Chương 27: Anh lại trở về tuổi thơ
Chương 27: Anh lại trở về tuổi thơ
—oOo—
Không biết chờ đợi bao lâu, vì ngồi xổm mà cơ bắp đau nhức, cổ cũng cứng ngắc, vừa nghe âm thanh xé thịt gặm xương bên ngoài, vừa phải lo lắng xem liệu có sinh vật khủng bố nào có thể chui vào trong lỗ thông gió không.
May là cuối cùng, bọn họ vẫn là bình an vượt qua. Mấy tiếng trôi qua, phải chết đều đã chết, cần ăn cũng đã đều ăn no.
Sử Đông nhìn quanh một hồi, dùng ánh mắt ra hiệu hỏi có muốn xuống không.
Bùi Thiên Hành quan sát hồi lâu, cũng nghĩ rằng lúc này đã được rồi.
Bọn họ đá văng tấm lưới kim loại ra. Sử Đông là người đầu tiên nhảy xuống, Bùi Thiên Hành ở chỗ lối ra, đưa từng người trong bọn họ xuống một, cuối cùng mới bám vào vách tường mà nhảy xuống đất.
Hai chân vừa chạm đất lại không phát ra âm thanh thanh thúy của giày gõ vào sàn nhà, mà lại giống như là giẫm vào vũng bùn. Máu tươi phủ một tầng dày trên mặt đất, bởi vì thời gian mà trở nên sền sệt, dẫm xuống một cái là đã tạo thành một dấu chân. Mùi máu tanh nồng đậm đến mức cơ hồ khiến cho bọn họ không cách nào thở được, trên đất còn đầy những thi thể bị cắn xé, có vài cái chồng chất tại một chỗ, căn bản không nhận ra được là xương cốt của sinh vật gì.
"Tôi nhận ra đường rồi." Nhìn quanh bốn phía, miễn cưỡng có thể nhìn ra được một ít bàn ghế quầy rượu, đây hẳn là một phòng ăn. Mặc dù tìm được đường, nhưng bị nhiều xác chết vây quanh thế này, Andy hoàn toàn không cao hứng nổi, "Tôi biết làm thế nào để đi tới bến tàu, đường qua đó có chút xa, chúng ta có thể ngồi xe, có điều bây giờ chỉ sợ cũng không có xe để ngồi."
Bùi Thiên Hành không nói lời nào đi về phía cửa ra duy nhất.
Sử Đông tiến lên một bước ôm lấy cổ Andy, "Anh phải suy nghĩ cho kỹ, nếu như không có bọn tôi, anh cho rằng mình có thể sống sót rời đi sao?"
Andy ủ rũ cúi đầu, lắc đầu.
"Không tồi, có tự giác!" Sử Đông vỗ vai Andy, "Vậy anh biết nên làm thế nào rồi chứ?"
"Tôi sẽ đưa các anh tới bến tàu." Đầu tóc xoăn của Andy rối bời, đôi mắt vô thần, "Có điều các anh thật sự là rất nguy hiểm đối với xã hội..."
"Đây cũng không phải là chuyện anh nên bận tâm, hiểu không?" Sử Đông trên mặt vẫn treo nụ cười, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng.
Andy rùng mình, không dám nói gì nữa.
"Ôi chao, chui ở trong cái nơi như chuồng chó kia khiến cổ mình sắp gãy mất rồi." Sử Đông vươn người, xoay eo một cái, đuổi theo Bùi Thiên Hành.
Những người còn lại vượt qua đống thi thể chất như núi một cách khó khăn, đi theo sau bọn họ.
Hệ thống cung cấp điện cho căn cứ bị phá hư nghiêm trọng, trừ một vài khu vực tự cung cấp điện độc lập ra, phần lớn các nơi khác đều tối đen.
Bùi Thiên Hành cầm đèn pin đi phía trước, Sử Đông khó chịu, "Này, cậu trả lại đèn pin cho tôi đi chứ, đây là đèn pin của tôi."
Andy, chủ nhân chân chính của chiếc đèn, đi theo phía sau không dám hó hé một câu tuyên thệ chủ quyền nào.
Bùi Thiên Hành liếc hắn một cái, "Không phải anh có thể tạo lửa sao, sao không tự tạo một cây đuốc đi, cướp với tôi làm gì?"
"Cậu coi tôi là cái lò sưởi sao? Trả lại cho tôi!" Sử Đông giơ tay muốn cướp.
"Không cho!" Bùi Thiên Hành đạp một cướp, Sử Đông nhảy lên tránh khỏi.
"Cậu đúng là tên cướp của!"
Bùi Thiên Hành vẫy vẫy tay, "Nhanh đi tìm chú cảnh sát đi."
Đặng Thất thở dài, hỏi chuyện đứng đắn thay cho họ, "Chúng ta còn phải đi bao lâu? Có thể tới kịp khi tàu cứu viện tới sao?"
"Đi bộ thì còn cần hai tiếng nữa, khoảng bốn tiếng nữa có thể tới nơi, tàu cứu viện thì hình như là năm giờ cập cảng, sáu giờ rời cảng, tôi nghĩ hẳn là kịp." Andy đáp.
"Trên đảo đã thành như thế rồi mà thuyền còn dừng lại tận một tiếng sao?" Đặng Thất hoài nghi, còn có nửa câu chưa nói ra khỏi miệng, Đó không phải là tự tìm đường chết sao?
"Dù sao mọi người bước nhanh hơn là được." Sử Đông đi ở phía trước nói.
Trải qua mấy ngày bôn ba, sinh lý và tâm lý đều không thể nghỉ ngơi, bọn họ cũng đều mệt mỏi muốn chết, nhất là Điền Nhạc Tâm, một câu cũng không nói, chỉ lo vùi đầu vào bước đi, sợ bị lạc khỏi đội.
Ngay lúc bọn họ cho là tất cả đều thuận lợi thì đường đi dưới chân bắt đầu trở nên khó đi.
Trên hành lang, một con vật bề ngoài giống con thỏ đang gặm xác chết, ánh sáng đèn pin chiếu qua, con thỏ đứng thẳng lên bằng hai chân sau mà nghiêng đầu nhìn bọn họ, trên mép còn dính miếng thịt mỏng chảy máu tong tỏng. Khi bọn họ tới gần, nó không những không sợ, ngược lại còn nhe ra hai cái răng nanh thô dài.
Sử Đông vung tay ném ra một lưỡi dao lửa, ánh lửa chợt lóe, cắt đứt cổ nó, cơ thể tròn vo của nó ngã xuống đất.
"Bữa tối?" Sử Đông xách một chân của con thỏ lên, máu từng giọt từng giọt chảy xuống.
Bùi Thiên Hành liếc nhìn thi thể đã bị con thỏ gặm qua, là một người mặc áo khoác ngoài màu trắng, "Khẩu vị có chút nặng."
Nghĩ tới trong bụng con thỏ toàn là thịt người, Sử Đông cũng cảm thấy chán ghét, "Để dự phòng vậy."
Hô hấp của Andy đột nhiên dồn dập, hoảng sợ nhìn chằm chằm thẻ đeo trước ngược người chết, lui mấy bước về phía sau dán chặt vào tường.
"Quen biết?" Sử Đông hỏi.
"Simon, bạn cùng phòng của tôi, nghiên cứu gien động vật ăn cỏ cỡ nhỏ. Hắn luôn than phiền nghiên cứu của hắn không có tính khiêu chiến, muốn chuyển sang tổ khác..."
"Thế nhưng mà ngay cả con thỏ hắn cũng không đối phó được." Sử Đông rút ra thẻ đeo nhuốm máu kia ra, ném cho Andy, "Cho anh, làm kỷ niệm."
Andy run rẩy tiếp lấy, thiếu chút nữa đã vứt nó xuống đất.
Không biết từ nơi nào lại vang lên thanh âm huyên náo, khiến người nghe rợn cả tóc gáy.
"Đừng dừng ở đây." Bùi Thiên Hành thúc giục.
Mấy người lập tức phục hồi tinh thần đi tiếp, nhưng những tiếng động kia vẫn không biến mất, tựa hồ như vẫn luôn cách vài bước mà đi theo bọn họ, âm thầm quan sát họ.
"Nhanh lên!" Bùi Thiên Hành chạy, những người còn lại theo sát.
Trên con đường lát gạch, vài đôi mắt xanh biếc nhìn họ chằm chằm, một đường bám đuổi.
"Đừng có nhìn về phía sau!" Sử Đông ném con thỏ vừa mới nhặt tới về phía sau, vài bóng đen bỗng nhảy lên, xé con thỏ thành mảnh vụn giữa không trung.
Mọi người nhân cơ hội chạy một đoạn xa, Điền Nhạc Tâm hiếu kỳ vừa chạy vừa quay đầu, muốn nhìn rõ là cái gì truy đuổi bọn họ, nhưng cũng vì thế mà khiến cho cậu rớt lại một quãng phía sau.
"Đuổi theo mau! Điền Nhạc Tâm cậu đang làm gì thế!" Bùi Thiên Hành hô.
Điền Nhạc Tâm hoảng loạn đuổi theo, đột nhiên lại có một bóng đen nhảy ra, lao về phía Điền Nhạc Tâm.
"A!" Điền Nhạc Tâm kinh hô một tiếng, nhảy sang phía còn lại của ngã ba, thế nhưng không ngờ được đây là lại ngõ vụt.
"Gào ——" Con vật kia gào thét.
Điền Nhạc Tâm liên tục lùi về phía sau rúc vào góc tường, sợ hãi tử vong bao phủ lấy cậu, "Cứu! Đừng ăn tôi!"
Cậu gào lên một tiếng, bóng đen kia lại thật sự không lập tức nhào lên cắn cậu, chỉ gầm nhẹ mà ép tới gần cậu.
Đám Bùi Thiên hành chạy tới ngã ba, muốn giết con dã thú kia, thế nhưng nó cách Điền Nhạc Tâm quá gần, họ chưa thể khống chế sức mạnh tốt nhất, khó mà bảo đảm sẽ không làm người bị thương được.
"Đừng ăn tao! Đừng ăn tao! Trên người tao không có thịt đâu!" Điền Nhạc Tâm ôm đầu kêu.
"Gào!"
Ánh sáng chiếu tới, con thú hoang to bằng một con chó, hình thể vai u thịt bắp như gấu, bốn chân, người và đầu đều là màu đen, chỉ có trên mặt và ngang hông có một vòng lông trắng, thế nhưng hai mắt lại đen kịt.
Điền Nhạc Tâm run rẩy nói, "Thật! Tao không lừa mày, mày đừng ăn tao tao sẽ cho mày ăn thịt!"
"Cậu ta đang làm gì thế?" Andy cả kinh nói.
Sử Đông giơ súng lên ngắm bắn, bên trong còn một viên đạn cuối cùng, "Tôi hét tránh thì cậu tránh sang bên trái đấy!"
"Đừng nổ súng! Đừng!" Điền Nhạc Tâm hô lên, kinh hồn bạt vía mà trấn an con gấu đen nhỏ, "Tin tao đi, thịt của tao ăn không ngon, sau này mày muốn ăn bao nhiêu thịt tao sẽ cho mày ăn bấy nhiêu thịt! Bạn! Chúng ta có thể làm bạn bè!"
"Ngao?" Con thú tựa hồ không quá hiểu ý cậu, cái đầu mập mạp nghiêng qua một bên.
"Bạn bè, thậm chí có thể ăn chung thịt nữa! A không, mày muốn ăn tao cũng có thể cho mày luôn, chỉ cần đừng ăn tao là được!"
"Ngao." Chú gấu đen tựa hồ đã thỏa hiệp, cơ thể tròn vo cong lại, dịch một bước nhỏ về phía sau, thế nhưng vẫn há miệng nhe răng.
"Thật, cho tới bây giờ tao chưa gạt ai cả, gấu tao cũng không lừa." Điền Nhạc Tâm lảo đảo lắc lư mà đứng lên, chân mềm nhũn thiếu chút nữa đã ngã xuống.
"Ngao!" Tiếng kêu của nó vẫn thoát ra khỏi cổ họng, thế nhưng đã không còn sát khí lúc trước.
Sử Đông hạ súng xuống, thế nhưng vẫn vô cùng cảnh giác, "Đây là gấu sao? Nhỏ như vậy? Là gấu con sao?"
Đặng Thất ló đầu ra từ phía sau hắn, "Tôi tại sao lại cảm giác nó giống như là một loài động vật khác? Hình như là... Hình như là..."
"Ý cậu là gấu trúc?" Bùi Thiên Hành nói thay cho hắn.
"Không sai! Chỉ là đen hơn một chút!"
"Đây là gấu trúc nguyên thủy, là loài động vật có vú sống cùng thời với voi ma mút và hổ nanh kiếm, ăn thịt, sau đó khi tiến vào Kỷ Băng hà, vì thiếu thức ăn nên tiến hóa thành thú ăn tạp hay ăn trúc, kích thước cũng dần tăng lên." Andy giải thích, "Trời ạ, cậu ta có thể nói chuyện với con gấu trúc này sao?"
b3fb43166d224f4ae9692dba0cf790529922d1a3
– Gấu trúc nguyên thủy –
Điền Nhạc Tâm dè dặt mà tới gần con gấu trúc, "Tao có thể sờ mày một cái không?"
"Ngao." Gấu trúc nguyên thủy đáp một tiếng.
Điền Nhạc Tâm run rẩy giơ tay ra, đầu tiên là chạm vào lỗ tai nó, mọc đầy lông xu, sau đó theo lỗ tai mò tới gáy nó, lông nó quét qua giữa ngón tay cậu, vừa mềm vừa mượt, giống như đang sờ một con chó mập, mập đến mức trên người chỉ toàn là thịt. Điền Nhạc Tâm mắt cong lại, tâm tình khẩn trương hoàn toàn biến mất.
Gấu trúc nguyên thủy tựa hồ được cậu sờ rất thoải mái, không ngừng khò khè khò khè mà kêu.
"Trời ơi! Cậu ta lại còn thuyết phục được một con gấu trúc! Cậu ta đang sờ nó!" Andy ngạc nhiên.
Mọi người đều tỏ vẻ khinh bỉ đối với hành vi la hét ầm ĩ của hắn.
"Trời ơi! Trước giờ còn chưa từng phát hiện thấy hàng mẫu tiến hóa năng lực nói chuyện với động vật! Tôi thật muốn ghi lại!" Andy như phát điên mà đi vòng vòng.
"Câm miệng cho tôi!" Bùi Thiên Hành ở phía đối diện dội một thùng nước lạnh.
Điền Nhạc Tâm vẫn còn đang vuốt lông con gấu trúc, "Bây giờ bọn tao phải ra bến tàu, hay là mày đi cùng bọn tao đi?"
"Ngao."
Điền Nhạc Tâm vịn lên bức tường, từng bước từng bước trở lại đội ngũ. Gấu trúc đung đưa cái mông mập mạp, lắc lắc mà đi theo cậu.
Mọi người im lặng không lên tiếng mà nhìn một người một gấu, Hưu đang đứng trên bả vai Bùi Thiên Hành giang rộng cánh, ngao ngao kêu lên.
"Chúng ta... Đi thôi..." Điền Nhạc Tâm nhẹ giọng nói.
Mọi người cứng đờ người quay đi tiếp tục lên đường.
Sử Đông tới gần Bùi Thiên Hành nói bên tai y, "Vì thế nên, chúng ta lại có một con thú nuôi nữa? Lại còn là một con gấu trúc? Nuôi gấu trúc có phạm pháp không?"
U linh lang lại đi lo lắng sẽ phạm pháp? Bùi Thiên Hành ném một ánh mắt khinh bỉ sang.
Sử Đông sờ cằm, "Chậc chậc, lần cuối cùng tôi thấy gấu trúc là năm tôi bảy tuổi ở trong vườn thú."
"Thật tốt, anh lại trở về tuổi thơ rồi."
Andy lại vừa phát điên vừa hưng phấn, quấn lấy Điền Nhạc Tâm hỏi không ngừng, "Cậu có thể giao tiếp với động vật? Vậy không phải là cậu có thể khiến cho tất cả dã thú không ăn chúng ta sao? Chúng ta chẳng phải là rất an toàn rồi sao?"
Đặng Thất phản bác, "Anh có thể khiến cho trộm cướp không đi cướp đồ của anh sao? Mà đó còn là người đấy!"
Andy suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, không phải là có năng lực nói chuyện là có thể chỉ huy động vật được.
Điền Nhạc Tâm nhìn con gấu trúc đang uốn éo cái mông, thấp giọng nói, "Sau này cũng không phải là không thể."
– Hết chương 27 –
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro