Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4 - Ác mộng

Thời gian chậm rãi trôi qua, bàn làm việc bị Quý Gia Minh chiếm cứ , Tiêu Tưởng đành phải cầm tác phẩm nguyên bản ở bên cạnh xem. Không biết qua bao lâu, hắn chợt nghe bên người truyền đến một trận tiếng rên rỉ.
Hắn ngẩng đầu, thấy Quý Gia Minh đang ngủ, mặt mũi nhăn nhó, cơ thể hơi rung động.
"Không cần, không cần. . . . . . Cứu cứu tôi, đừng bỏ lại. . . Tôi. . . . . ."
Là ác mộng. Tiêu Tưởng lập tức đoán được.
Hắn lay bả vai Quý Gia Minh: "Gia Minh, Gia Minh, tỉnh tỉnh, trời đã sáng. Gia Minh. . . . . ."
Quý Gia Minh bật dậy, há miệng thở hổn hển, trên mặt phát lạnh.
"Em bị bắt, tra tấn, rất nhiều người cầm súng. Muốn giết em!"
"Đó chỉ là ác mộng, đừng lo lắng, không có việc gì." Tiêu Tưởng lấy khăn giấy lau mồ hôi cho Quý Gia Minh.
"Không phải là mộng. Cảm giác kia rất chân thật. Thật giống như, giống như. . . . . ." Cậu nói không được nữa, tay dùng sức nhéo bắp đùi của mình.
Tiêu Tưởng kéo người vào trong lồng ngực, dùng hơi thở của mình trấn an cậu: "Ác mộng luôn có cảm giác cùng sự thật giống nhau. Bất quá  nó vẫn chỉ là giấc mộng mà thôi. Em xem, anh không phải ở trong này sao. Anh mới là thật đây.”
Quý Gia Minh nằm trong lòng Tiêu Tưởng, hơn nửa ngày mới dần dần tỉnh táo lại.
Cậu nhẹ nhàng ra khỏi lồng ngực Tiêu Tưởng, chỉnh quần áo: "Em đi toilet rửa mặt."
"Anh đi cùng em. . . . . ."
Quý Gia Minh lắc đầu, cố gắng tươi cười: "Làm việc cho tốt, nhìn Phương Nhiễm người ta học hỏi kìa. Em rất nhanh sẽ trở lại."
Khi Quý Gia Minh đi ra ngoài, vốn đang dựng thẳng lổ tai nghe động tĩnh bên trong, Phương Nhiễm quay đầu lại, hỏi Tiêu Tưởng: "Em ấy không có việc gì chứ?"
Tiêu Tưởng cau mày: "Cũng không rõ, buổi sáng còn bình thường mà."
Phương Nhiễm đẩy kính mắt, thần sắc có chút ngưng trọng: "Tiêu Tưởng, Quý Gia Minh em ấy. . . . . ."
"Tớ đi xem em ấy." Tiêu Tưởng nói xong liền đứng lên. Phương Nhiễm thấy Tiêu Tưởng không có ý nghe mình, cũng không nói nữa, chỉ lẳng lặng nhìn hắn hướng về cửa chính đi tới.
Trong cửa hàng, cửa chính có trang bị cảm ứng, có thể tự động mở ra. Bất quá Tiêu Tưởng còn chưa đi đến nơi, cánh cửa được mở ra từ bên ngoài, Khổng Ngu điệu đà đi tới.
"Cô như thế nào lại không buôn bán." Tiêu Tưởng buồn bực hỏi.
"Thời tiết thế này còn buôn bán gì được." Khổng Ngu tới tìm Đan Lị Lị, "Chúng ta đi quán bar lầu ba ngồi một chút đi, nơi này không thể hút thuốc, tuyệt không có chút nhân tính nào a."
"Uy, cô không cần trước mặt xúi giục nhân công của tôi trốn việc a."
"Tớ đến xem quầy cho. Dù sao thời tiết này. . . . ." Phương Nhiễm vừa đi tới.
Đại khái là trời mưa không ai có thể chú tâm làm việc nha, điểm này Tiêu Tưởng cũng có thể lý giải. Hắn đành bất đắc dĩ trả lời: "Quên đi, các người tự tính toán đi, tôi đi ra ngoài trước."
Nói xong hắn muốn đi, rồi lại đột nhiên dừng bước, cầm lấy cây dù để cạnh cửa, lúc này mới đi ra ngoài.
Trung tâm kiến trúc không có toilet, giải quyết vấn đề cá nhân đều phải đi ra bên ngoài. Quả thật không quá tiện, nhưng là chỉ có thể nói  là do thiết kế ban đầu, trung tâm lầu chính sẽ không có không gian cho toilet. Nhìn gần thì từ trên xuống của hồng lâu đều là hình tròn, bất kể xem xét theo phương hướng nào đều hoàn toàn giống nhau, chu vi phòng ốc cũng giống, giải đất trung tâm chỉ có cột trụ cùng các dãy cầu thang lớn nhỏ.
Hắn theo cánh cửa nhỏ thủy tinh bên cạnh đi ra bên ngoài trung tâm kiến trúc, dạo theo hành lang đi tới. Hành lang từ trung tâm ra ngoài là một dốc thoải, nước mưa rơi xuống, tạo thành dòng suối nhỏ ở dưới chân hắn.
Nước mưa cọ rửa nham thạch cứng rắn, bỗng nhiên trong lúc đó, Tiêu Tưởng nhìn thấy một vệt đỏ như máu dưới đất theo nước mưa dần dần khuếch tán ra, thoáng chốc, hắn cảm nhận một cỗ cảm giác lạnh lẽo ngay sống lưng.
Như thế nào lại có máu?
Hắn nhắm mắt, mở mắt, dùng sức lắc đầu rồi chăm chú nhìn lại, mới phát hiện màu đỏ kia kỳ thực là vốn có, là hoa văn trên đá. Chẳng qua vừa rồi, hoa văn này giống như sống lại . . . . .
Tiêu Tưởng có chút yên tâm, nhưng trong lòng không yên, dường như đây là điềm xấu.
Hắn không muốn miên man suy nghĩ lúc này, cước bộ càng thêm nhanh.
Đẩy cửa phòng vệ sinh ra, Tiêu Tưởng nhìn thấy Quý Gia Minh như là con thú nhỏ đang hoảng loạn nhìn về phía hắn, sau đó mới dần trầm tĩnh lại.
"Thế nào? Cảm giác khá hơn chưa?" Hắn dùng thanh âm nhu hòa nói với Quý Gia Minh "Ngốc, vừa rồi cũng không biết đem theo dù, ướt cả rồi."
Hắn đặt tay ở đầu vai Quý Gia Minh, áo sơ mi bằng vải dệt đã bị nước mưa làm cho trong suốt, xương quai xanh như ẩn như hiện.
Quý Gia Minh ngẩng đầu, nhìn Tiêu Tưởng: "Em cảm thấy rất bất an. Em, em sợ có chuyện phát sinh."
Trong lòng Tiêu Tưởng thoáng cái hồi hộp.
【 Tĩnh lược xôi thịt 1786 chữ】(Phong: tại sao có xôi thịt, vì trông thấy em nó ướt sũng, vốn đã rất mị hoặc, thêm dung nhan khi em nó sợ sệt nữa thì càng kích thích nha, xôi thịt xuất hiện là bình thường, cơ mà chúng ta chỉ có thể tưởng tượng…tưởng tượng…)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro