Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Em không muốn nữ nhân, em muốn chị ! (2)

Trong nháy mắt Vương Hiểu Giai đã làm ở "SomeWhere" được một tuần, dùng bộ sạc điện thoại di động cũ của Tưởng Vân, ở trong phòng dành cho khách của Tưởng Vân.

Tưởng Vân cho nàng ba ngày để tìm nhà, nhưng chỉ mất một ngày nàng đã tìm ra được một căn giá rẻ nhưng là quá xa, nhà gần thì lại quá đắc không đủ tiền thuê. Nên không còn cách nào khác là tiếp tục sống nhờ tại phòng khách của Tưởng Vân, nhưng tiền thuê nhà vẫn sẽ trừ vào tiền lương và đương nhiên Vương Hiểu Giai rất vui vẻ đồng ý.

Phòng khách mà Vương Hiểu Giai ở, cạnh phòng ngủ của Tưởng Vân, kể từ tuần đầu tiên đến ở đây, Vương Hiểu Giai phát hiện ra một điều rất kỳ lạ.

"SomeWhere" mở cửa vào thứ 2 đến thứ 6 từ 8 giờ tối đến 2 giờ sáng, và đến 5 giờ sáng các ngày cuối tuần. Tính luôn Vương Hiểu Giai thì quán có 5 nhân viên, 2 nữ và 3 nam, hai nam cũng là bartender, còn lại một chàng trai và một cô gái khác là bồi bàn.

Vương Hiểu Giai thấy rằng ngoại trừ những ngày cuối tuần, các đồng nghiệp khác sẽ lần lượt theo Tưởng Vân vào phòng mỗi sáng sau khi tan làm, sau đó một tiếng đến hai tiếng họ sẽ đi ra.

Vương Hiểu Giai phát hiện chuyện này ngay vào ngày đầu tiên nàng đến, ở chỗ ở mới nàng không ngủ được nên nằm suy nghĩ lung tung, chợt nghe tiếng mở cửa ở phòng bên cạnh. Căn phòng cách âm, sự yên tĩnh của đêm khuya, tiếng đóng cửa lọt vào tai của Vương Hiểu Giai.

Vì vậy, Vương Hiểu Giai bắt đầu chú ý đến vấn đề này, dần dần phát hiện một số việc, đó là các đồng nghiệp sẽ thay phiên nhau vào phòng của Tưởng Vân vào các ngày trong tuần sau giờ tan làm, Vương Hiểu Giai thăm dò hỏi những đồng nghiệp khác, nhưng tất cả đều im lặng về chuyện này, Vương Hiểu Giai trong lòng chắc chắn sẽ có một số suy đoán, nhưng cô không dám hỏi Tưởng Vân.

Vương Hiểu Giai sau một tuần cũng có chút quen thuộc với nơi này, cũng biết Tưởng Vân thực sự là một người rất tốt để hòa hợp, nhưng nàng vẫn có nỗi buồn về chuyện sau khi tan làm.

Tuần này, Vương Hiểu Giai đã suy đoán xem họ đang làm gì trong đó trong một đến hai tiếng. Không nên...mỗi khi nghĩ đến điều này Vương Hiểu Giai không dám tiếp tục suy nghĩ, nhưng nàng không thể ngừng tò mò được.

Khi quán bar đóng cửa, Tưởng Vân sẽ nghỉ ngơi trong phòng hoặc làm việc khác, mặc dù ở cùng nhau, nhưng Vương Hiểu Giai hầu như không nhìn thấy Tưởng Vân sau giờ tan làm.
Tưởng Vân cảm thấy nhân viên pha chế mới dường như đặc biệt chú ý đến cô, trong giờ làm việc nếu rảnh tay nàng sẽ luôn nhìn chằm chằm vào cô.

Vương Hiểu Giai không thể nhìn thấy Tưởng Vân ngoài giờ làm việc nên phải bí mật quan sát cô khi không quá bận rộn trong giờ làm việc, nhưng nàng không biết rằng khả năng lén lúc của mình quá tệ, đã bị phát hiện.

Lại một tuần mới nữa, Vương Hiểu Giai đã nhìn chằm chằm vào Tưởng Vân mấy ngày nay. Nàng ấy thấy rằng Tưởng Vân thường trực tiếp chào hỏi những khách hàng quen thuộc ở đây, và thường được mọi người ở mọi lứa tuổi tiếp cận, thậm chí lấy lòng.

Tưởng Vân luôn không có biểu hiện tốt với những người bày tỏ tình cảm với cô, nhưng cô cũng không có thờ ơ với bọn họ, điều này Vương Hiểu Giai cũng nhìn ra được. Vương Hiểu Giai nhìn những đồng nghiệp xung quanh, bất quá họ còn rất trẻ, trong lòng Vương Hiểu Giai có chút phỏng đoán.

Vương Hiểu Giai không muốn tin rằng nữ nhân thanh tú đánh gục tim nàng ba tuần trước sẽ là những gì nàng nghĩ, nhưng tất cả các dấu hiệu dường như xác nhận suy nghĩ của nàng.

Vương Hiểu Giai phân tâm nhìn chằm chằm Tưởng Vân, không biết từ lúc nào có một cô gái nhỏ ngồi ở quầy rượu tựa đầu nhìn Vương Hiểu Giai. Vương Hiểu Giai trở lại công việc ngay lập tức, nở một nụ cười chuyên nghiệp.

" Xin chào, trẻ vị thành niên thì không được uống rượu."

Cô gái nhỏ giọng nói: "Tôi hai mươi tuổi !!!"

Cô gái nhỏ nhìn Vương Hiểu Giai lộ vẻ không tin, lại càng tức giận, lục tung túi xách của mình một lúc sau liền quơ thẻ căn cước trước mặt Vương Hiểu Giai.

"Tôi muốn uống rượu !"

Vương Hiểu Giai đưa cho cô gái, cô nhấp một ngụm và bắt đầu tìm chủ đề.

" Này tên chị là gì ?"

" Này, tại sao chị lại làm việc ở đây ?"

" Này, tóc của chị đẹp quá, lúc nào cũng có màu đỏ như vậy sao ?"

" Này, người đàn ông bên cạnh có phải bạn trai chị không ?"

" Này, tại sao chị lại luôn nhìn trộm nữ nhân đó ?"

" Này, chị có người yêu chưa ?"

" Này, chị....."

Trước khi Vương Hiểu Giai có thời gian trả lời câu đầu tiên, cô gái nhỏ đã hỏi tiếp mấy câu phía sau. Vương Hiểu Giai vừa nghe cái miệng luyên thuyên của cô gái nhỏ, liền thấy mấy vế phía sau có gì đó không ổn, thoáng nhìn thấy Tưởng Vân, liền vội vàng ngăn cản lời nói của cô gái nhỏ.

" Suỵt, đừng nói nhảm."

Cô gái nhỏ cũng nhìn thấy Tưởng Vân đi đến lảm nhảm trong miệng, Tưởng Vân là nữ nhân luôn bị Vương Hiểu Giai nhìn lén. Tưởng Vân đang đi tới, trên mặt mang theo nụ cười, Tưởng Vân cao khoảng 1,72m, cao hơn khi mang giày cao gót, mặc bộ vest đen, đi qua đám người đang vui vẻ, thật khiến người khác phải cảm thấy thật cao lãnh, thanh tú, nổi bật giữa rừng người.

Ánh mắt Vương Hiểu Giai cũng dõi theo bước chân của Tưởng Vân, Vương Hiểu Giai nhìn Tưởng Vân như thường lệ, nhưng vào một khoảng khắc nào đó cô nhìn Tưởng Vân liền cảm thấy có cảm giác như tiên nữ hạ phàm.

Nhìn thấy Tưởng Vân bước đi chậm rãi, ánh mắt quét qua Vương Hiểu Giai sau đó dán chặt vào khuôn mặt của cô gái, nhìn cô gái đang nhìn mình với vẻ mặt kinh ngạc, Tưởng Vân khẽ cong môi, sau đó dưới ánh mắt của hai người liền duỗi cánh tay ra, dùng ngón tay cái của bàn tay phải lau đi vết rượu còn trên khóe miệng cô gái, trên đầu ngón tay còn dính một ít son của cô gái kia.

Tưởng Vân nửa cố ý, nửa ngoài ý muốn trêu chọc hai người đang nói chuyện, sau đó cười nói: "Vương Hiểu Giai, em cho trẻ vị thành niên uống rượu sao?"

Vương Hiểu Giai vội vàng giải thích: "Em đã xem chứng minh thư, thực sự đã đủ tuổi rồi."

Nhỏ bé ở nơi này không có gì đáng vui mừng, đêm nay cô gái bị coi như đứa trẻ vị thành niên tận hai lần, tức giận đến bất lực, uống cạn ly rượu rồi trả tiền xoay người rời đi, ý định ban đầu gặp Vương Hiểu Giai không còn nữa.

Vương Hiểu Giai thu dọn cái ly do cô gái để lại nhìn Tưởng Vân lấy khăn giấy ra chậm rãi lau dấu vết trên ngón tay cái.

Tưởng Vân không có ý định phá rối Vương Hiểu Giai, cô cẩn thận lau ngón tay của mình.

" Sao, em có chuyện gì muốn nói với chị?"

Vương Hiểu Giai không giấu diếm nữa, mấy ngày nay suy đoán khiến đầu óc nàng rối bời. Trực tiếp hỏi Tưởng Vân:

" Tại sao sau khi tan làm chị không sắp xếp cho em?"

Vương Hiểu Giai không hỏi rõ họ làm gì trong thời gian đó. Nàng sẵn sàng tiếp nhận mà không cần hỏi trước.

Tưởng Vân nhất thời hiểu được ý tứ của nàng, không ngờ nàng lại quan tâm, nụ cười khóe miệng có chút sảng khoái, cô hỏi tiếp:

" Thế nào ? Em thiếu tiền sao ?"

Vương Hiểu Giai không ngờ chuyện này sẽ còn được trả công. Cảm thấy suy nghĩ của mình có chút chệch hướng nên nhanh chóng rút lại suy nghĩ và hỏi lại một cách mất tự nhiên: "Không...không thiếu tiền là không làm được sao?"

Tưởng Vân cười khúc khích và nói: "Được rồi, hôm nay là thứ sáu, em hãy đến phòng chị sau khi tan làm. Chị sẽ nói chuyện với Tiểu Hoàng sau." Tiểu Hoàng là người pha chế sẽ đến phòng Tưởng Vân vào thứ sáu.

Trước khi Tưởng Vân quay người bước đi, cô ấy nhìn Vương Hiểu Giai cười nói: "Chị hy vọng kỹ thuật của em sẽ không để chị thất vọng."

Dưới ánh đèn mờ ảo của quán bar, không ai phát hiện ra Vương Hiểu Giai mặt đỏ như lông.....

.
.
.
#ftcy_☁️🌱

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro