một số động tác nhỏ không rõ ràng như thể cả hai đang thực sự ở trong một mối quan hệ.

Điều đó cũng tốt...

Đêm nay Vương Hiểu Giai ngủ rất nhanh, không biết là do người ôm dịu dàng, hay là do cô đã tiết ra một ít tin tức tố xoa dịu nàng từng chút. Tin tức tố rượu rum quanh quẩn làm nàng yên tâm và say giấc.

.

Tưởng Vân bình yên hơn Vương Hiểu Giai mong đợi, ngoài việc yêu cầu nàng ôm cô trước khi đi ngủ, thì chưa làm bất cứ điều gì khác thường, thậm trí là chưa một lần đánh dấu nàng tạm thời. Cô ấy quản lý tốt ham muốn của mình, và thậm chí tin tức tố tiết ra cũng chỉ ở mức khiến Vương Hiểu Giai cảm thấy thoải mái. 

Tốt thì tốt, nhưng vẫn cảm thấy thiếu một cái gì đó.

Cô ấy dường như thực sự bận rộn, còn nàng không có việc gì để làm, công việc được giao cho nàng rất đơn giản và nhẹ nhàng, ngoài ra còn có cả một tủ đồ ăn vặt. Nhưng Tưởng Vân thì khác, hầu như ngày nào cũng phải đến phòng họp, tài liệu thì chất đống như ngọn núi.

Đương nhiên thỉnh thoảng, Tưởng Vân sẽ vươn tay ra hiệu cho Vương Hiểu Giai đi tới, để chính mình ôm lấy. Không có gì để nạp năng lượng tốt hơn bằng một omega ngọt ngào và đáng yêu.

" Lão bà, em thật ngọt ngào."

Một lời nói có thể khiến omega trong tay cô đỏ bừng, và tin tức tố nước trái cây trong không khí trở nên ngọt ngào hơn. Tưởng Vân không thích đồ ngọt, nhưng cô lại tham lam mùi cơ thể của Vương Hiểu Giai.

Người trước mắt dường như cũng không phải là bất khả chiến bại, cao lãnh chỉ là lớp vỏ bảo vệ, cô ấy cũng chỉ là con người, cũng sẽ mệt mỏi, ai nói alpha nhất định phải bất khả chiến bại? Cô ấy chỉ là giấu đi cảm xúc của mình.

.

Vài ngày nữa là tới sinh nhật của Vương Hiểu Giai. Dù sao thì sau khi mẹ nàng nhập viện nàng cũng đã không có một sinh nhật tử tế nào nữa. Chỉ cần mua một cái bánh sinh nhật nhỏ qua ngày.

Vương Hiểu Giai khẽ thở dài, nếu năm nay cùng người ấy thì tốt quá...

Nàng bất ngờ được Tưởng Vân thông báo rằng nàng sẽ tham gia một cuộc họp, và đã yêu cầu tài xế đến đón nàng. Chà, sinh nhật tăng ca, nhưng may mắn thay là vẫn được ở bên cạnh người ấy dường như cũng không quá cô đơn.

Vương Hiểu Giai chọn một chiếc váy mặc vào, là kiểu thường ngày,  buộc tóc đuôi ngựa trông rất đáng yêu và hút mắt nhìn.

" Lão bà, hôm nay trông em thật đẹp."

Tưởng Vân ánh mắt nhìn chăm chú vào omega đáng yêu hấp dẫn trước mặt, người bị nhìn hơi đỏ mặt, né tránh ánh mắt nóng bỏng kia.

" Tại sao chỉ có hai chúng ta, không có ai khác sao ?"

" Không có, tôi đã từ chối cuộc họp. Vì hôm nay còn có chuyện quan trọng hơn."

Vừa nói cô vừa lấy từ sau lưng ra một chiếc hộp nhỏ xinh, mở ra là hai chiếc nhẫn Mobius giống hệt nhau nằm trong đó. Nhẫn bạc sterling trông đơn giản hơn khi không có những viên kim cương bắt mắt. 

" Chúc mừng sinh nhật."

Vương Hiểu Giai nhìn chiếc nhẫn được đeo vào ngón áp út của mình, tim nàng đập dữ dội. Nàng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của người trước mặt mà tim đập loạn nhịp.

" Hôm nay...chị đã đi ra ngoài và làm chiếc nhẫn này. Chắc chắn nó không được tinh xảo bằng những chiếc mua ở ngoài. Nếu em không thích, chúng ta có thể chọn một cặp khác vào lần sau."

" Không...cái này rất đẹp. Em rất thích."

Một chút kinh ngạc hiện lên trong mắt Tưởng Vân, cô gật đầu.

" Em ấy thích nó."

.

Tưởng Vân đang đi công tác, đã bốn ngày trôi qua so với số ngày dự kiến, nhưng thật tình cờ là khi thời gian động dục của Vương Hiểu Giai lại đến vào lúc này. Thời kỳ động dục đã sớm hơn trước rất nhiều, Vương Hiểu Giai nằm ở trên giường nức nở khó chịu, thân thể như bị thiêu đốt, quần áo cũng bị cởi ra.

" Um..."

Không khí tràn ngập vị ngọt của nước trái cây, điều hòa được bật rất thấp, hòa quyện vào nhau có cảm giác ớn lạnh. Nàng thản nhiên đem bộ đồ thường ngày của Tưởng Vân ôm vào trong lòng, nhưng mùi pheromone yếu ớt như vậy làm sao có thể thỏa mãn được nàng?

Trong khi nàng vẫn còn tỉnh táo một chút, Vương Hiểu Giai cầm điện thoại di động lên, bấm số bắt đầu gọi.

" Tưởng Vân...em..."

Sau khi đặt vé nhanh nhất, Tưởng Vân đang ngồi trong phòng chờ, điện thoại di động của cô được bật lên và tắt đi liên tục.

May mắn thay, lần này Lữ Nhất đi cùng cô, cô ấy có thể giúp cô chặn được một số cuộc họp phiền phức và những buổi tiếp rượu không cần thiết.

Mấy ngày nay cô quay cuồng, Tưởng Vân đã lâu không chợp mắt, cô muốn chợp mắt một chút trên máy bay, nhưng khi cô nhắm mắt lại, trong đầu cô lại thổn thức khó chịu.

Chờ tôi, tôi sẽ trở về ngay.

Tưởng Vân sẽ thấy cảnh tượng gì khi về đến nhà ?

Vương Hiểu Giai nằm trên giường, xung quanh là quần áo đã sớm bị cởi ra, trong phòng chỉ toàn là tin tức tố nước trái cây.

Cô ôm Vương Hiểu Giai trong tay, người trong lòng cảm nhận được pheromone quen thuộc, bất giác vòng tay xiết chặt eo.

" Đánh dấu cho em...làm ơn."

Có thể omega trong tay quá ngọt ngào, alpha cho dù có tự chủ đến đâu cũng sẽ có ngày không giữ được bình tĩnh nữa.

Chiếc lưỡi hung hăng xâm chiếm mọi ngóc ngách trong khoang miệng, hòa trộn tin tức tố nước trái cây và rượu rum, thoảng chút ngọt ngào trong hơi nóng.

" Em có chắc, là em đã sẵn sàng ?"

Đôi mắt Tưởng Vân tràn đầy dục vọng mà bình thường cô không có, Vương Hiểu Giai có chút mù quáng vì nụ hôn, nhưng nàng đã quyết định làm omega của Tưởng Vân, omega của riêng Tưởng Vân.

Chiếc lưỡi đang liếm láp tuyến dịch vốn đã ửng đỏ trên gáy, cảm giác ngứa ngáy khiến Vương Hiểu Giai khẽ rên rỉ.

" Um...nhanh một chút."

Nhưng khi cô đặt môi lên gáy cắn qua tuyến, Vương Hiểu Giai khẽ rít lên. Tin tức tố của Tưởng Vân từng chút tiến vào cơ thể nàng, từ từ dung hợp với nhau, biểu tượng nút thắt trên cổ tay càng ngày càng hiện rõ ràng.

Tưởng Vân hoàn toàn đánh dấu nàng.

Tin tức tố của hai người cũng rất hợp nhau, Vương Hiểu Giai cũng không cảm thấy khó chịu, pheromone không khống chế được do thời kỳ động dục của Vương Hiểu Giai cũng đã được pheromone của Tưởng Vân xoa dịu. Cả hai dần dần bình tĩnh trở lại.

Tưởng Vân chậm rãi cởi quần áo ra, nhìn Vương Hiểu Giai gần như đã dần khôi phục ý thức.

" Chị...chị định làm gì vậy ?"

" Em đoán xem."

( Tự tưởng tượng cảnh tiếp theo đi. >< )

.

Hiếm khi Vương Hiểu Giai thức dậy sớm hơn Tưởng Vân, nhưng cánh tay đặt ở eo khiến nàng không thể động đậy. Biểu tượng nút thắt trên cổ tay cho nàng biết rằng nàng đã trở thành omega độc quyền của Tưởng Vân.

Nàng quay đầu nhìn người bên cạnh, nét mặt lạnh lùng có chút mệt mỏi. Thân hình gầy gò lại mỏng manh thêm một chút, nàng biết Tưởng Vân gần đây thực sự rất bận, mỗi ngày đều phải họp và tiếp rượu với đối tác.

 Nhưng ngay cả như vậy, cô ấy đã vội vàng trở lại với nàng.

Nghĩ đến đây, Vương Hiểu Giai cảm thấy có chút phiền muộn ngọt ngào.

Tưởng Vân nghe thấy động tĩnh liền chậm rãi mở mắt ra, sau đó vươn tay ôm lấy người bên cạnh tiếp tục ngủ.

Hai người đã trải qua một trận mây mưa khó tả đêm qua, còn chưa kịp mặc quần áo. Sự đụng chạm của Tưởng Vân khiến Vương Hiểu Giai có chút choáng ngợp, vừa chạm vào da thịt nàng liền rùng mình một cái.

" Để chị ngủ thêm một lát, buồn ngủ quá~"

Ui là trời! Giọng điệu thật nhẹ nhàng. Đây có phải là Vân tỷ cao lãnh, trầm tính của chúng ta không ???

" Hôm nay chị không đi làm à ?"

" Chị đã về trước một ngày. Bọn họ còn chưa quay lại, chúng ta nghĩ ngơi vài hôm đi."

Vương Hiểu Giai ôm lại Tưởng Vân, dùng chóp mũi chạm vào chóp mũi của Tưởng Vân một cách trìu mến, tin tức tố rượu rum trong không khí trở nên nặng hơn một chút, Vương Hiểu Giai đã thành công nhận được một nụ hôn chào buổi sáng từ Tưởng Vân.

" Vương Hiểu Giai, chị không muốn giữa thanh niên bạch nhật này làm...."

Tưởng Vân bị tiếng điện thoại cắt ngang, là Lữ Nhất cô ấy bảo đối tác ngày hôm nay muốn gặp cô nên đã lên máy bay và sẽ đến công ty trong khoảng 3 tiếng nữa.

Lữ Nhất thành thật xin lỗi Tưởng Vân, biết là bây giờ không nên làm phiền cô nhưng việc hợp tác lần này rất quan trọng nên không còn cách nào khác. 

" Được rồi, chị sẽ đến công ty chờ em dẫn người đến."

Đối tác lần này rất bí ẩn, người này không tiết lộ tên nhưng điều kiện lại quá hấp dẫn, hợp tác thành công thì công ty sẽ có lợi rất lớn.

_________________________________________

. . . To be continued /// 3 /// . . .

.
.
.
#ftcy_☁️🌱

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro