Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần Không Tên 3

Chương 31: [Kì thi]

972060Barres_etoiles__42_.gif

Hắn giơ tay lên, hết sức lễ phép nói với lão sư: "Cao Sâm lão sư, thời gian kiểm tra đã trễ 10 phút, chúng ta lúc nào bắt đầu thi ạ?"

Lão sư mới chợt nhớ ra, nghiêm túc nhìn về phía các học sinh, vỗ tay ba tiếng: "Được rồi! Được rồi! Đều trở về chỗ ngồi thi đi! Nội quy các trò đều rõ, mã số thi nằm góc trái trên cùng! Trên bàn ngoại trừ bút viết và mã số thi, những thứ khác đều không được! Người nào phạm quy bị bắt được, hết thảy bị 0 điểm tại chỗ!"

Theo lời nói nghiêm khắc của lão sư, mọi người đều thở dài tuyệt vọng, nhanh chóng sửa sang mặt bàn, chờ đợi phát đề thi!

Tôn Nhất thấy sự việc thật vất vả dẹp yên, lúc này mới nhẹ nhàng thở một cái.

Hoàn hảo hắn thừa dịp mọi người vừa rồi tháo chạy, dùng phù chú dán vào Bạch Mộc, định trụ hành động của cậu. Đồng thời xếp một cái quạt nhỏ đơn giản, còn đem giấy viết trong thư móc ra, giảm bớt trọng lượng, lúc này mới có thể khiến thí nghiệm vừa rồi thành công, hoàn toàn che giấu được sự việc linh dị thư tình bay loạn kia!

Tròng phòng học vô cùng yên lặng, lão sư cầm bài thi phát từng tờ tới tay thí sinh.

Bạch Mộc bị Tôn Nhất cố định đứng cạnh chỗ ngồi, vẻ mặt oan ức, bị buộc đứng ở nơi đó.

Lão sư đi tới, đôi giầy dầy cộm nặng nề vô tình đạp lên chân Bạch Mộc, đem bài thi phát đến tay Tôn Nhất!

Tôn Nhất nhận lấy, đồng thời liếc nhìn Bạch Mộc, thấy cậu biểu tình hờn tủi nhịn đau.

Thật kì lạ, mình chỉ hạn chế hành động của Bạch Mộc, cũng không cấm phát ra âm thanh, sao em ấy lại không kêu không la!

Sau lưng, lão sư trong tay cầm bài thi tiếp tục phát cho những người khác, lúc trở lại vẫn hung hăng đạp lên trên chân Bạch Mộc! Lực đạo rất nặng, một cổ khói trắng bốc lên!

Bạch Mộc đau đớn lệ trong mắt bỗng nhiên tràn ra, nhưng lại cắn chặt môi không chịu kêu thành tiếng!

Cậu rất không bình thường!

Lòng của Tôn Nhất lập tức mềm nhũn, thấp giọng hỏi: "Tại sao em không kêu ra?"

"Học trưởng trước đến giờ đều không quan tâm em!" Bạch Mộc nước mắt lã chã!

Trong lòng Tôn Nhất run lên, tay cầm bút cũng run một cái, lại không có tâm trạng thi cử: "Em muốn anh thế nào?" Thanh âm trầm thấp, mang theo một chút bất đắc dĩ.

"Em chỉ muốn sống như người bình thường!" Lời nói Bạch Mộc mang nồng đậm bi thương, cùng kháng nghị phi thường mãnh liệt!

Tôn Nhất cúi đầu trầm tư một chút, thản nhiên nói: "Được rồi!" Mình thực sự là không có biện pháp với em ấy, kết quả là, đưa ra một điều kiện: "Chỉ có điều em không thể lại tuỳ tiện đụng vào bất cứ vật gì!"

Bạch Mộc không nghĩ tới học trưởng hôm nay lại dễ tính như vậy, mặt mày tức thời tươi tắn trở lại, nhanh nhẹn gật đầu: "Vâng vâng!"

Nhìn Bạch Mộc lộ ra khuôn mặt tươi cười, Tôn Nhất vui vẻ sờ tóc màu vàng của cậu, lột lá bùa xuống!

"Oa! Học trưởng, em thực sự rất yêu anh!" Bạch Mộc vọt lên, hoan hô nhảy nhót, ôm lấy mặt của Tôn Nhất mãnh liệt hôn mấy cái!

"Tôn Nhất!" Giữa lúc hai người đang vui vẻ, thanh âm quát lớn nghiêm nghị của lão sư từ hướng giảng đường vang lên!, "Nhắc nhở lần một! Lần sau còn dám chép bài thi của bạn, xem như 0 điểm!"

Động tác Tôn Nhất quái lạ, ở trong mắt lão sư, rõ ràng chính là hành động đáng xấu hổ nhìn bài bạn, nếu không phải ngày thường Tôn Nhất đứng đầu trong học tập, ở trong lòng lão sư lại là một học trò hoàn mỹ, e rằng giờ phút này sớm đã bị đuổi ra khõi phòng thi!

Tôn Nhất trừng Bạch Mộc một cái, thấy cậu thè ra đầu lưỡi khả ái, lúc này mới cười một chút, không trách cứ nữa!

Hắn nhìn xuống đề thi, mỗi đề bài đều cẩn thận đọc, viết đáp án!

Bạch Mộc an tĩnh ngồi một bên, hai tay ghé vào bên cạnh bàn, cằm khoác lên trên mu bàn tay quan sát học trưởng làm bài!

Bạch Mộc không được phá phách, thời gian trở nên đặc biệt vô vị, Tôn Nhất một đêm chưa ngủ đang viết viết thì cơn buồn ngủ đánh tới! Tư thế ngồi ngay ngắn dần biến thành ngủ ngồi, ánh mắt cứng còng, rõ ràng nhìn chằm chằm bài thi, nhưng lại không có tiêu cự, ý thức mơ màng!

Bạch Mộc bên cạnh rất là khó hiểu, học trưởng chỉ viết được 7 câu thôi, thời gian còn nhiều như vậy sao lại ngưng bút rồi? Chẳng lẽ là đề thi quá khó, không biết làm?

Vậy phải làm sao bây giờ Bạch Mộc cấp bách gãi đầu!

Đúng rồi, không bằng nhìn đáp án của người khác, rồi nói cho học trưởng!

Xoay người, liếc trộm bài thi của Hương Nại Tử một cái, phía trên thật sạch sẽ, chữ viết hết sức ngay ngắn, chỉ là dường như nàng cũng vì đề thi khó mà bối rối, đôi mi thanh tú nhíu sâu.

Nhìn kỹ lại, cái đề này và đề Tôn Nhất đang dừng bút là giống nhau, thời điểm Bạch Mộc còn sống học lớp nhỏ hơn bọn họ, lần đầu thấy đề bài khó như vậy, cậu căn bản không cách nào hiểu rõ, lắc đầu bất đắc dĩ, nhẹ nhàng trở lại chỗ cũ!

Theo lối đi, ở trong lớp lượn một vòng, xem lướt qua tình hình thi của tất cả mọi người!

Lần thi thử này, mặc dù chỉ là phỏng theo cuộc thi, nội dung cũng rất khó, trên mặt mỗi người đều lộ ra biểu tình bất đồng!

Có người cầm bút sửa đổi đáp án lần này tới lần khác, có người gặm nắp bút vất vả suy nghĩ, còn có người có một câu lại suy nghĩ rất lâu, đầu bút tiêm nhọn hướng mặt bàn nhẹ nhàng gõ, lực độ không lớn, nhưng phát ra tiếng cộc cộc mỏng manh!

Đang lúc Bạch Mộc nhìn bài thi của một nữ sinh, lão sư nghiêm nghị la một tiếng, "Trò! Ra ngoài!"

Cậu sợ hết hồn, cơ thể không khỏi run run, quay đầu, vẻ mặt kỳ quái nhìn về phía lão sư, phát giác y đang hướng cậu đi tới.

Lẽ nào người lão sư mới vừa nói là mình? Không thể nào! Y sẽ không thấy ta chứ!

Bạch Mộc thấp thỏm trong lòng, cảnh tượng bị tóm khiến cậu khiếp sợ!

Cả người Cao Sâm lão sư xông tới, xuyên qua cơ thể Bạch Mộc, đi thẳng tới phía cuối lớp!

Chẳng qua thân hình nhân loại đối với Bạch Mộc mà nói cũng coi là cường tráng, thân thể u linh nhất thời tản ra thành khói trắng, rồi lại chậm rãi khôi phục trạng thái.

"Con người thật đáng sợ!" Bạch Mộc nghi hoặc lẩm bẩm một câu, che ngực đau nhức, nghiêng đầu nhìn về lão sư sau lưng.

Chỉ thấy y trực tiếp bước đến chỗ ngồi hàng cuối cùng, tức giận lấy đi bài thi của một người, rẹt rẹt rẹt mấy cái, tại chỗ xé thành mảnh vụn rồi vứt xuống bàn.

Lão sư chỉ vào cửa, lạnh lùng nói: "Đi ra ngoài!"

Ánh mắt nóng rực của cả lớp bắn về phía vị bạn học này, mọi người trong lòng đều hiểu, cậu ta bởi vì gian dối mà bị lão sư đuổi ra ngoài!

Vị bạn học kia bị bắt mà đỏ mặt, cúi đầu nhanh chóng rời chỗ ngồi!

Cậu ta hùng hùng hổ hổ hướng Bạch Mộc đi tới, lần này Bạch Mộc học khôn, cậu tung người nhẹ nhàng bay, vụt cái bay lên giữa không trung, tránh thoát va chạm lần thứ hai đánh tới.

Thân ảnh của bạn học cọp bài cứ như vậy biến mất ở cửa phòng học.

Bạch Mộc lơ lửng trên không trung, trong đầu bắt đầu lẩm bẩm, hành động của mình khi nãy cũng là gian lận sao? Nhìn lại nhìn Tôn Nhất học trưởng một chút, trông thấy hắn nằm ở trên bàn không nhúc nhích, bởi vì là ở trên cao nhìn xuống, chỉ có thể nhìn thấy cái ót của học trưởng.

"Xem ra là thật sự rất khó! Không được, mình nhất định phải giúp anh ấy!" Bạch Mộc một mình lẩm bẩm, cũng không biết Tôn Nhất bây giờ rất là đang buồn ngủ, nên nằm ở đó ngủ thiếp đi!

Đôi mắt Bạch Mộc nhìn xung quanh, thấy một người cao lớn, là một nam sinh cường tráng hình như cao khoảng hai mét, người này hấp dẫn ánh mắt Bạch Mộc, tên này ngũ quan lớn lên không được tốt lắm, nhưng trang phục rất mode, quả là giống như một con đại tinh tinh đẹp đẽ.

Lúc này, động tác con đại tinh tinh kia đang rất lưu loát, rẹt rẹt rẹt nhanh chóng viết ra đáp án!

"Oa! Tên kia viết thật nhanh a!" Cảm thán cảm thán.

Hô! Nhẹ nhàng đi tới!

Đại tinh tinh quả nhiên không phụ kỳ vọng, thời gian suy nghĩ cơ hồ có thể dùng một cái chớp mắt để hình dung, nhẹ nhàng bay trên đầu y, hoàn toàn có thể nghe được thanh âm ngòi bút viết trên giấy, phi thường rõ!

Bạch Mộc rơi xuống cạnh bàn tên đó, rất nghiêm túc tỉ mỉ mà xem đáp án của tên này!

"Ân...." Nỗ lực suy nghĩ nữa ngày, "Hô!" Lại thở dài một cái, Bạch Mộc nhìn hồi lâu, căn bản nhìn không hiểu bất kì câu nào!

"Đề thi của năm ba cũng khó ni!" Cậu nói thầm. Tiếp lời, tiến đến bên tai đại tinh tinh, cười hi hi: "Bất quá, không quan hệ! Ngươi biết là được!" Lần thứ hai quay đầu lại nhìn Tôn Nhất, hắn vẫn là tư thế nằm ở chỗ kia!

Bạch Mộc đưa tay đặt ở mép, dùng thanh âm nhỏ xíu được khuếch đại nói: "Học trưởng, chờ tin tốt!" Thấy Tôn Nhất căn bản không có phản ứng, cậu cười hắc hắc, cũng không coi ai ra gì, dù sao học trưởng cũng là lúc lạnh lúc nóng như vậy!

Quay lại, nhìn chằm chằm bài thi của đại tinh tinh, trong miệng ê a đọc liên hồi.

Nỗ lực lại nỗ lực đem lời giải nhớ ở trong lòng.

Học thuộc lòng hồi lâu, lúc này mới nhẹ nhàng trở về bên cạnh học trưởng!

"Học trưởng?" đưa tay Kỳ quái đẩy hắn một cái, thấy hắn không phản ứng, "Học trưởng?" Lại kêu một tiếng! "Học trưởng! Anh tại sao có thể ngủ ngon như vậy!" Bạch Mộc thực sự giận đến không chịu nổi, bực bội nắm tay ra sức nện lên đầu Tôn Nhất!

Tôn Nhất mơ mơ màng màng mở mắt, trong con ngươi tràn đầy tơ máu. Bất thình lình, quang âm trong mắt hắn loé lên, híp mắt lại, tự tiếu phi tiếu nhìn Bạch Mộc chằm chằm: "Em lá gan không nhỏ rồi! Lại dám đánh anh!"

"Không có không có không có a!" Bạch Mộc tức khắc sợ đến cả người lạnh run, lên tiếng phủ nhận!

Tôn Nhất thu hồi đường nhìn băng lãnh, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay một cái, còn có 5 phút cuộc thi liền kết thúc!

Hắn khẽ lẩm bẩm: "Mình thế mà ngủ lâu như vậy!" Lần nữa nhìn về phía Bạch Mộc, ánh mắt lạnh lẽo trở nên nhu hòa rất nhiều, "Cám ơn em, không thì thực sự thi rớt!"

Bạch Mộc lúc này mới thở phào!

Tôn Nhất rất nhanh cầm bài thi lên xem lướt qua một lần, cầm bút viết cạch cạch chạy nước rút.

Không phải đâu! Coi như là không kịp, cũng không nên viết bừa như vậy a!

Bạch Mộc nóng nảy dùng tay chỉ bài thi: "Học trưởng! Anh đừng mu muội viết đáp án như vậy! Cái này là chọn C, còn này chọn D!"

Tôn Nhất căn bản không để ý tới cậu, tự mình viết!

"Học trưởng! Chỗ này lại viết sai rồi, đáp án này là gì ta? Ân...." Nhức đầu, lao lực suy tư, oa a a! Không nhớ được! Điên cuồng mà gãi loạn tóc, lại bay đến trước mặt đại tinh tinh!

Nhìn bài thi vài cái, lần thứ hai bay trở về!

"Này, học trưởng! Cái này anh viết sai, đáp án là như vậy, *&@#¥...." quang quác nói một chuỗi, nhưng Tôn Nhất thuỷ chung không để ý tới cậu.

Bạch Mộc tức giận nắm chặt bút học trưởng: "Học trưởng, sao anh không nghe khuyên bảo a!"

"Em dài dòng quá!" Thời gian còn dư lại không nhiều lắm, Tôn Nhất không hơi sức cùng cậu tán gẫu, lấy ra một phù chú, dùng tốc độ sét đánh dán tại trán Bạch Mộc, "Lâm binh đấu giả giai trận liệt, định!"

"Ách!" Bạch Mộc đáng thương như vậy mà bị cố định một chỗ, tay cậu vẫn còn nắm thật chặc Tôn Nhất, khẽ nhếch miệng, nhẹ nhàng nâng mi, giống như một con búp bê được điêu khắc sinh động tinh xảo!

Chương 32: [Trộm đổi bài thi]

972060Barres_etoiles__42_.gif

Tôn Nhất đẩy hai tay đang nắm chặt của Bạch Mộc ra, rút cây bút bên trong, ở trên bài thi nhanh chóng viết, rẹt rẹt rẹt...

Thời gian trôi qua nhanh chóng, chỉ chớp mắt, 5 phút đã hết.

Đinh linh linh....

Tiếng chuông vang lên!

Tôn Nhất vừa vặn điền xong các câu còn lại, cạch! Đặt bút viết xuống, vẻ mặt đắc ý nhìn 'búp bê' Bạch Mộc, nhoẻn miệng cười, lông mi nhướng nhướng như cố ý nói cho cậu biết: Thế nào? Anh làm bài rất nhanh phải không!

Tôn Nhất rất khí thế rời chỗ ngồi, lướt qua bên người Bạch Mộc đi thẳng về phía bục giảng!

Lớp học yên lặng cũng trở nên ồn ào, các học sinh lục đục đứng lên, trong tay cầm bài thi, tiếng bước chân ngổn ngang, như trút được gánh nặng huyên náo hướng về bục giảng đi tới!

Từng bài thi sạch sẽ đưa lên, rời khỏi bàn tay béo gầy ngắn dài không giống nhau của các thí sinh, dồn dập đặt xuống trên bàn giáo viên, mọi người nộp bài xong liền trở về chỗ, bài thi thì an tĩnh nằm trên đó.

Nhìn kỹ một chút, mặt trên giấy thi của mỗi người không giống nhau, có chữ thì tinh tế cẩn thận, có nét chữ lại cẩu thả, thậm chí có bài toàn dấu vết bôi xoá.

Tôn Nhất nộp bài, trở lại chỗ ngồi, giải phong ấn cho Bạch Mộc.

Trong nháy mắt phong ấn được hoá giải, Bạch Mộc đột nhiên nhảy lên, song quyền nắm chặt, trên không trung nổi điên: "Học trưởng thật là quá đáng!"

"Rốt cuộc là người nào quá đáng? Trong lúc người khác thi lại quơ tay múa chân!" Tôn Nhất ngạo nghễ bác bỏ cùng cậu tranh luận.

Thanh âm lạnh thấu xương của Lão sư bất thình lình từ giảng đường truyền tới, ngăn cản cải vả kịch liệt sắp bùng nổ của hai người: "Tôn Nhất, trò ở lại!"

Hai người không hẹn mà nhìn về phía Cao Sâm lão sư, cùng hỏi: "Lão sư có chuyện gì ạ?" Đương nhiên, tai lão sư, chỉ có thanh âm bình tĩnh của Tôn Nhất! Bạch Mộc hỏi, hoàn toàn không nghe được!

Lão sư biểu tình đương nhiên, tự nhiên nói: "Trò mang bài thi đưa lên phòng giáo viên!"

Trong học viện này, học sinh có thành tích tốt thường được các lão sư chú ý, cầm một đống đồ làm chân chạy vặt đã là việc vô cùng bình thường, Tôn Nhất đã sớm tập mãi thành thói quen.

Lúc này, bạn học trong lớp đã ra về hết, ngoại trừ lão sư, cũng chỉ còn lại có Bạch Mộc và Tôn Nhất!

Hắn bình thản đáp một tiếng: "Vâng!" Trước sau như một, không chút hứng thú đi tới bàn giáo viên.

Mắt Bạch Mộc lóe sáng, hắc hắc, một ý tưởng nhỏ để giúp học trưởng nảy lên trong đầu! Cậu quyết định thừa dịp này, âm thầm tráo bài thi của Tôn Nhất, cũng giúp học trưởng không rớt đợt thi này!

Bạch Mộc lén lút cầm cây bút trên bàn lên, giấu ở trong người, nhẹ nhàng đi theo học trưởng!

Lại không biết, cơ thể u linh ở trong mắt con người là trạng thái trong suốt, cho dù chính cậu cho rằng đang rất bí ẩn giấu trong túi áo, trên thực tế trong mắt lão sư, lại là một cây bút đang bay!

Lão sư không tin được nhìn hết thảy trước mắt, miệng mở càng lớn, nghẹt thở và u lãnh thật chặc đem hắn vây lại, đối với người không có bất kỳ kiến thức về u linh, hoàn toàn không cách nào thừa nhận loại hiện tượng thần quái đáng sợ này. Y lạnh run, cứng ngắc, đến tận khi cây bút đi theo Tôn Nhất mất bóng, lúc này mới xiêu vẹo ngã xuống trên mặt đất!

Mồ hôi lạnh trên người toát ra, thân thể căn bản xụi lơ vô lực!

~*~

Bên này, Tôn Nhất ôm bài thi, đi qua hành lang, đi thẳng tới phòng giáo viên!

Cửa phòng đang mở, bên trong không có ai, bàn làm việc được xếp ngay ngắn chằng chịt với nhau, trong đó có bàn của Cao Sâm lão sư!

Tôn Nhất đem xấp bài thi trong tay đặt trên bàn, xoay người đi ra!

"Đừng đi học trưởng!" Bạch Mộc trong lòng sốt ruột, cậu còn chưa kịp đổi bài của Tôn Nhất! Chính là, cậu nhất thời không tìm được lí do thích hợp nào. Cậu gấp đến độ con ngươi loạn chuyển!

"Em đang giở trò quỷ gì?" Tôn Nhất lãnh mi, chất vấn, trực giác nói cho hắn biết, Bạch Mộc có vấn đề.

Đát đát đát....

Tiếng giày cao gót thanh thuý, từ ngoài cửa truyền đến, thanh âm càng lúc càng lớn.

Một người dáng hơi mập mạp, là nữ lão sư thực tập mang mắt kính dày cộm, trong tay cầm sách giáo khoa, đi vào.

Tôn Nhất là một trong ba học sinh có phẩm học giỏi nhất trong mắt các lão sư, lão sư thực tập sớm có nghe qua người này hôm nay mới gặp được, nhất thời trước mắt sáng lên, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười mỹ mãn: "Bạn học? Cậu là Tôn Nhất đi!"

"A! Đúng!" Tôn Nhất đạm nhiên nhìn nữ lão sư: "Lão sư có chuyện gì sao?"

"Thật sự là quá tốt, tôi đang có một vấn đề khó khăn không giải quyết được! Cậu có thể giúp tôi nhìn một chút không?" Lão sư khách khí hỏi, mắt nhỏ dài phía sau tròng kính, mong đợi nhìn hắn.

Thật là phiền phức! Tôn Nhất thầm nhủ trong lòng, thế nhưng lại không thể không theo, khuôn mặt nhìn như bình thản không gợn sóng, kỳ thực đã sớm mất kiên nhẫn, khí thế rất soái lại lạnh lùng đáp: "Nga! Có thể!"

"Thật tốt quá!" Lão sư cực kỳ phấn khích, khẩn trương ngồi vào vị trí cách cửa gần nhất, mở sách ra!

Tôn Nhất đi đến bên cạnh bàn lão sư!

Lão sư thực tập dung mạo không có gì nổi bật, là một người rất khiêm tốn, ngón tay tròn vo của nàng chỉ vào câu hỏi trong sách, mỉm cười nói: "Tôn Nhất bạn học, chính là câu này, nhờ cậu rồi!"

Tôn Nhất cúi người nhìn xuống sách, đây là đề toán học, ít nhiều có chút khó khăn! Thế nhưng, làm một lão sư thực tập, nàng vậy mà không giải được, cái này có chút khó nói!

Nữ lão sư khách khí đem ghế ngồi bên cạnh kéo qua, cười híp mắt nói: "Tôn Nhất bạn học, cậu ngồi xuống giảng đi!"

Rõ ràng không có bất kì tâm tư nào, nhưng trong mắt Bạch Mộc lại cảm thấy không thích hợp, chu miệng, muốn oán trách rồi lại tìm không được lý do!

Tôn Nhất ngồi ở bên cạnh lão sư, cầm bút nàng đưa tới, một bên trên giấy nháp giải toán, một bên tận lực áp chế tâm tình không thoải mái giảng giải: "Đề toán này là làm như vậy....." Nét mặt Tôn Nhất nghiêm túc, chăm chú phân tích đề tài bài cho nàng.

Bạch Mộc Bên cạnh thấy học trưởng thao thao bất tuyệt, đã rơi vào cảnh đẹp toán học, hoàn toàn quên mình! Tuy rằng rất là bực, nhưng mà, lúc này lại là thời khắc cậu trổ tài!

Bạch Mộc lập tức hành động, nhẹ bay tới trước bài thi, rón ra rón rén, như kẻ trộm tìm được bài thi 'tàn tạ' của Tôn Nhất, rồi tìm đến bài của đại tinh tinh.

Ha ha ha, bài thi a! Rốt cuộc cũng để ta tóm được mày!

Tiểu ác ma trong lòng ưỡn bụng ngửa đầu cười sằng sặc!

Bạch Mộc dùng bút sửa lại tên của hai người, đem tên trên bài thi đại tinh tinh và Tôn Nhất đổi cho nhau, len lén nhìn Tôn Nhất một cái, âm thầm nghĩ: "Học trưởng, anh cảm ơn em đi! Hai ngày nữa có bảng điểm, anh vẫn là người đứng đầu! Hì hì!" Vụng trộm trở về bên cạnh Tôn Nhất!

Nữ lão sư rất thông minh, Tôn Nhất đem công thức toàn bộ nói với nàng, lại giảng giải một phen, rất nhanh đã hiểu.

Tôn Nhất cáo từ: "Lão sư, không có chuyện gì khác, ta liền đi về đây!"

"Cám ơn cậu, Tôn Nhất bạn học, không hổ là học sinh ưu tú nhất trong miệng các lão sư!" Lão sư trẻ tuổi nâng tay, cười híp mắt tán thưởng, đưa mắt nhìn theo, lúc sau mới lần nữa chôn đầu trong sách!

Tôn Nhất rời khỏi văn phòng, tiện tay đóng cửa lại, quay đầu ôn hoà nói: "Bạch Mộc hôm nay rất nghe lời! Không ở bên gây rối!"

Bạch Mộc chột dạ, cười hắc hắc: "Em bình thường cũng rất nghe lời mà!"

"Nga?" Dùng ngữ khí chất vấn khẽ hừ một tiếng, "Rất đáng nghi!" Ném ra một câu, nhưng cũng không hỏi nhiều, đi thẳng tới cầu thang.

"Ô! Học trưởng, đã thi thử xong, không bằng chúng ta ra ngoài dạo đi! Người ta nghẹn tới trưa, thật nhàm chán!" Bạch Mộc bay tới phía trước Tôn Nhất, tay ôm trước ngực, nhãn thần sáng lấp lánh, mang theo vẻ chờ mong.

"Anh từ chối!" Tôn Nhất lạnh lùng nói.

"Vì sao?" Bạch Mộc bất mãn hết sức.

Tiếp lời, lời nói vô tình lần thứ hai đánh tới, "Em rất phiền phức!", Tôn Nhất ngón tay khẽ cong búng cậu.

Động tác này, Bạch Mộc không thể quen thuộc hơn nữa, cậu thoáng cái, nhanh chóng phía trên bay lên, nhanh nhẹn tránh thoát!

"Ha ha!" Tôn Nhất cười một tiếng, "Phản xạ rất nhanh!"

Hai người đi ra khỏi dãy nhà học, đi thẳng đến căn tin. Lúc này là đầu giờ trưa, trong căn tin chỉ mới bày ra vài món ăn, học sinh tương đối ít, bọn họ gọi hai đĩa rau xào, ngồi ở trong góc, ăn!

Hai người ăn, chỉ chốc lát liền ăn no, bọn họ lần nữa trở lại lớp học.

Trong phòng học chỉ có lác đác mấy người, mọi người đang rất náo nhiệt, thảo luận bài kiểm tra vừa rồi!

"Này! Chào mọi người!"

Ngoài cửa, đại tinh tinh chẳng biết lúc nào một mặc áo chơi bóng rổ sáng chói, trong tay đang cầm một trái bóng rổ màu cam, táo bạo tiến vào lớp, to giọng hướng mọi người chào hỏi: "Các bạn! Thi thử xong rồi, có ai muốn chơi bóng rổ không?"

"Ta đi!" Chỗ ngồi phía trước, một nam sinh có gương mặt tươi cười sáng lạng lên tiếng.

Con ngươi Bạch Mộc loé lên!

Bóng rổ! Cậu khi còn sống vẫn muốn trở thành thành viên đội bóng rổ, đáng tiếc bản thân không được cao, thế là, quay qua nhìn Tôn Nhất, mặt đầy hi vọng, "Học trưởng! Chúng ta cũng đi đi!"

Tôn Nhất lơ đễnh, không trả lời cậu, lạnh nhạt thu dọn bàn, đem sách vở bị Bạch Mộc lục tung trước đó thu thập ngăn nắp!

"Học trưởng~!" Bạch Mộc đưa tay lôi kéo cánh tay Tôn Nhất.

"Anh từ chối!" Cánh tay lạnh lùng rút về.

"Học trưởng~!" Lại một tiếng rồi cả người dán tới!

"Anh...."

Tôn Nhất còn chưa kịp đáp, nơi cửa liền vang lên thanh âm dễ nghe mà ưu mỹ: "Tôn Nhất cũng sẽ tham gia nữa!"

"Đằng Tú?" Ánh mắt của hai người đồng loạt liếc về ngoài cửa, đồng thanh nói.

"Chào!" Đằng Tú tư thái ưu nhã, hướng Tôn Nhất vẫy tay một cái, đi tới trước mặt hắn. Mông nhẹ nhàng dựa về phía sau, dựa vào cái bàn bên cạnh, trước sau như một lộ ra dáng cười hoà ái: "Biểu đệ! Cố gắng lên nha! Anh rất kì vọng ở cậu!"

Bạch Mộc gật đầu phụ hoạ: "Ân ân, học trưởng là giỏi nhất!"

Tôn Nhất lạnh lùng trừng mắt từ trên xuống dưới cái người phiền toái này, y mỗi lần xuất hiện, đều sẽ thả một trái bom nặng kí, sau đó liền thoát thân. Y lần này xuất hiện, e rằng gặp chuyện xui là điều không quá xa vời, cứ sớm một chút tránh xa tên này ra là hay nhất!

Nhanh chóng dọn dẹp bàn, vì không để anh họ nắm được đuôi, gây ra càng nhiều rắc rối, Tôn Nhất đem toàn bộ thư tình cũng nhét vào cặp, cánh tay nhẹ nhàng giương lên, đem cặp khoác lên trên đầu vai, bắt lấy Bạch Mộc, nói câu: "Đi!" Nhanh chóng rời chỗ ngồi.

Chương 33: [Nam sinh nhút nhát có thể nghe thấy âm thanh u linh]

972060Barres_etoiles__42_.gif

"Thư tình?" Trước mắt Bạch Mộc sáng lên.

Còn chưa chờ cậu làm ra phản ứng, đại tinh tinh phía trước liền ngáng chân, đặt trên bàn đối diện, chân vắt ngang vừa vặn chặn đường đi của bọn họ, bàn tay vì thời gian dài chơi bóng mà chai sần nhẹ nhàng quay bóng, bóng rổ uyển chuyển trên ngón tay xoay tròn.

Tên này ngữ khí như trêu tức, nhưng mang theo vài phần khinh thường, lời nói hiển lộ ra nồng đậm gây hấn: "Tôn Nhất là một con mọt sách, căn bản không biết chơi bóng rổ rồi! Ta khinh, cậu là loại nam sinh chỉ biết ngoan ngoãn lấy lòng mấy lão sư!" Chân thu về, kế tiếp cười nhạo: "Vẫn là nhanh nhanh về nhà, để ba ba mụ mụ yêu thương đi! Ha ha...."

Tôn Nhất không chút để ý.

Bạch Mộc Bên cạnh lại nổi trận lôi đình, y tại sao có thể mỉa mai học trưởng như thế? Chuyện thư tình lúc nãy buông xuống, đồ tinh tinh thúi tha tuyệt không thể tha thứ.

Hai đấm cậu siết chặt, hướng về phía tinh tinh bay tới, nắm tay loạn vũ, muốn dạy dỗ tên này một chút!

Tôn Nhất bắt lại cơ thể Bạch Mộc, không thèm để ý lời khó nghe của đại tinh tinh, lạnh lùng đi tới cửa.

Đằng Tú cười mỉm, xem náo nhiệt, ngón tay thon dài xinh đẹp tự xoa xoa cằm nhỏ mình, bộ dáng trầm tư.

Y không nhanh không chậm lẩm bẩm: "Ta nhớ rõ, khi Tôn Nhất học tiểu học năm ba, hình như từng là cao thủ bóng rổ toàn trường!" Thanh âm không lớn nhưng đủ để cho tất cả mọi người trong lớp nghe được.

Mọi người hơi khiếp sợ!

"Thật sao?"

Bạch Mộc cũng kinh ngạc không thôi: "Cái gì?" Ngay sau đó, cậu nhảy cẩng lên, từ trong tay Tôn Nhất thoát ra: "Yaa! Quá tuyệt vời! Ô! Học trưởng, anh nhất định phải cố gắng lên, nghìn vạn lần không nên để cho bọn họ coi thường chúng ta!"

Bí mật bị vạch trần, sắc mặt Tôn Nhất trong nháy mắt trở nên lạnh thấu xương, căm tức xoay người hung hăng trừng Đằng Tú, lại phát hiện tên khốn này trước một bước chạy trốn, sớm đã biến mất không thấy bóng dáng!

"Tên này! Lại sau lưng chạy trốn! Cũng biết anh ta lai giả bất thiện!" Tôn Nhất căm phẫn đến cực điểm.

Hắn đem cơn thịnh nộ tất cả phát tiết trên người Bạch Mộc, bắt lại hắn, bực tức la: "Về nhà!" Trong nháy mắt rời đi!

Phía sau, một bàn tay hữu lực níu hắn lại: "Tôn Nhất bạn học, không bằng chúng ta đấu một trận đi!" Vẻ mặt khinh bỉ mới vừa rồi của Đại tinh tinh lúc này đã trở nên nghiêm túc.

"Tôi cự tuyệt!" Tôn Nhất hơi dúng lực một chút, đẩy tay tên kia ra.

Một chân mới vừa bước, đại tinh tinh lần nữa tiến lên ngăn hắn lại: "Thế nào? Cậu sợ?" Lời nói mang chút khiêu khích.

Tôn Nhất lạnh lùng đẩy y ra, rồi lại lần nữa bị y ngăn trở lối đi!

Bạch Mộc lúc này cũng không biết tốt xấu đứng bên cạnh hát phụ hoạ, còn làm dáng vẻ mong đợi, một đôi mắt to ngây thơ mở lớn, châm dầu vào lửa: "Học trưởng, chúng ta tham gia đi!" Múa may tay chân, "Tên đáng ghê tởm này thật không biết thưởng thức, nhất định phải để cho hắn biết sự lợi hại của chúng ta!"

"Chúng ta?" Tôn Nhất trợn mắt nhìn cậu một cái, lạnh lùng nói: "Em thật dong dài!" Phiền phức, cũng đã quên cấm kỵ người chung quanh, trong lúc vô tình đem suy nghĩ bật ra khỏi miệng.

"Dong dài?" Đại tinh tinh đối diện Tôn Nhất không biết giữa hai người còn có một u linh, tưởng là lời này là hướng về phía mình, trên mặt nhất thời hiện rõ lửa giận, nắm tay trước ngực bóp răn rắc vang lên: "Xem ra tôi bị cậu coi thường, lại có người dám ngay trước mặt tôi nói dong dài!"

Tôn Nhất hơi nhíu mi lại, hắn không sợ y, thế nhưng lại không thể để y biết năng lực đặc thù của mình, xem ra trận đấu 'thịnh tình' này khó tránh được!

"Hảo! Tôi đáp ứng cậu! 10 phút nữa gặp ở sân bóng!" Hắn sảng khoái nói.

Bạch Mộc vừa nghe học trưởng đồng ý, mừng rỡ chạy nhảy, một tay giơ qua đỉnh đầu, nhảy lên: "Yeah! Cuối cùng cũng được xem đấu bóng rổ!" Cao hứng trên không trung lượn vài vòng, lúc sao mới bay trở lại bên cạnh học trưởng, "Học trưởng, cố lên! Nhất định phải dậy dỗ tên kia, xem lần sau tên đó còn dám khinh anh không!" Vừa nói, đồng thời coa múa tay múa chân.

"Em hảo phiền!" Tôn Nhất lời nói lạnh nhạt, dùng thanh âm chỉ có Bạch Mộc mới nghe được!

Bên cạnh, đại tinh tinh ánh mắt sắc bén đâm tới, ngón cái chỉ vào lồng ngực của mình, khẩu khí ác liệt: "Tôi sẽ cho cậu biết sự lợi hại của tôi!" Quay đầu, đi tới mấy đồng đội trong đội bóng rổ, hô: "Chúng ta đi, trước đến sân bóng chờ!" Bọn họ mang theo đè nén vù vù rời đi!

Tôn Nhất cũng không bị uy thế y hù dọa, vẫn lạnh lùng và bình tĩnh như trước, đối Bạch Mộc nói: "Đi thôi, vật nhỏ phiền toái. Đầu óc đen tối của em cùng tên biểu ca của anh là cùng một đẳng cấp!" Lời nói lạnh như băng, nhưng có một chút vị thú vị trêu ghẹo.

Mang cặp sách trên vai, hướng cầu thang đi tới!

Bạch Mộc bay sau lưng hắn, trong lòng không hiểu, hỏi: "Đầu óc đen tối? Em có sao?" Trên mặt viết hai chữ 'mù mịt' thật dễ thấy.

Đứa ngốc này! Tôn Nhất thật muốn đạp cậu một cước: "Là nói chỉ số phiền toái hai người gây cho người khác đặc biệt cao! Ngu ngốc!" Cước bộ tăng nhanh.

"Gây phiền toái cho người khác? Em nào có?" Đầu Bạch Mộc với hạt đậu cơ bản là giống nhau, mê muội mà gãi đầu một cái, động tác phiêu phiêu trở nên chậm lại, tới khi ngẩng đầu lên, Tôn Nhất đã đi xuống lầu rồi!

"Uy! Học trưởng, chờ em một chút!" Bạch Mộc vội vàng tăng nhanh tốc độ chậm chạp, bay đi!

Tôn Nhất đã bị cậu và biểu ca Đằng Tú làm cho tâm tính nóng nảy, nghe thấy tiếng la lối của Bạch Mộc, càng tâm phiền ý loạn, chân như sinh gió, em ấy không thể an tĩnh một lúc sao?

"Học trưởng! Học trưởng! Anh tại sao phải chạy nhanh như vậy!" Bạch Mộc gắng sức đuổi theo, bay rất nhanh, mệt mỏi thở hồng hộc.

Tôn Nhất cứ cố ý không để ý đến, cấp tốc vòng quanh cầu thang đi xuống.

Phòng thay đồ là một khu nhà nhỏ đơn lẻ với hai tầng lầu, cách dãy nhà học bởi sân bóng rổ.

Tôn Nhất chạy ra dãy lớp học, lúc khi đi ngang qua sân bóng rổ, thấy đại tinh tinh cùng những bạn học khác, đang chơi bóng.

Động tác của bọn họ đúng là rất nhanh, trong lòng suy nghĩ! Tầm mắt dời đi, giả vờ không thấy, chạy nhanh hơn.

Đại tinh tinh trong ngực ôm bóng, dưới ánh mặt trời cùng mọi người hoan thanh tiếu ngữ. Trông thấy thân ảnh của Tôn Nhất, đầu hơi nâng lên, động tác thị uy, la lên ồn ào: "Tên mọt sách, trốn sao? Chạy trốn là rất mất mặt a~! Ha ha...." Tiếng cười cuồng phóng vang vọng trong học viện, thật chói tai.

"Các ngươi mới là con mọt sách! Tôn Nhất học trưởng là ưu tú nhất!" Bạch Mộc trên không trung tức giận bất bình!

Cuối cùng cũng tới khu nhà thay đồ!

Tôn Nhất vừa bước vào, mở tủ thay đồ của mình, tháo cặp sách bỏ vào trong.

Hắn bề ngoại thoạt nhìn không phải loại cường tráng, nhìn hơi gầy do thời gian dài không rèn luyện. Hắn nhanh chóng cỡi quần áo, lộ ra lồng ngực thực sự cường tráng, cùng cơ bụng sáu múi, bắp thịt trên cánh tay cũng thật hoàn mỹ, cả cơ thể ẩn chứa mị lực vô hạn, mà màu da khỏe mạnh kia, sau khi được ánh dương chiếu vào lại càng có mùi vị.

Tôn Nhất lấy áo thể dục ra mặc vào người, động tác ưu nhã mà lại rất soái, làm Bạch Mộc nằm ở phía trên tủ quần áo, không khỏi tràn ngập say mê.

Cậu cong chân, tay nâng má, hoá thành si ngốc!

Bạch Mộc nói thầm: "Học trưởng thật là lực lưỡng a!"

"Đầu óc em thật đen tối! Nước miếng đều chảy ra!" Tôn Nhất liếc hắn một cái, nghiêm túc đem quần áo thay xếp gọn lại, bỏ vào tủ.

Đóng cửa tủ, lúc này mới đi ra ngoài cửa!

"Học trưởng! Chờ em với!" Bạch Mộc vội vàng bay tới, theo phía sau.

"Rất ồn!" Tôn Nhất đóng cửa lại.

Rầm! "Ngao!" Theo tiếng kêu thảm, Bạch Mộc đụng vào cửa! Từ không trung trực tiếp rơi xuống đất, ngồi dậy, giơ quả đấm kêu gào: "Học trưởng! Anh thật xấu xa!"

Ngoài cửa, Tôn Nhất không quan tâm mà đi tiếp, càng đi càng xa!

Cậu không thể làm gì khác hơn là xoa xoa cái mũi, kéo cửa ra, hướng ra phía ngoài bay đi.

Phía trước, vừa lúc có nam đồng học cực kỳ nhát gan lại mê tín, thấy trước cửa không người lai tự mở, lập tức sợ đến ngây dại.

Bạch Mộc bay lên trước, đùa dai mà vòng quanh hắn hai vòng, le lưỡi làm mặt quỷ: "Lêu lêu lêu! Đồ nhút nhát!" Tiến sát lại, thổi phù một tiếng, nhịn không được lại bật cười!

Đũng quần nam sinh nhát gan dĩ nhiên ẩm ướt một mảnh, vài giọt chất lỏng còn thấm qua đũng quần, chảy ra, nhỏ xuống đất, tạo thành một vũng nước nhỏ!

Bạch Mộc ôm bụng, trên không trung nằm xuống, lăn qua lăn lại: "Ha ha ha! Một đại nam nhân vậy mà tè ra quần, thật làm quá rồi! Ha ha...."

"Ai? Ai đang nói chuyện?" Nam sinh này dường như rất nhạy cảm, mặc dù không thấy được người, lại tựa hồ như có thể nghe được thanh âm của Bạch Mộc, hắn sợ đến P cũng đặt xuống đất, thất kinh, nhìn xung quanh.

Lúc này, học trưởng Tôn Nhất đã đi ra rất xa, nghe có tiếng vang phía sau, cả người dừng lại, híp mắt quay đầu lại, nhìn bạn học nhát gan trên đất chòng chọc một hồi.

Lâu sau, hắn mới đối tên đồng học kia lạnh nhạt nói: "Chỉ là nghe nhầm mà thôi!" Đồng thời, mũi chân nhẹ nhàng đá một cục đá nhỏ, hướng phía Bạch Mộc!

"Ôi ô!" Bạch Mộc đang lúc cao hứng, trước mặt đột nhiên bay tới một khối đá vụn, đánh trúng khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú, cậu kích động, kêu to. Theo bản năng che mặt bị đau, phẫn nộ quay đầu, đối học trưởng rống lớn: "Anh làm gì thế? Rất đau!"

Ánh mắt Tôn Nhất lạnh lùng, đối với hành động tinh nghịch của cậu hắn đã kiên nhẫn tới cực điểm đưa tay vào túi quần lấy ra phù chú.

Hắn cố tình đem một góc lá bùa lộ ra, cho Bạch Mộc thấy, đồng thời sử dụng thanh âm chỉ có cậu mới có thể nghe được đe dọa: "Em tốt nhất đàng hoàng một chút cho anh, nếu không anh liền đem em định trụ!"

Bạch Mộc ngẩn ra, lập tức an tĩnh lại, trong miệng oán hận: "Thật là một người không có nhân tính!"

Ngoảnh lại nhìn nam sinh nhát gan kia một chút, đối chuyện hắn có thể nghe được thanh âm của mình nhiều ít có chút kỳ quái!

"Học trưởng...."

"Câm miệng! Lúc anh thi đấu, em ngoan ngoãn đứng ở bên ngoài cho anh, nếu không sau khi cuộc đấu kết thúc, anh liền lấy em uy thần khuyển!" Thắc mắc Bạch Mộc còn không có hỏi ra lời, thái độ Tôn Nhất lạnh lùng đã đem lời của cậu nghẹn trở về, dùng cách hù doạ mang lừa gạt này cảnh cáo cậu.

Vừa nghĩ tới lần trước bị mèo cắn một phát, chính mình hầu như suýt nữa hồn phi phách tán, Bạch Mộc cảm thấy kinh hãi, bây giờ nếu như bị uy thần khuyển, không cần nghĩ sợ là bản thân lập tức đi đầu thai!

Bạch Mộc ôm lấy cơ thể, run lên: "Không không không! Học trưởng, anh yên tâm, em tuyệt đối sẽ ngoan ngoãn nghe lời!"

Tôn Nhất hài lòng nâng lên khóe miệng, mang Bạch Mộc đi tới sân bóng rổ!

Trên sân bóng, bầu không khí sục sôi! Một đám huyết khí phương cương, toàn thân hơi thở tràn đầy ánh dương quang niềm đam mê bóng rổ, đã tham gia trận đấu. Bọn họ chia ra hai đội, mồ hôi tuôn ra như mưa, cướp đoạt bóng, mọi người không ai nhường ai, tranh đoạt hết sức kịch liệt.

Chương 34: [Trận đấu bóng rổ (thượng) – Nam nữ hai phe tranh cãi]

972060Barres_etoiles__42_.gif

Tôn Nhất đứng ở bên ngoài sân, thấy mọi người đang chơi rất hưng phấn, nhưng lại không có ý vào tham gia.

Hắn muốn rời khỏi, nhưng không chịu được Bạch Mộc sống chết nháo loạn, buộc lòng phải ở bên ngoài sân bóng lẳng lặng quan sát.

Sân bóng rổ, bên trong cạnh tranh quyết liệt, bốn phía vòng ngoài đứng đầy học sinh, sinh lực bọn họ bắn ra bốn phía, tâm tình rất hứng thú, có người thẳng thắn đem hai tay bao lấy miệng, lạc giọng gào thét; có người lại huýt sáo trợ uy; thậm chí, quơ nắm tay, còn kém là không có nhảy vào bên trong chiến đấu.

Mỗi người đều hăng hái dạt dào!

"Hàn Nãi đồng học cố lên!"

"Địa Hải học trưởng, anh là nhất!"

"Quy Địa Hải nhanh lên! Mau! Sút gôn....!

Đủ loại tiếng động ồn ào liên tiếp, tất cả mọi người vì cầu thủ mình yêu thích nỗ lực cổ động!

"Cố lên! Cố lên! Cố lên!" Bạch Mộc cũng mù quáng theo, giơ nắm tay lớn tiếng hò hét.

Trong sân bóng, đại tinh tinh vừa cướp được bóng, rất nhanh vọt tới rổ đối phương, làm động tác ném bóng vào rổ, nhưng ở một khắc này, dư quang khóe mắt dừng lại bên ngoài sân bóng, an tĩnh quan sát Tôn Nhất.

Trong nháy mắt y thay đổi mục tiêu ném bóng, dùng tốc độ rất mạnh ném quả bóng lên không, rồi đập hướng Tôn Nhất.

Bá! Bóng xoay tròn...

Chứng kiến một màn như vậy, tất cả mọi người tức khắc ngừng thở, kinh thanh: "A.....!"

Mỗi người đều cho rằng, Tôn Nhất nhất định sẽ bị quả bóng đang xoay tròn kia ném trúng!

Thật là hành động trẻ con! Tôn Nhất vẻ mặt lạnh lùng, khinh thường!

Hắn hoàn toàn có thể tiếp được nó, tiếc là hắn không có hứng thú và tìm ra dụng ý của đối phương! Rất tùy ý, dùng một cúi đầu như lơ đãng, động tác khom lưng buộc dây giày, dễ dàng tránh thoát quả bóng ác ý kia.

Tất cả mọi người như trút được gánh nặng!

Có người vỗ ngực một cái: "Hô! Làm mình sợ muốn chết!"

Có người vẻ mặt mừng rỡ: "Bạn Tôn Nhất không có việc gì thật là quá tốt!" Đa số người cảm thán Tôn Nhất là nữ sinh.

Có người lại tức giận bất bình oán trách: "Tiểu tử này, rõ là may mắn! Hắn được lão sư yêu mến như thế, nên chịu chút đau khổ mới đúng!" Bực tức là một đám nam sinh chẳng thích học hành!

"Ai? Bạn học sao bạn nói như vậy! Người nào cần phải chịu khổ? Là nam nhân trượng phu, bạn cũng quá ác độc rồi!" Trong đám nữ sinh, mạnh mẽ bùng nổ! Nộ khí chỉ vào miệng đám nam sinh mắng to lên!

"Sao không nói mình, ngươi đỏ mặt gì a! Còn không phải là hậu cung của Tôn Nhất sao! A? Ha ha..." Thanh âm nam sinh căm phẫn không thua kém, công kích ác liệt, văng cả nước miếng!

"Ngươi nói ai vậy? Còn ngươi lớn lên dáng dấp như cóc nhái, nữ sinh phải dũng khí lắm mới muốn ngươi a!"

"So tướng mạo không ra gì của ngươi, nữ nhân lại theo sau một tên đào hoa, coi chừng không ai cưới!"

Nam sinh nữ sinh ầm ĩ thành một đống, bên ngoài sân bóng không khí khẩn trương, người chơi bên trong cũng tràn đầy mùi thuốc súng.

Người cùng lớp với đại tinh tinh, đi ra bên ngoài sân, nhặt bóng trên đất, đi tới bên người Tôn Nhất, châm chọc khiêu khích: "Ta nói Tôn Nhất bạn học, ngươi sao thay đồ xong lại không vào sân? Còn không phải sợ thua!" Quay đầu, nhìn đồng đội phía sau, cầm đầu gây hấn: "Anh em! Tụi bây nói đúng không?"

"Đúng!" Trong đội, có người hùa theo đùa bỡn!

"Ha ha ha...." Những thành viên khác cũng cười ha ha theo!

"Này! Tên đại tinh tinh thích làm đỏm kia! Thật là quá đáng!" Bạch Mộc bên cạnh tức giận kêu to, tiến lên cắn cánh tay tên đó!

Đáng tiếc, u linh đối cơ thể còn sống không có lực, miệng mạnh mẽ mở lớn, hung hăng cắn một ngụm, gương mặt thanh tú tức khắc thay đổi, Tiểu Bạch tan thành đám khói.

Đại tinh tinh căn bản không cảm thấy đau!

Tôn Nhất và đại tinh tinh đứng mặt đối mặt, giằng co lẫn nhau, trong con ngươi của hai người phóng ra điện hoả, sát y nổi lên bốn phía, tình hình giương cung bạt kiếm, sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt!

Bạch Mộc bên này, không thức thời, lại bởi vì không cắn được đại tinh tinh, hướng về phía tai Tôn Nhất lớn tiếng kêu la: "Học trưởng! Anh nhất định phải thắng hắn, tức chết em, lại cắn không được hắn!"

Hừ? Tôn Nhất quay đầu, nhìn Bạch Mộc ngây thơ, vừa tức vừa không nhịn được, là tình hình gì đây, em ấy sao có thể nói ra một câu thiếu muối như vậy.

Bắt Bạch Mộc lại, hung hăng đem cậu vứt sang một bên, lạnh lùng nói: "Thành thật ngồi chỗ này cho anh!"

Quay lại, đối đại tinh tinh lạnh lùng nói: "Chúng ta bây giờ thi đấu!"

"Cẩn thận cái P của mình một chút!" Đại tinh tinh trào phúng.

Hai người nặng nề bước trên đất, toàn thân mang sát khí, đi vào sân bóng rổ!

"Mày! Đi ra ngoài!" Đại tinh tinh chỉ một gã yếu nhất trong đội đối phương, dùng khẩu khí vênh váo ra lệnh.

Người bạn học kia ngẩn ra, trong lòng sức bất mãn đối với thái độ của y, nhưng lại ngại bản thân là sinh viên năm nhất, mà không dám đắc tội học trưởng lớn hơn, không được tự nhiên một hồi, lúc này mới tâm bất cam tình bất nguyện rời sân!

"Cậu với bọn họ một đội!" Đại tinh tinh bày ra tư thế lão đại, chỉ vào đội xanh, ra lệnh cho Tôn Nhất.

"Trời! Tên mọt sách vào đội chúng ta, lần này thua thảm rồi!" Giọng nói bất thiện một gã thành viên đội xanh, châm biếm.

"Không đâu! Học trưởng rất giỏi!" Bạch Mộc Ngồi ở phía ngoài sân, sau khi nghe vì học trưởng mà bất bình, song quyền cậu giơ cao lên, lớn tiếng ồn ào: "Học trưởng, cố gắng lên! Để bọn chúng nhìn thấy lợi hại của chúng ta!"

Tôn Nhất trừng Bạch Mộc một cái, loại tranh đấu không chút ý nghĩa nào này, thật phiền phức!

Bên ngoài, Bạch Mộc không cảm thấy điều này, vẫn là một tiểu trung khuyển lợi hại như vậy, gâu gâu gào thét: "Học trưởng, cố lên! Học trưởng, hăng hái lên!...."

Trên sân bóng, có một học sinh làm trọng tài, đại tinh tinh đem bóng nhanh chóng xoay tròn ở đầu ngón tay một hồi, lúc này mới vứt cho tên trọng tài kia, mang theo một tầng mồ hôi mỏng xấu xa vẫy vẫy, dùng loại ngữ khí khinh thường nói với Tôn Nhất: "Bạn học Tôn Nhất, mình bắt đầu thôi!"

Tôn Nhất lúc nào cũng một gương mặt bình tĩnh, không nhìn ra chút hứng thú, khiến đại tinh tinh rất chán ghét, hai người mỗi người vào vị trí của mình, đứng giữa sân cướp bóng, đại tinh tinh mượn thể cao vai rộng, cố tình dùng cơ thể hung hăng đụng Tôn Nhất một cái.

Tôn Nhất không đề phòng, ở giữa không ổn định lui về phía sau lảo đảo vài bước.

Bên ngoài sân, Bạch Mộc ngồi không yên, cậu phẫn nộ nhảy lên, trên không trung dậm chân, gào thét: "Thối tinh tinh, ngươi hiếp người quá đáng!"

Tôn Nhất trừng Bạch Mộc, ra hiệu cậu câm miệng!

"Oa a a! Học trưởng là tên đại ngu ngốc!" Chứng kiến Tôn Nhất quay lại với ánh mắt khiển trách, Bạch Mộc phi thường nóng giận, lại cảm thấy rất ủy khuất, giương nanh múa vuốt, than thở một hồi, trở lại mặt đất, quệt mồm ngồi ở chỗ đó!

Phụ trách giành bóng trong trận đấu, đại diện cho hai đội là hai người bề ngoài vượt trội, Tôn Nhất đội xanh và đại tinh tinh đội đỏ, những người còn lại thì giữ vị trí khác!

Theo một tiếng còi vang lên: "Hô!" Trọng tài đem bóng ném đến đỉnh đầu hai người.

Hai người như lò xo song song bắn lên, đưa tay tranh bóng!

Đại tinh tinh thân thủ nhanh nhẹn, Tôn Nhất cũng không kém chút nào, song, đại tinh tinh người cao mã đại, cánh tay lại dài, bắt đầu tranh bóng lập tức đứng đầu, đem bóng trực tiếp cướp tới tay, đội đỏ bọn họ liền đoạt quyền chủ động!

Thi đấu bắt đầu!

Những cầu thủ khác ở đội đỏ, luôn cho là Tôn Nhất rất yếu, căn bản không để cuộc tranh tài này trong mắt.

Một người trong đó có chút thờ ơ, một bên chạy, vừa hướng một gã đồng đội cách đó hô: "Tên đó như vậy, còn muốn so cùng đại soái bóng rổ chúng ta, thật không tự lượng sức!"

Tên đồng đội kia vừa chạy vừa trả lời: "Đúng! Nhìn hắn dáng vẻ văn văn nhược nhược, còn dám chơi bóng rổ!"

Tiếng cười nhạo vang dội từ người này tới người khác!

Bên đội đỏ vô cùng thả lỏng, đội xanh tự biết trong đội có một 'con mọt sách' yếu ớt, hoàn toàn không dám chủ quan, luôn luôn duy trì cảnh giác, cũng mạnh mẽ công kích.

Nhưng mà, ai cũng không nghĩ tới, thân thủ Tôn Nhất lại mạnh mẽ, động tác linh hoạt!

Chẳng những như thế, hắn còn có thể phối hợp hoàn mỹ mô hình trận đấu của cả đội, nhanh như chớp đột kích, vọt vào phe đối thủ, thừa dịp bọn họ đề phòng sơ suất, thả lỏng phòng thủ, cướp được bóng, thuận lợi đi qua sân địch, dùng tư thế hoàn mỹ nhất ném bóng vào rổ đối phương, vì đội xanh giành được khởi đầu tốt đẹp!

Cả đội xanh cùng hoan hô kêu lên, ôm ôm lẫn nhau, nhao nhao quơ quơ nắm tay, làm ra dáng vẻ thắng lợi!

Ánh mắt bọn họ nguyên bản đối với Tôn Nhất khinh bỉ thoáng chốc trở nên hoà nhã lên, đều lao tới trước mắt Tôn Nhất, ôm lấy hắn, ồ ạt giơ ngón cái thở hồng hộc: "Bạn học! Quá tuyệt!"

Đội đỏ mặt hướng bên này ngó, lộ ra biểu tình không thể tin, bọn họ không nên coi thường nữa hắn, trong lòng nhịn không được ảo não.

Đại y thất kinh châu, một lần này bọn họ nhất định phải toàn lực ứng phó! Đội đỏ âm thầm nghĩ!

Ngoài sân bóng, các học sinh hò hét trợ uy: "Tôn Nhất Tôn Nhất ngươi giỏi nhất! Tôn Nhất Tôn Nhất ngươi hay nhất!...."

Nam sinh không khỏi trở nên quá khích, kêu lên kinh ngạc, hoan hô của nữ sinh càng lúc càng kịch liệt vang dội!

Trong đó, cũng có rất nhiều đồng học không phục, ở một bên huýt sáo, thét: "Tôn Nhất bạn học, ngươi may thôi, lần tới có thể không may như thế đâu!" Đám người kia, đa số là thành tích học tập không tốt, thấy người ta tốt thì không vui!

Còn có vài người, là anh em chí cốt của đại tinh tinh, anh em có chuyện càng phải ra sức!

Họ mới vừa cùng đám nữ sinh kia cải nhau, thật vất vả hai bên mới dừng tranh chấp, lúc này mâu thuẫn xuất hiện lần nữa, lại càng kịch liệt hơn!

Nhóm lúc nãy bị nói là hậu cung của Tôn Nhất, lần nữa giận không kềm được mà vây quanh đám này không miệng mồm như nam nhân, tay chống eo, chỉ bọn họ nổi giận mắng: "Đam nam nhân nhục nhã các ngươi, mắt mù sao? Tôn Nhất bạn học hoàn toàn dựa vào thực lực mà thắng! Đám Tiểu đệ đệ, không hiểu chuyện nên trở về nhà lật lật sách, không nên ở chỗ này giả bộ đàn ông!"

Nam sinh cũng không chút khách khí, nói móc: "Vóc người soái! Hoa đào khắp nơi! Ta xem, những nữ nhân này con mắt mới mù đi, chỉ là một tiểu bạch kiểm! Hắn còn không phải xem thường đám đám muội muội yếu ớt các ngươi, chỉ sợ giỏ trúc tát nước công toi, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình a!"

"Ha ha ha...."

Mấy người nói xong, một đám người tiếp theo cười sằng sặc!

Đám nữ sinh kia mắc cở mặt đỏ bừng, lần thứ hai nam nữ lửa đạn đại chiến!

Trên sân bóng rỗ, trận đấu vẫn tiếp tục diễn ra, căn bản không bị hỗn loạn bên ngoài sân ảnh hưởng!

Bạch Mộc vốn phải xem đấu bóng, ghét nhất học trưởng bị người khác nói xấu, huống chi còn mắng khó nghe như vậy, dứt khoát cũng nhẹ nhàng qua đó, gia nhập hàng ngũ nữ sinh, cùng các nàng rít gào oán giận, hướng về phía nam sinh quang quác chửi bậy một trận.

Chương 35: [Trận đấu bóng rổ (hạ) – Bị ép cùng Đằng Tú ôm hôn]

972060Barres_etoiles__42_.gif

Tôn Nhất hoàn toàn mặc kệ đám người nhàm chán kia, toàn bộ lực chú ý tất cả đặt tại trên sân bóng rổ, thấy tham dự trong đó có Bạch Mộc, trong lòng thầm mắng: Tiểu ngốc nghếch này! Hắn lại nghĩ đến cậu dù sao cũng là u linh con người không thấy được, liền không quan tâm nữa, hết sức chuyên chú tranh bóng!

Trận đấu rất căng thẳng, hai đội thực lực tương đương, sàn sàn chẳng phân biệt được!

Chẳng qua, bên ngoài sân đã không mấy ai xem bóng, những người không tham gia đã mắng chửi phun nước miếng lẫn nhau, trong lòng ôm náo nhiệt, vây xem trận đấu hoành tráng này chính là đám nam nữ đang tranh cãi kia!

Cuộc so tài giằng co rất lâu, hai đội đều vào 9 trái. Hiện tại, sắp bước vào hồi cuối, bất kì người nào trong sân bóng cũng muốn trở thành người then chốt, giúp đội mình thành đội chiến thắng!

Bầu không khí dị thường khẩn trương, thần kinh mỗi người đều buộc chặt, bọn họ ngươi tới ta đi, người đoạt được bóng né trái tránh phải, đối thủ thì ra sức cướp bóng, hai đội không ai nhường ai!

"Tôn Nhất đón lấy!" Một bạn học đội xanh cướp được bóng hét lớn một tiếng, bay lên đem bóng truyền cho Tôn Nhất.

Trước mặt hắn là đại tinh tinh một thân cao to, y nhảy vút lên, đưa tay chặn bóng, ý đồ giữa đường cướp đi trái bóng quý báu này!

Vóc người Tôn Nhất cũng không thấp, thế nhưng chỉ là vừa tầm khi chơi bóng, hơn nữa phía trước là tên to con thân cao 2 thước, thì có vẻ hơi lùn đi một chút! Bất quá, hắn từ nhỏ tập võ, mặc dù chỉ là để kế thừa Tôn gia Âm dương thuật, thuận tiện bắt yêu. Nhưng, việc rèn luyện hàng năm là không thể xem thường.

Trong nháy mắt Tôn Nhất tại 'to con', đột ngột nhảy lên, lực nảy lên của hắn so với đối phương mạnh hơn rất nhiều, tay chân cũng so với y linh hoạt, rất dễ dàng liền cướp được bóng.

Tôn Nhất ôm bóng, mau chóng xoay người, hắn tránh trái né phải, hướng rổ đối thủ chạy nước rút....

Tranh chấp ngoài sân đang giương cung bạt kiếm, cãi nhau càng ngày càng nghiêm trọng, nữ sinh chua ngoa đến cực điểm, nam sinh cũng không chút phong độ, hai bên sớm đã đánh đập tàn nhẫn, nam sinh hoà nhã cùng nữ sinh yểu điệu đều trừng nhau, tình hình không mấy lạc quan!

Bạch Mộc cũng khí thế ngất trời, nắm tóc mode vừa soái lại đẹp của đám nam sinh kia kéo thẳng lên!

Ở nơi hỗn loạn này, móng tay dài của nữ sinh không chút thục đức, cào lung tung, xuyên qua cơ thể Bạch Mộc, cào cáu khắp nơi trên mặt nam sinh.

"Oa a a! Đau chết ta!" Bạch Mộc bị nắm mà biến thành từng khối xanh tím, cậu cố sức kêu, thanh âm đã trở nên biến dạng.

Nam sinh cũng xuất ra nấm đấm cứng rắn, đối các nữ sinh không thương tiếc đánh!

Bạch Mộc cứ đáng thương như vậy kẹp ở giữa thiết quyền nam sinh và ma trảo nữ sinh, hai phe lăn thành một cục, cậu là u linh không cách nào để cho mọi người thấy được, trở thành vật hi sinh khi bọn họ đánh nhau!

Không ai chú ý cậu, không ai đối cậu hạ thủ lưu tình, chỉ có âm dương sư mới có thể thấy được, cứ như vậy bị kéo xé tàn tạ không chịu nổi, hồn khói nổi lên bốn phía!

Người cứu mạng a....

Bạch Mộc phát ra: "Cục cục...." Thanh âm vụn nát!

Mặc dù cầu cứu theo bản năng, nhưng mà cậu hiểu, sẽ không ai cứu cậu!

Ngay thời điểm cậu thống khổ ngọ ngoạy, một khí tức ấm áp, đem thân thể vụn vặt loạn bay của cậu gom lại, kéo đi!

Hồn thể rách nát của Bạch Mộc chậm rãi từ trong đám người bay lên, trên không trung hội tụ thành một thân thể hoàn chỉnh, ung dung nhẹ nhàng, bay khỏi đám người, từ từ rơi vào trong ngực ấm áp.

Cảm giác này thật là kỳ diệu!

Bạch Mộc trừng to mắt, kỳ quái nhìn người trước mắt!

Y đeo một cái kính nhạt màu, trên tròng kính phản xạ ánh mặt trời sáng chói, rất loá mắt!

Phản ứng bản năng Bạch Mộc đưa tay che chùm ánh sáng chói mắt này, đầu hơi nghiêng một chút, đằng sau tròng kính là một đôi mắt tử sắc xinh đẹp, trong con ngươi tím kia còn phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

Bạch Mộc sửng sốt: "Đằng Tú!" Việc này làm cậu có chút hoảng hốt, lần trước WC trông thấy Đằng Tú, trong mắt y cũng phát ra ánh sáng màu tím nhạt, hậu quả bản thân không phát giác liền bị khống chế. Vậy lần này.... Toàn thân Bạch Mộc tức khắc một trận rùng mình, bất giác cứng ngắc!

Sắc mặt cậu tái nhợt, con ngươi xanh biếc ngập nước hoảng sợ nhìn Đằng Tú, cho tới lúc mái tóc dài tử sắc của đối phương bị gió thổi lên, lạnh lùng phất qua gò má bản thân cũng hoàn toàn không phát hiện!

"Làm sao vậy? Anh đáng sợ thế sao?" Ánh sáng trong mắt Đằng Tú dập tắt, cười ôn hòa, lực đạo giam cầm trong tay lại không có nửa điểm buông lỏng, rõ ràng không có ý định thả cậu đi.

Miệng Bạch Mộc mở lớn, nhanh chóng sắp xếp tâm tư hỗn loạn, liền lập tức ý thức được trước mặt mình là khốn cảnh. Cậu hoảng loạn giùng giằng, muốn bay lên, thoát khỏi người đối phương, lại phát hiện, chính mình căn bản vô pháp thoát khỏi giam cầm từ y!

Trong lòng lần nữa cuống cuồng, nhìn chằm chằm Đằng Tú ngạc nhiên: "Anh làm gì tôi thế?"

Y không mảy may né tránh ánh mắt nghi vấn Bạch Mộc, cười đùa: "Đúng rồi! Anh còn chưa nói với em, anh và Tôn Nhất có năng lực không giống nhau! Tôn Nhất làm phép là phải thông qua kết ấn hoặc là bùa chú, mà anh, chỉ cần dùng ánh mắt và ý niệm là có thể khống chế một người!", ngón tay dài mảnh khẽ chạm vào phiến môi khiêu gợi, ra vẻ thần bí: "Hừm! Đây chính là bí mật nga! Ngoại trừ Tôn Nhất thì không ai biết! Em cũng phải giúp anh cùng nhau giữ bí mật, OK?"

Cái gì thế! Người này sao luôn tự cho mình là đúng!

Bạch Mộc căm giận kêu to: "Ai hiếm lạ bí mật của anh! Mau buông tôi ra!" Cả người giãy dụa, gắng sức giãy dụa!

"Vật nhỏ, em hãy ngoan ngoãn một chút!" Giọng nói tuỳ ý, vẻ mặt cùng nụ cười tán tỉnh: "Con mồi anh chọn trúng chưa ai thoát được cả!" Khóe mắt cố ý liếc tới Tôn Nhất trong sân!

Lúc đó, Tôn Nhất đang mồ hôi dầm dề cùng đại tinh tinh giao phong, hắn vỗ bóng liên tục tránh né, hư hư thật thật, muốn mê hoặc đối phương, tìm cơ hội ghi bàn, mà đại tinh tinh khổng lồ kia lại sít sao ngăn ở trước mặt hắn, thiếu điều dán dính với nhau, không cho Tôn Nhất bất kỳ cơ hội ném rổ nào!

Thời điểm đang đến gần, Tôn Nhất đem bóng nâng lên đỉnh đầu, hướng một gã đồng đội cách đó không xa hô to: "Số 4 tiếp lấy!" Đưa tay làm động tác ném bóng giả cho đối phương.

Thần thái Tôn Nhất và động tác y như thật, hoàn toàn che mắt đại tinh tinh, y mắc lừa, cơ thể di chuyển về hướng bên kia, dự tính ngăn chặn cú ném bóng đó. Nhưng không ngờ, mặt trước lộ ra kẽ hở, Tôn Nhất tìm được cơ hội xoay người ném bóng vào rổ!

Trong thời khắc then chốt đó!

Dư quang khoé mắt xuyên qua quả bóng, thấy biểu ca Đằng Tú đang ôm lấy Bạch Mộc thâm tình hôn môi!

Cơ thể nhất thời cứng đờ!

Trận thi đấu bóng rổ như làm nền cho thời khắc lãng mạng của bọn họ! (ố ồ chém nặng)

Bạch Mộc dường như đang trầm mê trong đó, hoàn toàn mất ý thức!

Đằng Tú một bên ôn nhu hôn Bạch Mộc, một bên dùng cặp mắt tà mị lại câu hồn khiêu khích liếc về hướng bên này!

Trong nháy mắt này lại như cả một đời người, bóng trong tay sắp vào rổ, lại bị người cướp đi!

Bóng bị người nào cướp, đã không trọng yếu, cảm giác món đồ trong lòng trân quý nhất bị trộm đi làm Tôn Nhất nổi trận lôi đình! Hắn bay lên một cước, dùng động tác tối phạm quy đem bóng trong tay người kia đá ra ngoài.

Đằng Tú thấy không ổn, hối hả bỏ lại Bạch Mộc, tự mình nhảy ra!

Bạch Mộc nặng nề ngã trên mặt đất, trói buộc trên người và đại não bị kiểm soát trong nháy mắt được giải!

Cậu đau đớn kêu thảm một tiếng, còn chưa kịp che P đau, đã bị trái bóng phẫn nộ bay tới trên mặt!

Ba!

Đầu liền trở thành một mảnh rời rạc!

"#@¥...." Rõ ràng là tiếng kêu thống khổ, rồi theo đó dần biến thành khói, âm thanh kỳ quái như từ mười chín tầng địa ngục!

Thật vất vả khôi phục nguyên trạng, Bạch Mộc vuốt vuốt tóc lộn xộn mang theo một đầu đau nhức, đứng lên nổi giận đùng đùng, hướng nơi bóng bay tới rống: "Người nào a!"

Tôn Nhất lạnh như băng nhìn cậu chằm chằm, trong mắt mang theo trách cứ nóng hừng hực!

Bạch Mộc mới vừa ý thức được mình bị khống chế, không biết chuyện gì xảy ra! Chỉ nhớ mang máng mình bị Đằng Tú ôm vào trong ngực, tiếp đó giãy dụa, sau đó, cậu hoàn toàn không còn ấn tượng, đầu óc không tỉnh táo, tựa như cảm giác ngủ nhưng lại không phải, sau đó, cậu lại bị trái bóng doạ mà tỉnh lại!

Sờ sờ đầu đau nhức nháy đôi mắt to mờ mịt, đối với tình trạng hiện nay rất không hiểu, thế nhưng trái bóng ban nãy, lại khắc sâu trí nhớ cậu!

Lần nữa ưỡn ngực, cao giọng: "Học trưởng, là anh dùng bóng ném em!"

Cái tên không có trinh tiết này! Ánh mắt âm lạnh của Tôn Nhất dời khỏi người Bạch Mộc, phẫn nộ hướng Đằng Tú bên cạnh.

Đằng Tú núp ở dưới cây liễu rậm rạp, thò ra nửa thân trên, điệu bộ cúi đầu, ngón tay quấn lấy một lọn tóc dài, đối Tôn Nhất khoát khoát tay cười híp mắt, đôi chân như có gió, nhanh như chớp chạy mất tiêu!

"Uy! Tôn Nhất, cậu thua!" Phía sau, đại tinh tinh bước tới, khoát lên vai Tôn Nhất, vẻ mặt ngạo mạn!

Mới vừa rồi, ngay lúc động tác ném bóng nhất thời ngừng lại, đại tinh tinh mang theo đồng đội cướp lại bóng, bằng tốc độ mãnh liệt công kích vào trong sân đối thủ, phía bên kia không có mãnh tướng Tôn Nhất, lực lượng liền yếu bớt phân nửa, vẻn vẹn hai phút, đã bị đánh hạ thảm thương, sau cùng đại tinh tinh ném vào một trái, thắng được cuộc thi.

Lúc này, y trên mặt cười tươi như hoa!

Đối diện, Bạch Mộc mặt hầm hầm do lời của đại tinh tinh mà trở thành kinh ngạc!

Cái gì? Học trưởng thua?

Còn có, cánh tay cứng cáp tráng kiện kia là chuyện gì? Tên đại tinh tinh kia làm gì mà ôm học trưởng?

Bạch Mộc vẻ mặt giật mình lần nữa biến trở về tức giận lúc trước, hàm răng trắng noãn cắn chặt cánh môi, đứng ở đó, cùng Tôn Nhất lạnh lùng nhìn nhau!

Thắng trận bóng này, đại tinh tinh rất hài lòng, y vốn xem thường đối phương, lúc này lại rất thưởng thức cái người nhìn như nho nhã yếu ớt này, kì thực là tên mọt sách siêu cường hãn. Y không ngờ, Tôn Nhất chơi bóng rổ tốt như vậy, không chỉ tư thế đánh banh quy cách, lực đạo phát bóng cũng đặc biệt hung mãnh, hoàn toàn có năng khiếu bóng rổ!

Đại tinh tinh vẻ mặt dương quang nói: "Đã lâu không đấu một trận đã nghiền như vậy, Tôn Nhất, hay là gia nhập vào đội bóng rỗ chúng tôi đi!" Vươn tay thịnh tình mời hắn, thái độ thân thiết như anh em, ngay cả xưng hô ban đầu 'Tôn Nhất bạn học' cũng chuyển thành hai chữ càng thêm thân 'Tôn Nhất'!

Nét mặt Tôn Nhất băng lãnh như trời đông giá rét, trong mắt của hắn ngoại trừ lửa giận đối Bạch Mộc, lời của đại tinh tinh căn bản không lọt tai.

Gương mặt âm trầm, một mình hướng phòng thay đồ đi tới!

"Tôn Nhất!" Đại tinh tinh tiến lên níu cánh tay Tôn Nhất lại.

Tâm tình Tôn Nhất buồn bực, một động tác nhỏ này lại như mồi lửa, tức khắc đem trái bom là hắn bùng nổ!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #danmei