Phúc Trạch Miên Diên(2)
Khi tiếng khóc của trẻ con lần thứ hai vang lên, cũng là lúc ta mệt mỏi ngất đi.
Con ta rốt cuộc cũng chào đời, là một cặp long phượng thai.
Sau khi tỉnh dậy, nhìn thấy cục thịt nhỏ đang nằm ngủ say sưa bên cạnh, làn da nhăn nheo đỏ hỏn như con khỉ con, đôi mắt vẫn còn nhắm tịt lại, cái miệng nhỏ đôi khi lại vô thức chẹp miệng, trái tim không hiểu sao lại bình ổn lạ kỳ.
Con của ta, con gái ngoan của ta...
Ta nhìn chằm chằm nó không chớp mắt, cõi lòng mềm mại. Trong phòng đốt than nên rất ấm, hơi ấm xung quanh khiến mi mắt ta ẩm ướt.
Thì ra, cảm giác làm mẹ là như thế này sao?
Là khi nhìn thấy con mình, mọi giông tố trong lòng đều trở nên bình lặng lạ kỳ. Tất cả mọi cảm xúc, ký ức khiến con người ta đau đớn, dằn vặt, khổ sở đều chìm sâu xuống mặt nước, có cái thu nhỏ lại thành một dòng nước, dù vẫn râm ran nhưng lại chẳng thể gây nên sóng to gió lớn. Lại có cái tan ra thành vô số bọt nước trắng xóa, phút chốc vỡ tan tành như chưa hề tồn tại. Trong nháy mắt chỉ còn lại sinh mệnh yếu ớt đang nằm bên cạnh này, dịu dàng vỗ về cõi lòng đã tan nát từ lâu.
Là có một cảm giác rất xa lạ cũng rất quen thuộc nào đó không ngừng nảy nở trong lòng, gột rửa tất thảy mọi đau khổ vướng bận. Chưa bao giờ ta cảm nhận được nhịp tim của ta như bây giờ. Nó rộn rã lắm, hân hoan lắm. Dường như có ai đó đã biến cõi lòng cằn cỗi này thành một thảo nguyên rộng lớn, cỏ non trải dài bất tận. Bầu không khí tươi mát lấp đầy lồng ngực, chưa bao giờ ta hít thở một cách sảng khoái như bây giờ. Cõi lòng nhẹ bẫng, nhẹ bẫng, sảng khoái, sảng khoái. Dường như có cô gái thảo nguyên nọ đang ngân lên một khúc tình ca, âm hưởng vang vọng giữa trời đất, tình yêu nồng nàn và hân hoan ấy khiến cho mọi thứ rực sáng lên, và rồi tim ta cũng đắm chìm trong bầu không khí hạnh phúc ấy.
Nghĩ đến đây, ta không kìm được mỉm cười dịu dàng, kìm lòng không đậu chọc vào cái má phúng phính non mềm của khỉ con, lòng không khỏi rộn ràng vui sướng.
Có phải tất cả mọi người mẹ đều cảm thấy như ta, đúng không?
Có phải người mẹ nào, cũng sẽ hạnh phúc vô bờ khi thấy con mình, đúng không?
Con là thứ quý giá nhất, còn quan trọng hơn cả sinh mạng của mẹ, là tất cả của mẹ.
"Này, chàng đã đặt tên cho con gái chưa?". Ta đưa mắt nhìn Tô Vũ Thiên đang đứng bế con trai ta ở đầu giường, hỏi.
"Vẫn chưa. Ta đã hứa sẽ để nàng đặt tên cho con rồi còn gì"
"Tô Trạch Miên, Trạch Miên trong Phúc Trạch Miên Diên nhé. Thiếp mong rằng, nó sẽ luôn hạnh phúc như vậy".
A...!?
Đã bao lâu rồi nhỉ?
Đã bao lâu rồi kể từ khi gặp hắn, ta lại nói ra bốn chữ này mà không hề chán ghét cùng oán hận như trước nữa nhỉ?
Ngược lại, trong giọng nói không kìm được tràn ngập dịu dàng cùng nhu tình, cùng vô số chờ mong và... hy vọng.
Phải, là hy vọng.
Ta đã từng chán ghét nó biết bao, oán hận biết bao. Ta oán hận mẫu thân vì sao lại đặt tên ta như vậy, để mỗi lần tên ta cất lên, đáy lòng lại như bị xát muối đến rỉ máu.
Thế nhưng mà, sau khi tỉnh dậy, nhìn thấy hai sinh mệnh mà ta mang nặng đẻ đau sinh ra, ta liền vỡ lẽ, vô vàn ký ức lúc thơ ấu ào ạt ùa về trong tâm trí, khiến ta muốn khóc không thôi.
Mong rằng, con hãy luôn mỉm cười hạnh phúc như bây giờ.
Mọi người mẹ đều nghĩ như vậy. Xuất phát từ sâu trái tim, đều mong muốn con mình sẽ có được hạnh phúc, sẽ thuận lợi lớn lên, rồi sống một cuộc sống vui vẻ.
Sao ta có thể quên được chứ, lúc ta còn rất nhỏ rất nhỏ, mẫu thân cũng từng nhìn nhìn ta bằng đôi mắt dịu dàng như thế, khẽ vuốt đôi má phúng phính của ta, miệng không ngừng thì thào:
"Mân Nhi này, mong rằng con sẽ hạnh phúc."
Cứ mỗi lúc như vậy, ta nhìn thấy đôi mắt của mẹ lóng lánh nước như chực khóc, thế nhưng đôi môi vẫn mỉm cười rất rạng rỡ.
Có lẽ mẫu thân từ rất lâu rất lâu trước kia đã biết, biết rằng thân phận của ta vốn không thể có được cái gọi là hạnh phúc đó. Trong giới hoàng thất, ngay cả con trai cũng không thể tự mình làm chủ, huống hồ là một người con gái như ta.
Thế nhưng, cho dù vậy, người vẫn không thôi hy vọng, hy vọng rằng rồi một ngày kia hạnh phúc sẽ đến với con cháu đời sau. Dù cho chúng ta đã không có được, nhưng con hãy luôn tin vào điều đó nhé, vì một ngày kia, thượng đế sẽ trả lời lại những đau đớn mà chúng ta phải chịu.
Phúc Trạch Miên Diên, không phải là một lời nguyền không thể thực hiện, mà là một lời cầu chúc.
"Cầu cho, ước muốn này rồi sẽ thành hiện thực."
Đây, còn là tất cả tình yêu mà mẹ có thể dành cho con.
Vậy nên...
"Hãy hạnh phúc thay cho cả mẹ nhé!"
...
Rất lâu sau đó, khi mà những giai thoại mới đã bắt đầu từ lâu, một đám cưới hoành tráng của Yên quốc rộn rã cử hành.
Công chúa Tô Trạch Miên mười bảy tuổi, vào độ trăng rằm của tuổi thiếu thời, mặc giá y đỏ thắm diễm lệ bái đường thành thân.
Nghe nói vào lúc mà hoa lê đồng loạt nở rộ, nàng gặp được thư sinh áo vải, sau trở thành tân khoa trạng nguyên, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, trở thành một giai thoại hoành tráng cùng rộn rã in sâu vào lòng người.
Ngày cử hành hôn lễ, là một ngày xuân thì, ánh nắng êm dịu nhưng lại rực rỡ nhất, trong trẻo nhất, thanh khiết nhất.
Ánh nắng len lỏi khắp mọi ngóc ngách của cung điện, chiếu sáng cặp phu thê đang đứng trước ngai vàng.
Tân lang tuấn tú nhìn tân nương xinh đẹp của y, khóe miệng mỉm cười hạnh phúc cùng nuông chiều. Hắn không kìm được vui sướng, ghé đầu lại gần chọc ghẹo tân nương, nói một câu gì đó không ai nghe rõ.
Nhưng tân nương xinh đẹp lại nghe được.
Hạnh phúc cùng ngọt ngào khiến cho gương mặt nàng càng thêm hồng nhuận, quyến rũ động lòng người. Nàng không kìm được xúc động mà rơi nước mắt, đôi mắt long lanh ánh lên nét cười hạnh phúc, khóe môi giương lên mãn nguyện.
Tân lang nói: "Phúc Trạch Miên Diên, ta sẽ cùng nàng thực hiện!".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro