Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 71: Làm Vỡ Trâm Ngọc

Thi Lạc ở trong quán xem những thứ khác, nàng cũng không thường dùng, những những thứ ngọc vàng này không nữ nhân nào là không thích cả. Thi Lạc ngắm những chiếc trâm tinh xảo này, đột nhiên nhớ ra trước kia từng bán đi chiếc trâm của nguyên chủ, hiện tại nàng có tiền rồi, không có lí do gì mà không chuộc lại cả.

Trong lúc nàng đang suy nghĩ, chủ quán đã gói chiếc trâm lại rồi.

Thi Lạc lại xem thêm vài thứ, nàng cũng không hiểu, nhưng mỗi cái đều rất đẹp. Nàng chỉ vào một chiếc trâm ngọc khắc hoa lan hỏi: "Cái này thì sao?"

-"Bốn lượng." Chủ quán cười híp mắt nói.

Thi Lạc gật đầu: "Ta có thể thử cài lên không?"

Chủ quán gật đầu: "Có thể."

Thi Lạc cầm cây trâm ngẫm nghĩ một chút, nói: "Ta không biết vấn tóc."

Chủ quán kinh ngạc, rất nhanh đã hiểu ý của Thi Lạc, đi xuống hậu đường. Rất nhanh một phụ nữ ở bên trong đi ra, nhìn có vẻ khoảng ba mươi tuổi, có vẻ xinh đẹp thanh tú, nhìn Thi Lạc cười: "Cô nương, ngồi ở đây."

Thi Lạc đi đến.

Người này tháo tóc của Thi Lạc ra, chải xong liền cười: "Tóc của cô nương vừa đen vừa đẹp hiếm có, không biết muốn vấn kiểu tóc nào?"

Thi Lạc không biết về kiểu tóc lắm, chỉ biết nói: "Theo ý cô đi, ta thành thân rồi, có phải nên búi kiểu tóc phu nhân?"

Người phụ nữ gật đầu, xin lỗi: "Do ta đường đột, nên gọi một tiếng phu nhân."

Thi Lạc gật đầu nói một tiếng được.

Lại nói với người phụ nữ vài câu nữa, Thi Lạc biết được cô tên Vân Thái, nhà ở trong trấn này. Vân Thái rất dẻo miệng, nhưng nói chuyện khiến người khác cảm thấy rất thoải mái, Thi Lạc cũng không cảm thấy tẻ nhạt.

Rất nhanh, tóc đã được vấn xong.

Thi Lạc nhìn vào gương đồng, không dám tin vào mắt mình.

Nguyên chủ vốn đã rất xinh đẹp, chỉ là ăn mặc hơi sặc sỡ, quá mức diễm lệ. Thi Lạc lại thích ăn mặc nhẹ nhàng một chút, cộng thêm kiểu tóc phù hợp, nên đã bộc lộ tất cả những ưu điểm ra.

Thi Lạc càng nhìn càng vừa ý, không nhịn được mà khen tay nghề của Vân Thái rất khéo.

Vân Thái cũng vô cùng kinh ngạc, thấy khách hài lòng, cô cũng rất vui.

-"Rất đẹp, phu nhân trời sinh khí chất mĩ lệ." Vân Thái khen một câu.

Thi Lạc cười nhìn trái nhìn phải, gật đầu: "Phải, ta trời sinh khí chất mĩ lệ."

Vân Thái: "..."

-"Trâm mà ta cần đã có chưa?" Đột nhiên một âm thanh truyền đến.

Thi Lạc cảm thấy rất quen, nàng quay đầu lại, liền đối mặt với Châu Tư Ý.

Cả hai người đều sững lại.

Thi Lạc cảm thấy rất đen đủi, ở nơi này lại gặp được hắn.

Còn Châu Tư Ý thì bị Thi Lạc làm kinh ngạc một phen, trong giây lát hắn không nhận ra người trước mặt đây là Thi Lạc, hắn chỉ cảm thấy người này rất xinh đẹp, giống như mĩ nhân bước ra từ trong tranh.

Thi Lạc không muốn liên quan gì đến hắn, nàng hỏi giá của trâm, trả tiền rồi định rời đi.

Châu Tư Ý nhìn nàng một lúc mới định thần lại. Hắn vừa cảm thấy Thi Lạc đẹp, vừa cảm thấy vì nàng là Thi Lạc, nên chán ghét.

Châu Tư Ý hừ lạnh: "Ngươi đến đây làm gì?"

Thi Lạc cười, nàng vốn đã đẹp, khi cười lại càng đẹp thêm vài phần. Châu Tư Ý cảm thấy Thi Lạc đáng chết này hôm nay không giống người, hắn bị nụ cười của nàng làm chói mắt.

-"Đây là do nhà ngươi mở sao? Cấm ta không được đến?" Thi Lạc hỏi.

Châu Tư Ý nhìn nàng cười rất mê người, liền cảm thấy Thi Lạc sửa soạn thế này chắc chắn là để câu dẫn người khác, hắn cười lạnh: "Không biết xấu hổ."

Thi Lạc: "..."

Nàng chủ trương thân thiện với người khác, nhưng đầu tiên đó phải là người trước đã.

Châu Tư Ý dưới cái nhìn của nàng không phải là con người.

-"Chủ quán Châu, có phải ngươi thích ta không?" Thi Lạc bỗng hỏi.

Châu Tự Ý sững lại, lập tức cười nhạt: "Thị Lạc, ngươi cũng không biết soi gương sao, xem xem bản thân có đức hạnh gì? Ta mà thích ngươi?"

Thi Lạc bị hắn sắp xếp, nhưng không tức giận mà lại cười: "Nếu đã không phải, vậy thì có phải ngươi quản quá nhiều rồi không? Ta và ngươi có quan hệ gì? Ta đứng yên tại chỗ này liền nói ta không biết xấu hổ? Vậy cẩu đội lốt người như ngươi đến đây để câu dẫn ai?"

Mặt Châu Tư Ý trắng bệch: "Thi Lạc, ngươi nói cái gì?"

Thi Lạc hừ lạnh, quay người đi ra ngoài.

Châu Tư Ý túm kéo nàng lại, hơi có vẻ đắc ý: "Thi Lạc, ngươi đừng tưởng ta không biết ngươi định tính toán điều gì. Nói thật cho ngươi biết, nhờ phúc của ngươi, chủ quán Diêu đã bị điều về kinh thành rồi, cả đời này sẽ không trở lại thôn Viễn Sơn được nữa, Tụ Tiên Lâu rất nhanh sẽ phái chủ quán mới đến. Vì vậy mấy thứ cỏn con của ngươi cũng không thể thực hiện được nữa rồi."

Thi Lạc ngạc nhiên, nàng không ngờ sự tình lại nghiêm trọng như vậy.

Nàng thì không sao cả, chỉ là liên lụy đến chủ quán Diêu, hơn nữa trong khu vực đấu đá của mấy người kia, nàng cũng không dự định sẽ hợp tác với chủ quán Diêu nữa.

Huống hồ, nàng cũng đã có quán điểm tâm Diêu Kí, Vệ Tông Hi là chủ quán phía sau của nàng, thế nào cũng đáng dựa hơn.

Châu Tư Ý thấy nàng không nói gì, tưởng nàng bị đả kích rồi, hắn lại đắc ý nói: "Thi Lạc, ta chờ xem ngươi còn giở được trò gì."

Thi Lạc ngẩng mặt nhìn hắn, cười nhạt: "Châu Tư Ý, ngươi đúng là không giống một nam nhân."

Nói xong quay người rời đi.

Cưới Nhị tỷ của mình thì thôi đi, lại còn luôn đả kích nàng, nàng không hề trêu ghẹo gì hắn.

Thi Lạc cảm thấy Châu Tư Ý còn đáng ghét hơn Cổ tú tài.

Châu Tư Ý bị câu "không giống nam nhân" làm tức giận, hắn nắm chặt bàn tay, nữ nhân này dám nói hắn không phải một nam nhân.

Thi Lạc vừa ra khỏi cửa, Châu Tư Ý kéo mạnh nàng một cái.

 Thi Lạc không đứng vững, hộp trên tay rơi xuống đất, trâm ngọc bị rơi vỡ thành mấy mảnh...

Thi Lạc không để ý gì khác, vội vã chạy đến nhặt lên, nhưng trâm ngọc quả thực đã bị vỡ rồi.

Nộ khí trong lòng nàng bừng lên.

Đây là quà chúc sinh thần của Vệ Tông Hi, như vậy mà lại vỡ rồi. Thi Lạc không tiếc tiền, nàng chỉ cảm thấy như vậy là không may mắn.

Châu Tư Ý nhất thời kích động, mỗi lần nhìn thấy Thi Lạc hắn đều không khống chế được bản thân. Mắt thấy đồ đã bị vỡ, hắn dừng tay lại, có chút chột dạ.

-"Vỡ rồi, cùng lắm thì ta đền ngươi một cái, ta cũng không phải là không mua được, ta..."

Châu Tư Ý chưa nói hết lời, Thi Lạc đã quay lại giận dữ nhìn hắn.

Vành mắt của nàng đỏ lên, nhưng đáy mắt vẫn không hết sự phẫn nộ.

-"Ngươi đền được sao?"

Nàng lạnh lẽo nói xong, thu gọn lại mảnh trâm vỡ cầm lên, nhìn Châu Tư Ý: "Châu công tử, phiền ngươi về sau cách xa ta ra một chút, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa."

Nói xong liền đi thẳng.

Châu Tư Ý đơ người một lúc, trong đầu chỉ còn lại khuôn mặt vừa ẩn nhẫn vừa tuyệt mĩ của Thi Lạc, và ánh mắt không chịu khuất phục của nàng...

-"Công tử!" Người làm Lưu Hỉ trong quán trâm gọi hắn.

Hắn hồi thần lại, tâm trạng rất không tốt, nhìn cái gì cũng rất phiền phức.

Lưu Hỉ nhìn sắc mặt hắn, chỉ vào chiếc trâm khắc cành trúc: "Vị cô nương vừa rồi lúc đầu cũng nhìn trúng chiếc này của công tử."

Châu Tư Ý gật đầu, không còn chút hứng thú gì: "Gói lại."

Lưu Hỉ gói xong, Châu Tư Ý ra ngoài, đưa chiếc hộp cho tên sai vặt bên cạnh: "Mang đến đền cho ả."

Tên sai vặt ngạc nhiên: "Công tử, chiếc trâm này đắt hơn chiếc kia rất nhiều."

-"Bảo ngươi mang thì ngươi mang, nhiều lời như vậy làm gì?" Tâm trạng Châu Tư Ý không tốt.

Tên sai vặt không dám nhiều lời, cầm lấy chiếc trâm rời đi.


Tada khoan hãy thoát nào, chỉ muốn nói là Vưn mới lập một page truyện tranh ngôn tình, hiện tại thì chưa có nhiều truyện, nhưng Vưn sẽ đăng dần dần nè. Page có đủ thể loại hiện đại, cổ trang, nữ cường, xuyên không, vân vân mây mây... nha. Vì mới lập nên page cũng cần tuyển thêm vài bạn trans và edit nè, vậy nên bạn nào có đam mê thì về với team mình nhaa. Đây là link page: https://www.facebook.com/ngontinhxiaoshuo/

Hoan nghênh các mọt đến với nồi lẩu thập cẩm xiu to khổng lồ của bà Vưn ><.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro