Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1 - Tăng ca sáng chủ nhật mệt mỏi mà vui vẻ

Sáng thứ bảy, thời gian làm việc của Tiêu Tưởng cũng như bình thường, đi tới cửa hàng. Dọc theo sân trong khổng lồ của hồng lâu cổ kính, có thể thấy chiếc đồng hồ cổ treo ở tầng chót, kim đồng hồ chỉ số chín, nói rõ hắn vẫn đúng giờ như mọi ngày.

Tiêu Tưởng là ông chủ cửa hàng vật dụng nhà ở, đồng thời cũng là nhà thiết kế, mặt tiền cửa hàng hình chữ nhật nằm chỗ sâu nhất ở đây, được phân chia thành từng tiểu khu vực để Tiêu Tưởng và đối tác của hắn cùng sử dụng. Nhưng khu showroom và khu tiêu thụ cũng không hoàn toàn tách ra, mà là xoay quanh một giá sách. Có đôi khi Tiêu Tưởng còn tạm thời kiêm luôn vai trò giới thiệu sản phẩm, giới thiệu một chút cho khách vãng lai các loại nghệ thuật, kiến trúc trưng bày, sách ngoại văn, còn có các loại ký sự đặc biệt này nọ.

Tiêu Tưởng vừa đi vào cửa hàng, Đan Lị Lị không ngừng chào hỏi hắn: "Thiết kế Tiêu, sớm vậy."

Tiêu Tưởng nhìn cô cười cười: "Sao vậy? Không có chuyện gì mà tỏ vẻ ân cần nha..."

"Khí trời hôm nay không tốt, lỡ mà trời mưa, Thiết kế Tiêu có thể cho em đi nhờ một đoạn được không?" Cô gái trẻ cười tươi như hoa, nháy mắt lấy lòng Tiêu Tưởng.

"Biết rồi, biết rồi." Tiêu Tưởng cười khổ, hắn thực sợ mí mắt cô bị chuột rút nha, vội vàng dời đề tài, "Hôm nay Phương Nhiễm có đến không?"

Phương Nhiễm là đối tác của Tiêu Tưởng, đồng thời bọn họ cũng là bạn học thời đại học.

"Ngày hôm qua anh ấy nói sẽ đến, nhưng có thể sẽ muộn một chút." Đan Lị Lị đạt được mục đích liền khôi phục bộ dáng bình thường, ánh mắt mơ màng, cả người uể oải.

Điều đầu tiên buổi sáng Tiêu Tưởng làm chính là suy nghĩ thiết kế mới kiểu dáng của một bộ đồ ăn bằng sứ.

"Tiêu Tưởng"

Đột nhiên, một thanh âm trong trẻo vang lên trên đỉnh đầu hắn. Tiêu Tưởng chợt ngẩng đầu, chỉ thấy một nam nhân trẻ tuổi, dung mạo thanh tú đang mỉm cười nhìn mình.

"Gia Minh!" Ánh mắt Tiêu Tưởng sáng lên, nhịn không được nhếch miệng, cười nói: "Hôm nay sao em cũng tới đây? Không phải ngày nghỉ sao?"

Hắn đứng dậy, xác định Đan Lị Lị bên kia không nhìn tới bên này, đưa tay kéo nam nhân trẻ tuổi vào trong phòng nhỏ của mình.

Quý Gia Minh mấp máy môi, có chút khẩn trương mà ngồi trên đùi Tiêu Tưởng. Một lát sau, mới buông lỏng đứng lên tựa đầu vào cổ của hắn: "Anh ngày hôm qua nhấn mạnh với em là hôm nay đến làm việc, dĩ nhiên em nhớ rồi."

Tiêu Tưởng thỏa mãn ôm thắt lưng đối phương, cười khúc khích nói: "Có sao? Trái lại anh không có nhớ nha. Nói như vậy Gia Minh cố ý vì anh, Chủ Nhật cũng chạy tới nơi này a."

Quý Gia Minh như mèo con biết vâng lời, ngọt ngào hưng phấn nói: "Em nhớ anh lắm chứ sao."

Quý Gia Minh cùng Tiêu Tưởng quen biết đã gần một năm, nói cho chính xác là, quen nhau tại đây.

Nơi này, trước đây là một cái tòa lâu màu đỏ, gần một thế kỷ trước, do một nhà thiết Âu Châu kiến tạo nên, toàn thân khảm đá hoa cương màu vàng sọc đỏ.

Nơi Quý Gia Minh làm việc cũng ở đây, trên chỗ Tiêu Tưởng làm một tầng, nằm bên ngoài tòa kiến trúc này. Quả thật, có mấy công ty bình thường ở ngoại vi tòa lâu, lần đầu tiên biết đến, Tiêu Tưởng thực kinh ngạc, bởi vì hắn thật sự không nghĩ tới kiến trúc tòa lâu như thế này lại thu hút các Offices bình thường tới sử dụng.

Nhưng nếu xét về mặt khác, điều này cũng rất bình thường, thời ngày nay tấc đất tấc vàng, có thể thuê được một địa điểm làm việc vốn không dễ dàng, không ai quan tâm cổ lâu này có khảm đá hoa cương thật hay không, có nhiều đường nhỏ cùng thông lộ đếm không xuể hay không, hay là cổ lâu này trông như một cái mê cung khổng lồ hay không chứ.

Lúc ban đầu là làm sao quen biết, Tiêu Tưởng đã không nhớ rõ, dường như chính là, ở một nơi nào đó trong mê cung này, tình cờ gặp Quý Gia Minh, phải chăng là vừa gặp đã yêu?

"Phương Nhiễm hôm nay không tới sao? Thực tốt nha." Quý Gia Minh mân mê đôi môi, ngẩng đầu lên hôn khóe môi Tiêu Tưởng.

Tiêu Tưởng cả kinh, không nhịn được ngẩng đầu nhìn quanh. Trong cửa hàng, một người khách cũng không có.

Lập tức, hắn đã nghe Quý Gia Minh khẽ hừ một tiếng: "Hiện tại anh cũng luôn lo trước lo sau, lúc đầu dùng lực đối với em, sao không thấy anh sợ." Cậu cũng đã quên bản thân lúc nãy còn bó tay bó chân, lo lắng bị người thấy.

Nhưng, ngữ khí của cậu không giống như đang chỉ trích, ngược lại nghe mềm mại, trong lời nói thật giống như mang theo mị hoặc, làm cho nội hỏa bên trong Tiêu Tưởng muốn phóng xuất ra ngoài a.

Tiêu Tưởng tự nhủ dù sao sáng nay trời phủ đầy mây, chắc thế nào cũng mưa, dù sao cũng không có người nào tới. Hắn nhẹ bóp cằm của Quý Gia Minh: “Anh lúc nào đối với em dùng lực? Không phải lần nào em cũng phối hợp tốt nha?"

Dứt lời hắn liền cúi đầu hung hăng hôn lên đôi môi trước mặt, thật lạnh, rất mềm mại, Tiêu Tưởng không nhịn được đùa giỡn bờ môi thật lâu, rồi mới dùng đầu lưỡi chen vào hàm răng đối phương, say mê đảo ở bên trong khoang miệng đối phương.

Chờ hắn buông ra, Quý Gia Minh đã sớm mềm nhũn ở trong lòng ngực của hắn, đôi môi khẽ sưng lên, so với vừa rồi hồng nhuận rất nhiều. Khóe mắt của cậu hơi ươn ướt, mang theo chút oán giận nhìn người yêu của mình.

Nhìn thấy ánh mắt tràn đầy phong tình của Quý Gia Minh, bên dưới Tiêu Tưởng liền cương cứng.

Tiêu Tưởng nhìn cảnh này, chỉ cảm thấy thư thái vô cùng, đưa tay kéo hắn vào lồng ngực mình lần nữa, hận không thể đem người này ấn vào bên trong cốt nhục của mình, hóa làm một thể, vĩnh viễn không tách ra.

Hai người đảo môi, tận hưởng hương vị trong đó, Tiêu Tưởng dùng ngón tay lặng yên ở phía sau Quý Gia Minh sờ soạng. Cách một lớp quần tây, ấn ngón tay vào cúc hoa nho nhỏ ở giữa khe mông, Tiêu Tưởng có chút thất thần.

Quý Gia Minh hơi do dự, nhẹ nói: "... Không muốn sao?

"Hay là chúng ta đi ra phòng lưu trữ ở phía sau?" Tiêu Tưởng trêu chọc cậu.

Phía sau khu vực làm việc có một phòng lưu trữ hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài, chỗ cũng khá rộng rãi, nhưng bởi vì tồn kho các loại chất thành đống nên có chút chật chội. Nhưng bất kể thế nào thì cửa phòng có thể đóng kín, là nơi tốt nhất để vụng trộm nha.

Quý Gia Minh nghe không ra đối phương là thật lòng hoặc giả ý, cắn môi, đấu tranh tư tưởng. Tiêu Tưởng nhìn bộ dạng cậu như vậy, không nhịn được cười.

"Em như thế nào cái gì cũng tin? Anh đâu có thể nào ở trong cửa hàng thật sự..."

Tiêu Tưởng to gan lớn mật, nhưng cũng không dám trong thời gian làm việc, làm chuyện đó nha. Buổi sáng có thể nhàn hạ được người yêu chăm sóc thế này, Tiêu Tưởng cảm giác mình đã đủ hạnh phúc. Hắn thở dài, thu tay lại.

Quý Gia Minh tỉnh ngộ, có chút tức giận, bất quá chỉ hừ hừ hai tiếng liền an tĩnh lại .

Trong lúc nhất thời, hai người cũng không có nói gì, chẳng qua là ôm nhau hưởng thụ chút an nhàn này. Nhiệt độ thân người Quý Gia Minh luôn hơi thấp, mới vừa rồi cậu rõ ràng cũng rất hưng phấn, lúc này da thịt cũng đã khôi phục một mảnh lạnh như băng. Tiêu Tưởng đem tay của cậu áp vào lòng bàn tay to của mình, hy vọng có thể ấm lên một chút.

Quý Gia Minh dường như là phát hiện ý tứ của Tiêu Tưởng, ánh mắt lóe lên, ôn nhu lướt nhẹ hôn lên môi đối phương.

Đáng tiếc, cầm chặt tay như vậy, nhưng vẫn không thấy Quý Gia Minh ấm ấp được thêm chút nào. Chẳng những nhiệt độ thân người Quý Gia Minh không tăng, ngược lại, ngay cả Tiêu Tưởng, cũng cảm thấy không biết tại sao, hơi lạnh.

Mặc dù hiện tại chính là giữa mùa hạ, nhưng sáng sớm trời u ám, không biết có phải hay không là đã bắt đầu mưa.

Tiêu Tưởng lười biếng, tùy ý suy nghĩ, muốn đến bên cửa sổ ngoài khu vực chính xem một chút.

Hắn theo bản năng ngẩng đầu hướng cửa vào nhìn lại, đột nhiên trong lúc đó, một cái đầu đầy tóc đen thùi từ từ lộ ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro