Chương 5 - Toàn bộ đến đông đủ
Mười mấy phút đồng hồ sau, Tiêu Tưởng ôm Quý Gia Minh, tìm một phòng sạch sẽ, tạm thời ngồi trên bồn cầu. Quý Gia Minh từ từ nhắm hai mắt, tựa vào trong lòng của hắn.
"Không có chảy máu, nhưng có chút sưng." Tiêu Tưởng lấy tay chỉ ở phía sau hắn, còn sờ soạng một phen, sau đó nhỏ giọng nói với Quý Gia Minh.
"Câm miệng. . . . . ." Cậu bị lăn qua lăn lại cả buổi, uể oải trả lời, "Giúp em mặc quần áo vào, chúng ta trở về."
Tiêu Tưởng hôn nhẹ lên tóc cậu: "Cũng mất cả buổi trời rồi, đợi lát nữa rồi đi."
Quý Gia Minh chậm rãi đem hai má nóng bừng giấu vào lòng Tiêu Tưởng, cậu cảm thấy thực thẹn thùng.
Trên đường quay về cửa hàng, bọn họ đi ngang không ít du khách, bởi vì Quý Gia Minh vừa mới làm chuyện kia, đôi chân còn hơi run, đi phía sau Tiêu Tưởng, dọc đường đi đều cúi đầu.
Năm trước, cổ hồng lâu vừa sửa chữa lại, thực hiện chính sách đối ngoại, một bên buôn bán, một bên làm điểm du lịch, nhưng mà náo nhiệt giống hôm nay như thế thật đúng là hiếm thấy, lại càng không nói đến trời đang mưa to bên ngoài. Tiêu Tưởng cảm thán mấy người hiện tại đúng là nhàn rỗi, thời tiết như thế này còn muốn đi tham quan du ngoạn.
Trong cửa hàng, Phương Nhiễm đang ngồi ở quầy, nhìn thấy hai người bọn họ rốt cục đã trở lại, đánh giá vài lần, ý vị thâm trường nói: "Hai người đi thật lâu nha."
Tiêu Tưởng có chút chột dạ, hắn cứ như là trốn việc, chỉ có mình Phương Nhiễm là thực sự chăm chú làm việc a.
". . . . . . Đúng là thay Đan Lị Lị trông cửa hàng a, cậu vất vả rồi. Ý? Đã thay đồ?" Hắn bỗng nhiên chú ý tới đồ Phương Nhiễm mặc không phải áo sơ mi màu xanh biếc lúc trưa mà đổi sang một cái áo T shirt.
"Cái kia ướt cả rồi." Phương Nhiễm nói xong, nghiêng đầu nhìn Quý Gia Minh đang ở phía sau Tiêu Tưởng, "Quý Gia Minh cũng nên thay cái áo khác đi."
Tiêu Tưởng vỗ trán. Khu tiêu thụ có trưng bày vài bộ sô pha cùng ghế dựa, Tiêu Tưởng để Quý Gia Minh qua bên kia nghỉ ngơi một chút, chính mình đi tìm một bộ quần áo cho cậu thay.
Hắn đi sâu vào bên trong cửa hàng, lúc này mới để ý thấy thì ra còn có hai khách hàng đang ở đây. Lúc này, Tiêu Tưởng mới cảm thấy được, so với sự nhộn nhịp bên ngoài, trong cửa hàng coi bộ vắng vẻ tĩnh lặng hơn nhiều.
Hai nam nhân có bộ dáng giống sinh viên, đang cầm một cái bệ nhiên hương nhìn tới nhìn lui. Tiêu Tưởng còn nghe được bọn họ nhỏ giọng trao đổi xem vật này dùng làm gì.
Tiêu Tưởng đi về phía bọn họ giới thiệu: "Đem hương cắm vào trong lỗ nhỏ này, sau khi thắp hương, hương tro rơi xuống dưới này. . . . . ."
Hai sinh viên bị hắn làm giật mình, nhưng rất nhanh liền hiểu ra tác dụng của vật kia.
"Thì ra dùng để thắp hương. Có cái nào dùng để đốt nhang muỗi không?" Một người hỏi.
Người kia phản bác: "Cho dù có, cậu cũng mua không nổi."
"Thì hỏi một chút, không mua có sao đâu."
Tiêu Tưởng cười, chỉ cho bọn hắn một tác phẩm mô phỏng theo kiểu Nhật có thể dùng để đốt nhang muỗi, sau đó tiếp tục đi về phía kho lưu trữ hàng.
Hắn tìm kiếm một hồi, cũng tìm được một cái T shirt của hắn, liền đem ra cho Quý Gia Minh thay.
Quý Gia Minh thoải mái thay áo ở trong cửa hàng. Khi cậu đứng dậy, kéo kéo vạt áo và cổ tay áo, cúi đầu nhìn hoa văn trước ngực, bỗng nhiên cảm thấy có chút kỳ quái.
Ở cách đó không xa, Phương Nhiễm nhìn thấy, thở dài: "Tiêu Tưởng, người này thật là. . . . . ."
Quý Gia Minh ngẩng đầu, mới phát hiện áo của cậu đang mặc lúc này, cùng với Phương Nhiễm, là giống nhau. Duy nhất khác nhau chính là hoa văn trước ngực Phương Nhiễm màu xanh nhạt, còn của Tiêu Tưởng là màu đỏ.
"Hai người các anh mặc áo đôi à?" Quý Gia Minh hạ giọng hỏi.
Tiêu Tưởng hoàn toàn không nhận thấy không khí không thích hợp, ôm chầm bả vai Quý Gia Minh, thực tự hào giới thiệu: "Đây là áo và hoa văn do anh thiết kế nha, rất đẹp đúng không?"
"Nhưng hoàn toàn bán không được, cho nên chỉ có tự bọn anh mặc." Phương Nhiễm đẩy kính mắt, thay Tiêu Tưởng giải thích.
Quý Gia Minh gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn dừng lại trên người Phương Nhiễm: "Nhưng nhìn thế nào cũng giống áo đôi. . . . . ."
Thần kinh Tiêu Tưởng có thô cách mấy bây giờ cũng cảm thấy có chút không đúng, trước kia hắn không nghĩ tới chuyện áo đôi này kia nha, chỉ là áo thôi mà, màu sắc hoa văn cũng đâu giống nhau lắm?
Chợt nghe bên cạnh có thanh âm: "T shirt này cũng là sản phẩm sao? Kiểu dáng trông rất đặc biệt nha. Tinh Văn, cậu xem có đúng không?"
"Không có gì đặc biệt a."
Tiêu Tưởng quay đầu lại, nhìn thấy hai người khách lúc nãy, dường như đã đi khắp cả cửa hàng nhưng mà vẫn không có ý định mua đồ.
Không khí lúc này có chút vi diệu, hắn liền đơn giản cùng hai người kia nói vài câu: "Hai người là sinh viên sao? Mới đến cổ hồng lâu lần đầu?"
Một trong hai người, là cái người đối với cái gì cũng có hứng thú, ngượng ngùng cười: "Mới đến tháng trước. Tôi cùng Trầm Tinh Văn —— a, tôi gọi là Tần Lĩnh —— đều là nhân viên công ty trên lầu, hôm nay đến tăng ca."
Người vừa tốt nghiệp đại học, ban đầu thường không gặp nhiều thuận lợi, nghiệp vụ chưa quen thuộc, cũng chỉ có thể dựa vào tăng ca để đền bù khiếm khuyết. Đây chỉ là đạo lý đơn giản. Tiêu Tưởng nhìn khuôn mặt tươi cười của Tần Lĩnh, bỗng nhiên cảm thấy cùng biểu tình ngượng ngùng của Quý Gia Minh thường ngày có chút tương tự.
Phương Nhiễm hỏi: "Công ty trên lầu? Không phải chung công ty với Quý Gia Minh chứ?"
"Quý Gia Minh?" Tần Lĩnh lặp lại, nghe thấy tên này, đầu tiên là sửng sốt, lập tức xua tay, tỏ vẻ cũng không phải cùng chung công ty.
"Cậu cũng làm việc trên lầu sao?"
Quý Gia Minh do dự một chút, gật đầu.
Tần Lĩnh nghĩ Quý Gia Minh chắc cũng đến tăng ca, liền an ủi: “Cậu cũng mới tốt nghiệp đại học phải không? Vừa mới vào công ty thực vất vả đi, bất quá chắc qua một thời gian nữa sẽ tốt hơn."
Trầm Tinh Văn xoa xoa đầu cậu bạn: "Đừng ra vẻ người từng trải a, không phải chính cậu còn cả đống việc chưa hoàn thành nên Chủ nhật còn chạy tới đây."
Tiêu Tưởng yên lặng tính tuổi, bản thân so với bọn Tần Lĩnh lớn hơn vài tuổi, bất quá Quý Gia Minh thoạt nhìn giống như cùng độ tuổi bọn họ nha. Dù thường xuyên qua lại, nhưng mấy nam nhân cũng không mấy quan tâm vấn đề tuổi tác.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro